Nếu Không Gả Cho Anh

Chương 43: Nếu không gả cho anh-43




Nếu không gả cho anh - Chương 43: Anh cuối cùng cũng đợi được cô đến

Tô Tâm Mạn dùng lực cắn môi, bước từng bước về phía anh

Sóng biển cũng vỗ nhẹ vào chân cô Nhưng lúc này Tô Tâm Mạn không có tâm trí để ý tới điều đó, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Diệp Thành

Đến gần anh, mới phát hiện anh gầy đi rất nhiều, áo sơ mi vừa vặn giờ lại có chút rộng rãi, cô không nhịn được nhào đến ôm lấy anh: "Hoắc Diệp Thành!"

Hoắc Diệp Thành lui về sau nửa bước, cả người cứng lại: "Tâm Mạn? Là em sao, Tâm Mạn?"

"Là em, là em, Hoắc Diệp Thành, là em" Tô Tâm Mạn vùi mặt vào ngực Hoắc Diệp Thành, nhanh chóng làm ướt áo anh

Nước mắt nóng ẩm rơi xuống ngực Hoắc Diệp Thành, con tim đang lạnh lẽo đột nhiên có nhiệt độ trở lại

"Tâm Mạn" Hoắc Diệp Thành tham lam hít hương thơm của cô đang quyện trong không khí

"Hoắc Diệp Thành, sao anh phải làm như vậy? Không được em đồng ý, ai cho phép anh làm vậy?" Tô Tâm Mạn vừa khóc nức nở vừa đập vào vai anh: "Anh bảo em phải làm sao bây giờ? Anh biết rõ em không muốn nợ anh nữa, anh lại muốn để em nợ anh, để em áy náy cả đời sao? Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?"

Hoắc Diệp Thành không né tránh cô, cơ thể dù cứng ngắc nhưng tay vẫn xoa đúng vào mặt cô, ngón tay giúp cô lau nước mắt: "Thực xin lỗi, đều là anh sai, được rồi, đừng khóc, gió lớn như vậy thổi lên mặt sẽ rất đau"

Tô Tâm Mạn sao có thể nghe lời, nhìn anh như vậy lại càng không kìm chế được mà khóc lớn hơn

"Hoắc Diệp Thành, ưm"

Đột nhiên Hoắc Diệp Thành bịt miệng cô lại, môi dán lên môi cô, khiến toàn bộ lời cô muốn nói dừng lại giữa môi và răng, anh nhẹ cắn mút đôi môi mềm mại của cô, từng chút thăm dò, triền miên mãi

Lúc đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, như một luồng điện chạy khắp cơ thể cô, khiến Tô Tâm Mạn run lên, tim cũng đập mạnh mẽ Hai đôi môi triền miên mãi không dứt

Hoắc Diệp Thành ôm chặt cô vào lòng: "Tâm Mạn, em đồng ý tha thứ cho anh sao?"

"Nếu em nói không thì sao?" Cô vùi mặt vào ngực anh, hô hấp vẫn còn hơi gấp gáp, má nóng ran

"Vậy anh ở đây đợi em tha thứ mới thôi"

"Anh ở đây là vì đợi em?"

"Mỗi ngày đều vì đợi em"

"Nếu em không đến?"

"Vậy đợi khi nào đến"

"Vĩnh viễn cũng không đến thì sao?"

"Trước kia là em đợi anh, giờ đổi lại, nếu em vĩnh viễn không đến, vậy anh cũng sẽ vĩnh viễn đợi em" Anh rốt cuộc đã đợi được cô đến Thành công rồi sao?

"Anh đê tiện! Ai nói muốn mắt của anh? Vì sao lại hiến cho em, em không muốn, anh lấy lại đi" Tô Tâm Mạn càng nói lại càng được anh ôm chặt hơn Từ nhỏ Hoắc Diệp Thành đã quen không phản ứng với lời mắng nhiếc, anh không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn, giờ phút này, anh cho rằng mãi mãi cũng không có

"Anh bảo em phải làm sao đây?" Tô Tâm Mạn vẫn đang mắng anh, cô cho rằng đời này cô sẽ không gặp lại anh được nữa

"Thật đáng tiếc, em chỉ có thể chăm sóc cho anh, mắt anh đã không nhìn thấy được nữa rồi, nếu em hối hận thì bây giờ vẫn còn kịp Nếu em không hối hận, Tô Tâm Mạn, em đồng ý trở thành đôi mắt của anh chứ?" Hoắc Diệp Thành tựa cằm vào đỉnh đầu Tô Tâm Mạn, anh cuối cùng cũng đợi được cô, giờ phút này dù thế nào anh cũng không muốn buông tay nữa

Lỗ tai Tô Tâm Mạn dán lên tim của Hoắc Diệp Thành, tiếng tim đập trầm ổn hữu lực trôi vào màng nhĩ cô, cô nói: "Hoắc Diệp Thành, em đồng ý"

Dù phía trước có là địa ngục, chỉ cần có Hoắc Diệp Thành ở bên, cô cũng không do dự đồng ý


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.