Nếu không gả cho anh - Chương 7: Anh ta không thể cho em hạnh phúc, anh có thể…
Tô Tâm Mạn biết Kiều Y lúc này đang nằm ở trong bệnh viện, lần này sẽ không giống lần trước, cô ta vì cô mà phải tỉ mỉ thiết kế bẫy rồi
Kỳ thật lần trước, cô cũng không nghĩ tới thật sự muốn lên giường cùng 'Người kia', mà chẳng qua là muốn đi thuyết phục 'Người kia'
Lần này cũng như vậy
Cho đến khi cô gõ cửa đi vào, nhìn thấy 'Người kia' mở cửa cho cô lúc đó, người kia, lại khiến cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên!
"Bất ngờ không?" Người đàn ông mặc bộ đồ Tây màu trắng, cực kỳ trang trọng nghiêm túc, cười một cách đặc biệt thanh nhàn
"Thẩm Nhất Thanh? Sao lại là anh!?"
"Tại sao không thể là anh?" Thẩm Nhất Thanh dang hai tay, ôm lấy cô: "Mấy năm nay, em sống tốt không?"
Phía sau lưng Tô Tâm Mạn cứng lại, không khỏi cười khổ - -
Sống tốt không?
Bị chính người đàn ông mình yêu thương, chồng của mình đưa lên giường cùng người đàn ông khác, tính là sống tốt sao?
"Thật có lỗi, anh biết có cách tốt hơn để gặp em, nhưng anh chỉ là muốn thử xem, dùng cách này có thể hẹn em ra ngoài không, không có ý gì khác"
Tim Tô Tâm Mạn căng thẳng cuối cùng không khống chế được, nước mắt lã chã rơi xuống
Thẩm Nhất Thanh, bạn hồi trung học, vì cô mà từ bỏ cơ hội ra nước ngoài du học, chỉ tiếc, khi đó cô một lòng một dạ lao đầu chạy theo Hoắc Diệp Thành, chưa bao giờ phát hiện hoặc là để ý anh thích cô
Ngày cô với Hoắc Diệp Thành kết hôn, Thẩm Nhất Thanh ra nước ngòai, mấy năm nay, bọn họ vẫn không có liên lạc
Không nghĩ tới, Thẩm Nhất Thanh vậy mà lại là bác sĩ mổ chính trong lời Hoắc Diệp Thành nói, càng không thể tưởng được, anh lại dùng cách này để gặp cô
Thẩm Nhất Thanh ôm chặt cô gái trong ngực mình, lòng áy náy nói không nên lời
Chỉ là, vài năm nhớ mong rốt cục thành sự thật, cô đã chân thực ở trong vòng ôm của anh, trong phút chốc chính mình khó có thể tin được
Tô Tâm Mạn ở trong lòng anh khóc nức nở, khóc mệt mỏi, Thẩm Nhất Thanh rót cho cô một ly nước
"Kỳ thật lần trước đưa ra điều kiện cứu Kiều Y để hẹn em ra ngoài, Hoắc Diệp Thành có thể đồng ý, anh rất kinh ngạc, nhưng mà cuối cùng em không tới, anh còn vì em thấy may mắn"
"Lần trước?"
"Ừ, lần trước, cũng là khách sạn này, ở trong căn phòng này, đáng tiếc em không tới"
Lần trước căn bản không phải khách sạn này, Tô Tâm Mạn đương nhiên biết đó là Kiều Y giở trò, chỉ tiếc Hoắc Diệp Thành không tin cô
"Tâm Mạn, một người đàn ông nếu thật sự yêu em, tuyệt đối không dễ dàng để người phụ nữ của mình lên giường cùng người đàn ông khác"
Những lời này cực kỳ tổn thương người, nhưng mà những lời này, lại mang đến cho anh rất nhiều hi vọng
Ba năm trước, anh vì hạnh phúc của cô chọn cách buông tay, hiện giờ, anh hẳn không mặc kệ để Hoắc Diệp Thành lại lợi dụng tình yêu của cô dành cho anh ta, làm tổn thương cô
Tô Tâm Mạn cười một nụ cười buồn thảm lạnh lẽo, cô làm sao có thể không biết Hoắc Diệp Thành không thích cô?
Có thể là do cô quá ngốc đi? Ngây ngốc bám lấy anh nhiều năm như vậy, cho rằng, dù có là tảng đá lạnh lùng, đến một ngày nào đó cũng sẽ tan chảy
Tô Tâm Mạn cúi đầu có chút khó xử, thử nói sang chuyện khác: "Anh sẽ cứu Kiều Y, đúng không?"
"Anh sẽ cứu" Nói xong, nâng mắt nhìn cô: "Như vậy, tối nay em sẽ ở lại sao?"
Tô Tâm Mạn nhất thời nghẹn lời không trả lời được
Thẩm Nhất Thanh lại không để tâm cười rộ lên: "Chọc em thôi, anh đưa em trở về"
Tô Tâm Mạn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm
Cô biết Thẩm Nhất Thanh không phải là người như thế
Thẩm Nhất Thanh lái xe đưa Tô Tâm Mạn trở về đến cửa biệt thự: "Tâm Mạn"
Thẩm Nhất Thanh đột nhiên gọi cô
Khi cô quay đầu lại, một nụ hôn đã rơi vào trên cổ Tô Tâm Mạn
"Thẩm Nhất Thanh, anh!"
"Anh đồng ý cứu Kiều Y, dù sao cũng cần được vài thứ, chính là một nụ hôn, anh nghĩ cũng không quá đáng" Thẩm Nhất Thanh vẫn như cũ cười đến cực kỳ vô hại
Tô Tâm Mạn biết anh là cố ý, nhưng lí do thoái thác của Thẩm Nhất Thanh lại chặt chẽ logic như thế, cô vậy mà lại tìm không thấy lý do để cãi lại anh
"Tâm Mạn, thử lùi một bước quay đầu nhìn người ở phía sau vẫn mãi đau khổ đuổi theo em đi, Hoắc Diệp Thành không cho em được hạnh phúc, anh có thể"