CHƯƠNG 14: ĐỐI XỬ TÀN NHẪN
Trần Mạnh Sơn càng lúc càng siết mạnh cằm tôi, tôi đau đớn kêu rên khe khẽ. Trần Mạnh Sơn vui vẻ nhìn dáng vẻ đau khổ của tôi, hắn buông tôi ra rồi cười hỏi: “Cô cảm thấy tôi có thể lấy được gì từ cô?”
“Tôi không biết, chuyện này phải xem anh muốn gì.” Tôi xoa xoa cằm cho bớt đau nhức, thật ra trong lòng tôi rất hoảng sợ. Tôi đang lấy chính tôi ra đánh cược, tôi không hiểu một người ghét tôi đến mức coi tôi là vô hình bao năm qua, tại sao tối hôm đó lại giả say cưỡng bức tôi, sau đó còn dây dưa với tôi không dứt. Tôi còn nhớ hôm đó hắn xé đồ lót của tôi, ngón tay xoa nhẹ lấy vết bớt đỏ hồng trước ngực tôi, hắn còn hôn lên đó, không biết sao tôi lại cảm thấy Trần Mạnh Sơn có gì đó kỳ lạ với vết bớt đó.Vì thế tôi mới dám đánh bạc với hắn.
“Tôi nghĩ một người đàn ông có thể lấy được gì từ một phụ nữ trẻ đẹp như cô?”Trần Mạnh Sơn dựa vào ghế chậm rãi nói.
Nghe những lời này, tôi biết tôi thắng cược rồi.
Tôi chậm rãi cởi bỏ lần lượt từng thứ trên người, Trần Mạnh Sơn vẫn dựa vào ghế nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
Nói không cảm thấy nhục thì đó là giả, không cảm thấy đau khổ đó cũng là giả nốt.Giờ phút này, tôi không biết rốt cuộc tôi vì mẹ hay vì nỗi hận trong lòng, dường như tất cả đều biến thành canhs tay vô hình đẩy tôi vào vực sâu không đáy.
Tôi cũng không biết kết cục sau này của tôi thế nào, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Tôi không biết quyết định này có khiến tôi hối hận không, tôi chỉ có thể làm hết sức mà thôi.
Trước đây tôi còn mơ mộng về tương lai của tôi và Trần Mạnh Dương, kết quả lại thành như thế này.
Vì thế mới nói con người không nên nghĩ quá nhiều, đi tới đâu tính tới đó là tốt nhất.
Khi trên người tôi chỉ còn đồ lót, tôi dừng tay lại, nhìn Trần Mạnh Sơn nãy giờ vẫn khoanh tay nhìn.
Hắn thấy tôi dừng lại liền thẳng người, hỏi: “Sao không cởi tiếp, chỉ thế thôi à.”
Tôi thở dài: “Trần Mạnh Sơn, giờ tôi còn chưa khỏi hẳn, khi nào tôi khỏe anh muốn làm gì cũng được.”
Trần Mạnh Sơn nghe xong liền chau mày, hắn đi tới, ngón tay chạm lấy môi tôi, gian xảo nói: “Không nhất định phải bằng đường đó, cách này cũng được.”Trần Mạnh Sơn nói xong quay lại ngồi trên ghế tiếp tục nhìn tôi.
Thái độ của hắn rất rõ ràng, tuy tôi không rành chuyện này lắm, nhưng dù sao cũng là phụ nữ trưởng thành, tất nhiên hiểu ý Trần Mạnh Sơn là gì.
Tôi không ngờ vừa bắt đầu hắn lại sỉ nhục tôi như vậy, cho dù trong lòng tôi không muốn nhưng vẫn ép bản thân đi tới trước, sau đó quỳ xuống, chậm rãi tháo dây lưng hắn ra, vùi đầu vào bên dưới hắn.Lần đầu tiên làm chuyện nhục nhã nhất đời tôi.
Sau khi kết thúc, tôi ghê tởm nằm trên mặt đất ho khan, Trần Mạnh Sơn lấy khăn giấy lau sạch, sau đó thắt lại dây lưng. Hắn đưa tay kéo cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói bằng giọng của ác quỷ: “Mới vậy mà đã thấy ghê tởm à, nếu cô đã muốn làm tình nhân của tôi thì sau này còn nhiều chuyện khiến cô ghê tởm hơn đấy. Quên nói với cô, tôi thật sự biến thái giống như cô nghĩ đấy, vả lại rất biến thái là đằng khác. Vì thế, Lý Minh Thư, cô còn muốn tiếp tục giao dịch này không?”
Tôi không hề do dự, gật đầu: “Tiếp tục, tại sao không làm chứ.” Nếu không lần này tôi chịu sỉ nhục vô ích à.
