Nếu Không Gả Cho Anh

Chương 29: Nếu không gả cho anh-29




Nếu không gả cho anh - Chương 29: Tất cả đã quá muộn

Tiểu Tích bị những lời này dọa sợ, nước mắt lã chã rơi, khóc nói: "Mẹ, Tiểu Tích không muốn đi cùng chú, mẹ đừng tức giận, Tiểu Tích không dám rồi…"

"Tâm Mạn, em dọa đến con rồi"

Tô Tâm Mạn không để ý tới, kéo Tiểu Tích muốn đi vào trong phòng, nhưng cô đi quá nhanh, mắt lại không nhìn thấy, bị bậc cửa vấp một cái, cả người ngã về phía trước

"Mẹ!" Tiểu Tích kinh sợ hô to

Ngay tại lúc Tô Tâm Mạn cảm thấy mình sắp ngã xuống, eo của cô bị ôm lấy, cả người chìm vào trong một lồng ngực ấm áp, đồng thời truyền đến một tiếng kêu đau đớn, hai người đều ngã trên mặt đất

Tô Tâm Mạn chợt ngẩn ra, rất nhanh tay lung tung tìm chỗ chống đỡ muốn đứng dậy, động tác của Hoắc Diệp Thành nhanh hơn cô, chẳng quan tâm sau lưng mình đập trên đất bị đau, vội vàng hỏi: "Tâm mạn, em không sao chứ? Có bị va trúng chỗ nào không? Để anh nhìn xem!"

"Hoắc Diệp Thành! Đủ rồi! Tôi không cần tình cảm giả tạo của anh, tôi sẽ không cho anh mang Tiểu Tích đi!"

Hoắc Diệp Thành sợ Tô Tâm Mạn lại chạy trốn mà ngã bị thương, cơ thể che chở cô, lại không dám đụng vào làm cô không vui, vội vã giải thích: "Tâm Mạn, em đừng vội, anh chắc chắn không mang Tiểu Tích của em đi, anh chỉ đến thăm thằng bé, em yên tâm, anh sẽ không mang con đi"

Tô Tâm Mạn đã đứng lên từ trên mặt đất, nghe Hoắc Diệp Thành đảm bảo, cô không khỏi ngẩn ra: "Không mang Tiểu Tích đi? Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Tâm Mạn, nếu anh nói anh nhớ em, cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lần nữa…”

Ngoài cửa gió thổi mạnh, tóc Tô Tâm Mạn bị thổi tung, nhưng sắc mặt vô cùng bình tĩnh

"Hoắc Diệp Thành, tôi chỉ còn lại có một thân xác này, anh bảo tôi lấy cái gì bắt đầu lần nữa với anh?" Tô Tâm Mạn lắc đầu: "Trái tim của tôi đã chết trong trận lửa lớn kia, anh đi đi, tất cả đã… Đã quá muộn"

Hoắc Diệp Thành không nghĩ tới Tô Tâm Mạn dút khoát từ chối như vậy, anh rất sợ, sợ lòng của cô vĩnh viễn đóng cửa, cầu xin: "Không muộn, Tâm Mạn, không muộn, về sau anh sẽ đối tốt với em, trở lại bên cạnh anh, có được không?"

"Không được! Hoắc Diệp Thành, nếu anh còn có chút áy náy với tôi, vậy thả tôi đi, đây là thỉnh cầu cuối cùng của tôi với anh"

Đáp lại thật sự dứt khoát, hoàn toàn không tính cho anh một chút cơ hội, kéo Tiểu Tích: "Tiểu Tích, chúng ta đi"

Hoắc Diệp Thành chưa bao giờ biết, Tô Tâm Mạn sẽ lấy phương thức như vậy từ chối anh, cô đã từng yêu anh, yêu anh còn hơn sinh mệnh chính mình

Nhưng mà hiện giờ, lời của cô lại giống một thanh kiếm sắc, đâm thủng anh, làm linh hồn cũng tổn thương

Nếu đây là trừng phạt những việc anh làm trước kia, như thế Hoắc Diệp Thành cũng chấp nhận, nhưng trong cuộc đời của anh, đã không thể không có cô

"Tâm Mạn, rốt cuộc em muốn anh làm như thế nào, mới bằng lòng tha thứ cho anh?"

Hoắc Diệp Thành cực kỳ bi ai nhìn bóng lưng quật cường kia, nhưng mà đáp lại chỉ có sự lạnh nhạt

Tay Tiểu Tích bị Tô Tâm Mạn nắm chặt, cậu bé quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Diệp Thành:

"Mẹ, chú nhìn giống như rất khổ sở"

Khổ sở?

Hoắc Diệp Thành làm sao có thể khổ sở?

Tô Tâm Mạn khẽ cắn môi, sắc mặt tái nhợt

Nếu khổ sở, lúc trước vì sao muốn đưa cô lên giường của người đàn ông khác, nếu khổ sở vì sao cố ý muốn cô phá bỏ con của bọn họ, nếu khổ sở, vì sao không tin cô? Vì sao giây phúc sống chết, lựa chọn vứt bỏ cô?

Tô Tâm Mạn nắm thật chặt tay Tiểu Tích, bước đi càng thêm kiên định, hiện tại cô sẽ không còn bất cứ ảo tưởng gì, có vài thứ, rốt cuộc trở về không được, hiện tại cô chỉ có Tiểu Tích

Gió càng lúc càng lớn, đập của sổ vào tường hết lần này đến lần khác

Áo gió của Hoắc Diệp Thành tung bay trong gió lớn, anh nhìn Tô Tâm Mạn, ngày không có cô, anh chịu qua năm năm, bây giờ để cô trở lại bên cạnh anh một lần nữa, anh có thể chờ thêm hai cái, ba cái, thậm chí rất nhiều cái năm năm

Bóng dáng Tô Tâm Mạn dần dần biến mất ở trước mắt, Hoắc Diệp Thành mới xoay người rời khỏi

Bỗng có một người hấp tấp chạy vào, còn chưa vào nhà đã lớn giọng kêu hô: "Mạn nhi, mạn nhi, nhanh lên, dì Triệu đã xảy ra chuyện"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.