CHƯƠNG 1: CHIA TAY
Tôi đi tới trước mặt anh ta, cố gắng ổn định tâm trạng mình, giọng nói vẫn như thường: "Anh đang làm gì thế!"
Trần Mạnh Dương có vẻ khá bất ngờ, anh ta rất kinh ngạc vì sao tôi lại xuất hiện ở đây.
Nhìn vẻ khiếp sợ, lúng túng và trốn tránh của anh ta, liếc sang người phụ nữ bên cạnh nhìn mình với ánh mắt khiêu khích, lòng tôi loáng thoáng hiểu ra điều gì đó.
"Trần Mạnh Dương, tôi đang hỏi anh đấy?" Giọng điệu của tôi bắt đầu tức giận.
Trần Mạnh Dương không trả lời tôi ngay, anh ta nhìn người phụ nữ bên cạnh, sau đó kéo tay tôi đi. Đi được khoảng hơn 10 mét, tôi hất tay anh ta ra, mặt mày hung dữ như kẻ điên, tức giận quát lên: "Cô ta và anh có quan hệ thế nào, đứa bé trong bụng cô ta là của anh phải không?"
Anh ta cau mày, ánh mắt thoáng vẻ áy náy. Tôi và anh ta quen biết nhau đã 18 năm, chỉ nhìn ánh mắt, tôi liền biết anh ta đang nghĩ gì.
"Minh Thư, thật xin lỗi!" Chỉ năm chữ ấy của Trần Mạnh Dương giống như sấm sét bên tai tôi.
Dường như anh ta cảm thấy vết thương của tôi chưa đủ sâu, dừng vài giây lại nói: "Minh Thư, chúng ta chia tay đi!"
Tôi lảo đảo lùi về sau mấy bước, không thể tin được những điều mình nghe thấy.
"Bốp!" Tôi tát thật mạnh lên mặt anh ta, anh ta không có ý định né tránh, ăn trọn một cái tát này.
"Anh... Anh... Thật quá đáng!" Tôi không kiềm nổi nữa, nước mắt tuôn rơi như nước lũ tràn đê.
Chúng tôi mới chính thức yêu nhau được ba tháng, vậy mà cái bụng của cô ta phải hơn năm tháng rồi. Nói cách khác, anh ta làm người đàn bà khác có bầu, rồi hai tháng sau tỏ tình, để tôi trở thành bạn gái anh ta.
Thì ra tôi cũng giống một kẻ ngu, bị anh ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Anh ta là người mà tôi thích nhất, là người tốt với tôi nhất trong suốt 18 năm qua. Vậy mà hôm nay anh ta lại lừa gạt tôi, đùa bỡn tôi. Giờ phút này tôi đã chẳng thể miêu tả nổi sự phẫn nộ trong lòng, bàn tay vô thức giơ lên, tát một cái thật mạnh vào mặt anh ta.
Cũng giống như lần trước, anh ta vẫn không né tránh. Trái lại người đàn bà kia đi tới, cô ta hung hăng đánh trả.
"Chúng tôi đến với nhau trước cả cô, cô có tư cách gì đánh anh ấy. Nếu nói ai là kẻ thứ ba, thì cô mới chính là kẻ thứ ba đấy."
Cô ta nói tôi là kẻ xen ngang giữa cô ta và Trần Mạnh Dương sao?
Tôi che mặt mình, Trần Mạnh Dương cũng hoảng hốt vì cô ta vừa đánh tôi.
"Nguyễn Nhung, em đang làm gì đấy, chuyện giữa bọn anh không cần em quan tâm, em về trước đi." Anh ta quát người đàn bà kia.
Cô ta thấy Trần Mạnh Dương bực tức với mình, cũng không định dây dưa ở lại. Tôi kéo tay cô ta, nhất định không để cô ta đi: "Chuyện này chưa nói rõ ràng thì đừng hòng ai được đi."
"Được! Tôi đây không ngại nói cho cô Lý hiểu, để cô biết rõ ràng ai mới là kẻ thứ ba." Nguyễn Nhung cũng chẳng phải dạng hiền lành.
"Đủ rồi, Nguyễn Nhung, em câm miệng vào." Trần Mạnh Dương lại quát lên với cô ta.
"Minh Thư, xin lỗi, chuyện này anh sẽ từ từ giải thích với em. Bây giờ em đang ở khách sạn nào, anh đưa em về."
Gương mặt Trần Mạnh Dương nhuốm vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là vì bị hai người phụ nữ giày vò.