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi, dường như nghi ngờ lời tôi nói: “Lý Minh Thư, cô thật sự không sợ ở bên tôi sẽ gặp những chuyện gì sao?”
“Giữa đàn ông và phụ nữ chẳng phải là mấy chuyện giường chiếu kia sao, còn có thể là chuyện gì nữa?” Tôi đáp.
Trần Mạnh Sơn nghe xong mỉm cười: “Cô đúng là ngây thơ, đối với giới thượng lưu này, phụ nữ chẳng qua chỉ là đồ chơi, chơi chán rồi thì tặng người khác chơi tiếp, Lý Minh Thư, cô không sợ tôi sẽ đưa cô cho người đàn ông khác sao?”
Tôi không ngờ đám nhà giàu lại có trò ghê tởm như vậy, chẳng lẽ những chuyện dơ bẩn trên báo lá cải đều là thật.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, nếu như thế tôi có chịu nổi không?
Trần Mạnh Sơn nhìn vẻ hoảng sợ của tôi liền cười: “Trông mặt cô sợ tái đi kìa, tôi nói vậy thôi, chứ lúc cô theo tôi vẫn còn là một cô gái ngây thơ, sao tôi nỡ đưa cô cho người khác chứ, tôi chỉ hơi biến thái trên giường thôi, nếu cô muốn thì theo tôi.”
Trần Mạnh Sơn nói xong liền rời khỏi phòng làm việc, đôi mắt tôi nóng lên chực rơi nước mắt, sau đó từ từ mặc lại quần áo.
Rời khỏi biệt thự, tôi tới bệnh viện thăm mẹ, nhưng chỉ đứng trước giường bệnh mà không bước vào. Tôi đột nhiên không muốn nhìn thấy mẹ tôi nữa.Dường như tôi không còn chút tình cảm mẹ con nào với bà ấy, nếu có thì chẳng qua cũng là trách nhiệm mà thôi!
Tôi ở khách sạn vài ngày chờ tin của Trần Mạnh Sơn, y tá bệnh viện nói với tôi mấy ngày qua mẹ tôi lại làm loạn, không chịu dưỡng bệnh.
Tôi biết mẹ tôi chắc chắn vì chú Trần chưa đón bà ấy về nên mới cố ý làm loạn cho tôi nhìn, cố ý gây sức ép cho tôi.
Buổi tối, tôi gọi điện thoại cho Trần Mạnh Sơn, vẫn là giọng nói trầm thấp ấy: “Chuyện gì?”
Tôi nói: “Anh đã nói chuyện của mẹ tôi với chú Trần chưa, mấy ngày nay mẹ tôi làm loạn trong bệnh viện, nếu anh đã đồng ý với tôi thì mong anh giải quyết chuyện này sớm một chút.”
Trần Mạnh Sơn nghe xong thì cười khẽ: “Ông già tuổi xế chiều lại có mùa xuân tới, tôi không thể chém đứt cái mùa xuân của ông ấy đi như thế được! Ngày mai cô vào viện đưa mẹ cô về nhà họ Trần đi, mẹ cô tiếp tục ở nhà họ Trần, cô cứ nói với bà ấy, ông già cứng đầu muốn cô gái kia, tôi làm con cũng không thể giữ chặt quần ông ta được, bà ấy muốn ở lại nhà họ Trần thì phải chấp nhận việc ông già trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài.”
Trần Mạnh Sơn nói xong liền cúp máy.
Tôi nhìn điện thoại, trong lòng cũng hiểu được ý của hắn, mẹ tôi vẫn có thể tiếp tục ở nhà họ Trần mơ mộng làm bà chủ, Trần Nguyên Đông tiếp tục ở bên ngoài nuôi tình nhân, nhưng sẽ không lấy cô gái đó về nhà.
Trần Mạnh Sơn có thể làm chủ trong nhà họ Trần, nhưng không quản được đai quần của ông già nhà hắn.
Sáng dậy sớm, tôi lập tức tới bệnh viện nói chuyện này cho mẹ, mẹ tôi biết không cần phải rời khỏi nhà họ Trần, còn có thể làm bà chủ thì rất hài lòng. Bà ấy nói, đàn ông ở bên ngoài chơi bời cuối cùng cũng phải về nhà mà thôi, chỉ cần bà ấy còn là bà chủ thì tốt rồi.
Tôi thật sự không biết tại sao bà ấy có thể tự tin nói mình là bà chủ nhà họ Trần, thân phận này ai cho bà ấy vậy!
