Nếu Không Gả Cho Anh

Chương 40: Nếu không gả cho anh-40




Nếu không gả cho anh - Chương 40: Tôi muốn đi tìm anh ấy

"Tôi đã nói ngài Hoắc không ở đây rồi…”

Tô Tâm Mạn nghiêng người nhìn vào trong xe kiểm tra kĩ lưỡng, ngoại trừ lái xe, thật sự không còn ai khác Xoay người ra khỏi, Tô Tâm Mạn nhíu mày, không ưng ý với kết quả này, cảm giác của cô không thể sai được, tiện thể hỏi: "Vì sao trợ lý Lâm luôn tình cờ có mặt như vậy, mỗi lần xuất hiện đều ở chỗ gần tôi?"

Trợ lý Lâm cười xấu hổ: "Thật trùng hợp, tôi có họ hàng, à không, cháu họ bên vợ tôi cũng học trường này"

"Cháu họ anh tên gì? Lớp nào?"

"À, cái này" Trợ lý Lâm chột dạ, nói bừa cũng không được

Tô Tâm Mạn đóng cửa xe lại, "Không cần nói dối, tôi biết người nhà của anh đều đang ở nước ngoài"

"Ha ha ha, hình như vậy"

"Trợ lý Lâm" Tô Tâm Mạn nói chân thành: "Phiền anh nói với Hoắc Diệp Thành, tôi muốn gặp anh ấy"

“…”

Đúng vậy, cô muốn gặp Hoắc Diệp Thành, trợ lý Lâm nói Hoắc Diệp Thành không gặp cô là có nỗi khổ riêng, cô vì cái nỗi khổ đó mà ăn không ngon ngủ không yên

Cô không đoán được, chỉ mơ hồ cảm thấy có liên quan đến mình, cô nghĩ mình nhất định phải biết

Hôm nay, cô hẹn Hoắc Diệp Thành ở một nhà hàng, gửi địa chỉ đến điện thoại của anh

Buổi chiều, cô để dì Triệu chơi với Tiểu Tích, cô lại đến chỗ hẹn trước nửa tiếng

Cô cố ý chọn nhà hàng Tây, có vẻ an tĩnh, Hoắc Diệp Thành không thích nơi ồn ào

Phục vụ bưng cho cô một cốc nước lọc, Hoắc Diệp Thành chưa tới, cô cúi đầu nghịch điện thoại, thoáng cái đã đến giờ hẹn

Hoắc Diệp Thành là người cực kì đúng giờ, hôm nay lại đến muộn Phục vụ đã tới rót nước cho cô lần thứ ba: "Tiểu thư, cô muốn gọi món không?"

"Thật xin lỗi, người tôi hẹn vẫn chưa tới" Tô Tâm Mạn nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã trễ một tiếng đồng hồ rồi

Đây là lúc dễ bị tắc đường

Hai tiếng trôi qua, phục vụ lại thúc giục gọi món, Tô Tâm Mạn không còn cách nào đành gọi một ly cà phê

Uống xong ly cà phê, nhìn đèn đường đang tắt dần từng cái một, cô cười khổ, xem ra Hoắc Diệp Thành quyết tâm không đến rồi

Gọi phục vụ tới thanh toán, cửa nhà hàng lại truyền đến tiếng bước chân lộc cộc

"Tâm Mạn"

Tô Tâm Mạn xoay người: "Thẩm Nhất Thanh?"

"Thật xin lỗi, anh tới muộn" Thẩm Nhất Thanh trong tay ôm một bó hoa hồng, cực kì tự nhiên đưa hoa chô cô

Tô Tâm Mạn ngơ ngác nhận hoa, đặt lên bàn

"Sao anh lại đến đây? Em hẹn"

"Hoắc Diệp Thành" Thẩm Nhất Thanh cởi áo khoác đưa cho phục vụ, ngồi xuống đối diện Tô Tâm Mạn: "Là Hoắc Diệp Thành bảo anh tới, trợ lý Lâm gọi điện thoại nói với anh em hẹn ở đây"

Tô Tâm Mạn có chút bất ngờ: "Anh ta có nói lý do vì sao lại để anh tới đây không?"

"Không, trợ lý Lâm sợ em ở ngoài khuya quá, một mình về không an toàn nên gọi điện bảo anh đến đón em"

"Không đúng, Hoắc Diệp Thành nhất định xảy ra chuyện rồi" Tô Tâm Mạn ngơ ngác đứng lên, "Thẩm Nhất Thanh, em muốn đi tìm anh ấy!" Nói xong chạy ra ngoài

"Tâm Mạn! Tâm Mạn! Chờ anh…” Thẩm Nhất Thanh đuổi theo, thấy Tô Tâm Mạn đã bắt taxi đi mất

Tô Tâm Mạn như không nghe thấy gì hết, giờ phút này chỉ muốn nhìn thấy Hoắc Diệp Thành

"Bác tài, phiền bác đi nhanh một chút" Cô không ngừng thúc giục tài xế, cô sợ muộn một phút sẽ không gặp được anh nữa

Mà cô cũng không nghĩ lại, trước kia bản thân kiên định chặt đứt quan hệ, chết cũng không muốn gặp lại, sao giờ lại lo sợ cái nỗi khổ tâm của Hoắc Diệp Thành

Lái xe bị sự lo lắng của Tô Tâm Mạn dọa, cho rằng sắp có người xảy ra chuyện lớn nên không dám chậm trễ, đạp chân ga phóng đến chỗ cần tới


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.