"Tôi muốn anh giải thích, ngay bây giờ!" Giờ phút này, tôi tức giận đến nỗi mất tỉnh táo. Tôi hất văng tay Nguyễn Nhung ra, ra sức đấm đá lên người anh ta.
Trần Mạnh Dương không tránh, vậy mà người đàn bà kia lại đi đến, che chắn cho anh ta. Tôi mất lý trí, đẩy cô ta ra.
"A!" Tiếng phụ nữ hét lên thảm thiết.
"Nguyễn Nhung, Nguyễn Nhung, em làm sao vậy?"
"Mạnh Dương, bụng em đau quá, có lẽ em sắp sảy thai, Mạnh Dương, con của chúng ta."
Trần Mạnh Dương kéo tay tôi ra rồi đẩy tôi ngã khuỵu xuống đất. Anh ta lo sốt vó, ôm lấy người đàn bà kia, trên tay anh ta toàn là máu, điên cuồng chạy vào trong bệnh viện.
Đầu gối tôi bị cát sỏi găm vào, nỗi đau thể xác cũng không bằng đau đớn nơi trái tim.
Chỗ xô đẩy với người đàn bà kia chỉ còn lại vệt máu lớn, bấy giờ tôi mới kịp phản ứng, nhìn hai tay mình mới ý thức được hành động vừa rồi.
Trong hành lang bệnh viện, Trần Mạnh Dương tựa vào vách tường, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, cả người toát lên hơi thở chán chường.
Trong mấy năm anh ta du học ở nước ngoài, năm nào tôi cũng đến thăm anh ta mấy lần, nhưng không biết anh ta đã học thói quen hút thuốc lá từ khi nào.
Qua lời kể sơ qua của anh ta, tôi biết được giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Trước đó anh ta và Nguyễn Nhung cùng tham gia một buổi tiệc, vô tình xảy ra chuyện tình một đêm. Nguyễn Nhung mang thai nhưng không nói cho anh ta biết, phải đến ba bốn tháng sau mới dám tiết lộ sự thật.
Nói cách khác, thời điểm anh ta tỏ tình với tôi, cũng không biết người đàn bà kia có bầu với mình.
Anh ta không lừa gạt tôi, cũng không đùa bỡn tôi.
"Minh Thư, em về đi! Là anh có lỗi với em." Anh ta hút hết điếu thuốc, ngước mắt lên nói với tôi.
Anh ta vẫn muốn chia tay với tôi, nhưng tôi không đồng ý, sao tôi có thể chấp nhận được chứ, tôi yêu anh ta biết nhường nào, yêu đến tận xương, không thể nào không có anh ta.
Tôi run run nói: "Anh... Có thể để cô ta sinh đứa bé, cũng có thể cùng cô ta nuôi dưỡng đứa bé này, em không quan tâm điều này. Em cũng sẽ giúp đỡ anh chăm sóc nó, thậm chí em có thể không sinh đứa con của mình, chỉ cần anh kết hôn với em mà không phải cô ta! Được không?" Tôi ngồi trước mặt vùi đầu lên đùi anh ta, hèn mọn cầu xin.
Anh ta thừa biết tính tôi thế nào, và hiển nhiên chưa bao giờ thấy tôi hèn mọn như lúc này.
Trần Mạnh Dương nâng đầu tôi lên, khiếp sợ nhìn tôi. Ngón tay anh ta dịu dàng lau đi nước mắt nơi khóe mi tôi: "Minh Thư, xin lỗi, anh không đáng để em làm vậy, không đáng đâu!"
"Đáng chứ, đáng chứ. Anh biết em yêu anh nhiều thế nào mà, anh biết hơn bất cứ người nào. Em đã chờ anh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến lúc anh thổ lộ. Em không muốn mất anh, van xin anh, đừng, đừng bỏ rơi em được không!"
Tôi đã chẳng còn khí thế hùng hổ như lúc đánh người kia nữa, bây giờ chỉ còn sự yếu ớt mà thôi. Tôi sợ anh ta không quan tâm đến tôi nữa.
Anh ta nhẹ nhàng đẩy tôi ra. Tôi không cam lòng, ôm lấy hông anh ta từ phía sau, vùi mặt vào tấm lưng và không ngừng cọ: "Em không để ý, thật sự không để ý đâu!"
Nhưng anh ta vẫn đẩy tay tôi ra: "Cho dù không có đứa bé trong bụng Nguyễn Nhung thì chúng ta cũng không thể đi tới cuối cùng. Đừng quên chúng ta là anh em!"