Tôi cũng nói rõ cho bà ấy biết, tôi đưa bà ấy tới nhà họ Trần rồi sẽ đi. Tôi không muốn bước vào đó, và tôi cũng không cần người mẹ này nữa.Nếu ai cũng ích kỷ như thế thì sao tôi lại không thử một lần.
Đúng lúc tôi đi, xe Trần Mạnh Sơn dừng trước mặt tôi, hắn nhìn tôi rồi nói: “Nếu đã tới trước cửa thì sao không vào!”
Mẹ tôi thấy Trần Mạnh Sơn lập tức nịnh nọt: “Cậu cả về rồi.”
Nụ cười nịnh nọt ấy khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Ba người cùng vào đại sảnh, Trần Nguyên Đông đang ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn chúng tôi, dường như ông ta biết hôm nay chúng tôi sẽ về.
Mẹ tôi vội chạy tới bên Trần Nguyên Đông, nhỏ giọng nói: “Nguyên Đông, em về rồi.”
Trần Nguyên Đông không thèm liếc nhìn mẹ tôi, chỉ ừ một tiếng, mẹ tôi liền đứng đằng sau Trần Nguyên Đông, nhỏ nhẹ nói: “Mấy ngày nay em không có ở nhà, người hầu không chăm sóc tốt cho anh, trông anh gầy đi nhiều, sau này em sẽ không rời khỏi anh nửa bước.”Sau đó lại hỏi: “Anh đói không, để em đi chuẩn bị cơm cho anh.”
Tôi thật sự không chịu nổi nữa bèn lên tiếng cắt ngang lời mẹ tôi: “Chú Trần, gần đây chú vẫn khỏe chứ ạ!”
Chú Trần ngẩng đầu nhìn tôi, khó chịu nói: “Khỏe, rất khỏe.”
Sau đó đứng dậy lên tầng, mẹ tôi vội chạy theo.
Thấy mẹ tôi như vậy, tôi thật sự không muốn ở lại đây nữa.
Trần Mạnh Sơn bỗng nhiên thì thầm vào tai tôi: “Lúc còn trẻ, mẹ cô còn thấp hèn và ghê tởm hơn giờ nữa, vì thế trước đây tôi nói mẹ cô là đồ thấp hèn cô còn không tin, còn muốn lấy dao chém tôi, cô thấy cô vô lương tâm chưa.”
Cho dù mẹ tôi không tốt nhưng vẫn là mẹ ruột của tôi, có người mắng mẹ khác nào mắng tôi?Nhưng giờ tôi lại không còn sức để cãi nhau với Trần Mạnh Sơn.
Tôi nghĩ tại sao hắn lại muốn tôi bước vào đây, hắn muốn tôi chính mắt nhìn thấy mẹ tôi thấp hèn như thế nào!
Hôm đó, Trần Mạnh Sơn đưa tôi trở về thành phố C.Xuống máy bay, hắn nói với tôi: “Sau này nhớ kỹ, tôi gọi là phải lập tức có mặt.”
Tôi im lặng gật đầu.
Ban đầu tôi muốn mượn cơ hội này để vào nhà hắn, đó là cách tốt nhất để tiếp xúc với những thứ hắn không cho người khác biết.
Kết quả Trần Mạnh Sơn không bảo tôi về sống chung với hắn.
Sau khi dưỡng bệnh một thời gian, tôi đã khỏe lên nhiều, khoảng thời gian này Trần Mạnh Sơn rất bận, không phải bay tới bay lui thì cũng đi họp, gần nửa tháng rồi tôi không gặp hắn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, một buổi tối, tôi đang nghĩ xem nên ăn mì thịt bò hầm hay gà hầm nấm, bỗng Trần Mạnh Sơn gọi điện tới: “Đang ở đâu?”
Tôi đáp: “Tôi vừa ra khỏi công ty.”
Trần Mạnh Sơn nói: “Nửa tiếng sau tới biệt thự số 7 khu Lâm Thủy.”
Nói xong hắn liền cúp máy, khu Lâm thủy là khu biệt thự cao cấp của thành phố, tuy cách công ty không quá xa nhưng cũng không gần, trong vòng nửa tiếng chắc chắn không tới kịp, Trần Mạnh Sơn đúng là thích làm khó tôi.
Tôi vội bắt taxi báo địa chỉ tới đó.
Nhìn tài xế hơi quen mặt, dường như anh ta cũng nhận ra tôi: “Cô chẳng phải là cô gái xinh đẹp hôm trước bị ngất được tôi đưa đến bệnh viện sao?”
Tôi cũng nhớ ra anh xế này rồi, hình như tên là Đại Hùng.
Tôi nói: “Đúng thế, có phải anh Đại Hùng không, không ngờ chúng ta có duyên đến thế.”
