Nếu không gả cho anh - Chương 14: Chỉ có thể mang một người đi
Miếng vải đen được tháo xuống, Tô Tâm Mạn rất nhanh nhìn thấy Hoắc Diệp Thành và Thẩm Nhất Thanh
Cô nhìn về phía Hoắc Diệp Thành bằng ánh mắt lạnh lùng, như là không có bất cứ hi vọng gì, dời tầm mắt đến trên người Thẩm Nhất Thanh, ánh mắt trở nên bình tĩnh dịu dàng không ít
Ánh mắt đó có nghĩa là, Hoắc Diệp Thành không cứu cô, Thẩm Nhất Thanh nhất định sẽ cứu cô
Tô Tâm Mạn và Thẩm Nhất Thanh nhìn nhau như vậy làm trong lòng Hoắc Diệp Thành cực kỳ khó chịu
"Anh Diệp Thành, cứu em" Kiều Y cũng nhìn thấy Hoắc Diệp Thành, vùng vẫy muốn thoát ra Bọn bắt cóc liền đè chặt cô ta lại
Giọng của Kiều Y khiến Hoắc Diệp Thành tỉnh lại trong cơn hoảng hốt, cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra
Anh cố trấn định lại: "Tiền các anh muốn tôi đã mang đến, thả bọn họ ra!"
Hoắc Diệp Thành vừa nói vừa mở vali màu đen ra, bên trong chất đầy tiền mặt màu đỏ
Những tên bắt cóc nhìn thấy tiền, trong ánh mắt đều là tham lam, tên cầm đầu bọn bắt cóc hắng giọng một cái: "Hoắc tổng hình như không hiểu rõ ý của tôi, ý tôi là một người một triệu "
"Bây giờ anh đang cố tình lên giá?"
"Một cô gái một triệu cực kỳ có lời, Hoắc tổng không đến mức thiếu chút tiền như thế"
"Bây giờ đã khuya, ngân hàng đã đóng cửa, nếu muốn thêm tiền, anh thả người trước, ngày mai tôi lấy cho anh"
"Chỉ sợ không được, ai biết sau khi anh trở về có thể tìm tới cảnh sát hay không?" Bọn bắt cóc nghĩ nghĩ, lại nói: "Một triệu, chỉ có thể mang một người đi"
"Anh Diệp Thành, cứu em, em sợ… Cứu em…”
"Hoắc Diệp Thành, cứu Tâm Mạn! Anh đừng quên, trong bụng Tâm Mạn có con của anh!" Thẩm Nhất Thanh muốn cướp lấy vali tiền, anh thật sự sợ Hoắc Diệp Thành sẽ chọn Kiều Y
"Nhanh một chút, các người không có nhiều thời gian đâu" Bọn cướp xoay người Tô Tâm Mạn và Kiều Y sang chỗ khác, chỉ thấy sau lưng các cô đều đã bị gắn bom hẹn giờ: "Trên người bọn họ đều mang bom, đến giờ, người ở lại sẽ bị nổ chết"
"Cứu em, em không muốn chết, anh Diệp Thành, chị đã mất, nếu em có chuyện không hay xảy ra, anh bảo nhà họ Kiều phải làm sao bây giờ, huống chi lúc trước nếu không vì chị Tâm Mạn, chị của em căn bản sẽ không phải chết"
Thẩm Nhất Thanh muốn cướp tiền cứu Tô Tâm Mạn, nghe được chữ bom, càng gấp đến muốn đánh người: "Hoắc Diệp Thành! Tô Tâm Mạn mới là vợ anh! Anh vẫn còn nghĩ cái gì? Nhanh đi cứu cô ấy đi!"
Nếu sớm biết rằng bọn bắt cóc rao giá trên trời, đừng nói anh không có nhiều tiền như vậy, dù có đập nồi bán sắt, anh cũng nhất định phải cứu Tô Tâm Mạn
"Anh Diệp Thành em không muốn chết, em không muốn chết" Tiếng khóc của Kiều Y bị gió biển thổi đến phát run, cực kỳ đau thương
Hoắc Diệp Thành bị tiếng khóc của Kiều Y làm cho tâm phiền ý loạn, anh đột nhiên thấp giọng hỏi Thẩm Nhất Thanh: "Bác sĩ Thẩm, anh sẽ cứu Tâm Mạn chứ?"
Thẩm Nhất Thanh túm chặt áo anh: "Anh có ý gì? Anh, tên khốn nạn này, anh muốn cứu Kiều Y?"
"Tôi cứu Kiều Y, anh cứu tâm Mạn, như vậy mới có thể cứu cả hai người ra" Hoắc Diệp Thành khẽ cắn môi: "Thời gian không còn nhiều, xin nhờ anh, nhất định phải cứu các cô ấy ra trước khi bom phát nổ"
Nói xong, anh đã cầm vali tiền chạy về phía Kiều Y
"Không ổn rồi, cảnh sát đến đây, bọn nó báo cảnh sát! Đại ca, chúng ta nhanh chóng rút lui thôi!" Mấy tên bắt cóc túm lấy vali tiền mặt ở chỗ Hoắc Diệp Thành, ngồi trên ca nô đã chuẩn bị từ trước khẩn cấp bỏ chạy
Tiếng bom hẹn giờ tích tắc kêu
Thẩm Nhất Thanh cũng không cố được nhiều như vậy, lao đến chỗ Tô Tâm Mạn
Thời gian còn có hai mươi giây, Hoắc Diệp Thành đã ra sức cởi bỏ dây thừng trên người Kiều Y, lôi cô ta chạy ra khỏi nhà kho
Thẩm Nhất Thanh cũng cởi được dây thừng cho Tô Tâm Mạn
Chạy quá nhanh, Tô Tâm Mạn lảo đảo vấp ngã, mắt cá chân trẹo mạnh một cái
Thẩm Nhất Thanh muốn đỡ cô dậy, lại bị Tô Tâm Mạn đẩy ra ngoài: "Thẩm Nhất Thanh, anh chạy mau, không cần lo cho em"
"Không được, đi thì cùng đi"
"Không còn thời gian, anh chạy mau đi!" Tô Tâm Mạn dùng lực đẩy anh ra ngoài
Thẩm Nhất Thanh trơ mắt nhìn Tô Tâm Mạn ngã ra phía sau, biểu cảm trên mặt cô lại vô cùng thoải mái
Ầm - -
Tiếng nổ vang trời, kèm với ngọn lửa màu đỏ nhuộm đỏ cả bầu trời