Anh ta cười hiền lành: “Đúng thế, đúng là có duyên.”
Tới nơi, anh ta còn hỏi tôi: “Cô sống ở đây à?”
Nhìn vẻ mặt tôi liền biết anh ta đang nghĩ gì, khu Lâm Thủy là khu cao cấp, lần trước tôi chưa kết hôn đã phá thai, giờ lại tới nơi cao cấp như vậy, chắc chắn anh ta cho tôi là loại phụ nữ đó rồi!
Tôi trả tiền, anh ta không lấy, nói là tình cờ gặp mặt cũng coi như duyên, không cần trả tiền.
Tôi không chịu, kiếm sống không dễ dàng, sao có thể không nhận tiền như thế!
Đưa cho anh ta ba trăm nghìn, tôi bảo không cần trả lại tiền thừa. Anh xế này lại tính tình cố chấp, không chịu lấy tiền thừa, nhất quyết tìm tiền trả tôi, hai người chúng tôi giằng co một lúc trước cửa khu biệt thự. Khi xe Trần Mạnh Sơn tới, vừa lúc nhìn thấy tôi và anh ta đang dây dưa.
Trần Mạnh Sơn hạ kính xe, lạnh lùng gọi tôi: “Lý Minh Thư, lên xe.”
Thấy Trần Mạnh Sơn, tôi hơi bất ngờ, chẳng lẽ hắn vừa mới từ ở ngoài về, thế tại sao bắt tôi trong vòng nửa tiếng tới đây.
Tôi lên xe, sau đó hắn lái xe vào biệt thư, vẻ mặt hắn lạnh như băng, dường như đang kiềm chế cơn giận ngất trời, tôi cẩn thận đi theo hắn vào nhà.
Hắn gõ cửa, một phụ nữ khoảng năm mươi chạy ra mở cửa: “Cậu Trần đã về rồi.”
Tôi không biết xưng hô thế nào liền quay sang nhìn Trần Mạnh Sơn, hắn không thèm để ý kéo tôi lên tầng, bước chân hắn rất nhanh, tôi theo không kịp, thiếu chút nữa đã té ngã.
Hắn đưa tôi tới tầng hai, sau đó đạp tung cửa. Bên trong thiết kế theo tông đen trắng, xem ra là phòng ngủ của hắn, nhưng trong tình cảnh này tôi không có tâm trạng đi xem xét thiết kế phòng của hắn.
Trần Mạnh Sơn lôi tôi lên giường, sau đó đè lên người tôi, bàn tay lớn của hắn kéo quần áo tôi xuống. Thấy bộ dạng gấp gáp của hắn, tôi giả bộ bình tĩnh cười nhạo: “Gấp như thế sao?”
Mặt hắn tối sầm, tôi không biết ai chọc giận hắn, nhưng chắc chắn hôm nay tôi xui xẻo thành nơi xả giận của hắn rồi.
Ánh mắt u ám của hắn lướt nhìn tôi, bàn tay to lớn véo da thịt tôi khiến tôi đau tới mức nước mắt trào ra.
“Đồ khốn nạn, tài xế taxi mà cô cũng quyến rũ được à? Cô nói cho tôi biết, có phải chỉ cần là đàn ông thì cô đều quyến rũ không hả?”
Trần Mạnh Sơn nói xong liền mạnh bạo xâm chiếm tôi, tôi đau đến mức chết đi sống lại.
Tôi muốn hỏi hắn con mắt nào nhìn thấy tôi quyến rũ người tài xế kia, sao dám đổ tội vu oan quá đáng cho tôi như thế!
“Tôi không làm thế, anh đừng ngậm máu phun người.” Tôi giãy dụa hét lên.
Trần Mạnh Sơn ở trên giường đối xử với tôi không phải kiểu tàn nhẫn bình thường nữa, dạo dầu cũng không, cứ thế đâm thẳng vào, hành hạ tôi sống dở chết dở.
“Nhẹ thôi…đau…!” Tôi chịu không nổi,đành cầu xin hắn.Nhưng đổi lại chính là nụ cười lạnh lẽo của hắn, hắn bắt đầu hành hạ tôi tàn nhẫn hơn.
Sau khi kết thúc, không ngờ tôi lại cảm giác mừng rỡ vì cơn hành hạ trôi qua, may mắn tôi không chết dưới người hắn.
Trần Mạnh Sơn nằm trên người tôi thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm người hắn, người tôi cũng thế, cảm giác nhớp nháp khiến tôi ghê tởm.
“Cô đang liên lạc với Trần Mạnh Dương sao?” Trần Mạnh Sơn bỗng hỏi tôi.