Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 89




Tôi chờ đến hết giờ làm, cứ phân vân ko biết nên gặp nói chuyện trực tiếp hay là nên chat, hay nhắn tin …….. mình biết thừa cái kiểu gia trưởng của Vinh, chắc sẽ làm mình khó chịu lắm đây. Nhưng chuyện ko còn của riêng mình, đã ảnh hưởng tới người khác, khoan hãy nghĩ cho tôi đã, còn Khoa - em ấy bị oan. 

Mọi người đã về hết, Khoa cũng vậy, nhìn Khoa buồn và có vẻ ray rứt lắm. Nhìn đến tội. Nghĩ tới nghĩ lui tôi bấm máy gọi cho Vinh 

- Anh nghe đây em.

- Anh rãnh thì đi café hay ăn tối cũng được. 

- Ok em, anh biết rồi, với vợ anh luôn sẵn sàng.

- Ở đâu thì tiện cho anh?

- Bất cứ đâu em muốn, tuỳ em.

Tôi mệt mỏi cứ phải cò cưa với chính chồng của mình, tôi cảm thấy sợ sau mỗi câu nói của anh ta, ko biết đâu là thật đâu là giả nữa.

- Vậy thì quán café X trên Hoàng Văn Thụ, 6h.

- Ok em.

Giờ đã có cuộc hẹn, tôi phải nói gì đây ….thôi thì cứ tuỳ cơ ứng biến. Tôi gọi cho mẹ xin về trễ chút, mẹ hỏi có ăn cơm ko tôi nói mẹ ăn trước tôi sẽ về và ăn sau. 

Tôi chạy tới quán hẹn, ko có 1 chút hứng thú, bất đắc dĩ tôi mới phải gặp anh ta, người mà mới tối hôm qua tôi mới yêu cầu kết thúc, vật vã nhưng hôm nay sao tỉnh ruội, có lẻ tôi đã bị lạc mất trong chính cuộc tình của mình. 

5h40 tôi tới nơi hẹn, tìm 1 cái bàn đủ khuất để dễ nói chuyện, tôi mệt mỏi, sao ko giống như những lần hẹn café với Thái, cảm giác ngược lại hoàn toàn, thô cứng và khô khan, ko biết cứ nghĩ về Thái rồi đem ra so sánh như thứ cảm nghĩ trong đầu lúc này có phải là ngoại tình tư tưởng hay ko nữa. Tôi cũng ko chờ, kêu 1 ly sữa tươi cầm hơi trước.

6h đúng, Vinh tới quán, ngồi sà xuống ghế, ra hiệu cho phục vụ 1 ly café. Anh ta ngồi xuống, 2 tay chấp chống cằm, nhìn tôi 1 hồi. Còn tôi, trong bụng cười chua chát, chồng tôi đó … Giờ chúng tôi dở dở ương ương, dứt ko dứt mà thành cũng ko thành. 

- Em gọi anh để nói chuyện hôm qua phải ko?

- Ko, nói chuyện khác.

- Còn có chuyện gì cần giải quyết gấp vậy sao Dung? À, em mua điện thoại mới rồi hả?

- Cái đó nói sau đi, thôi để em nói thẳng với anh. 

- Anh nghe 

- Anh đừng làm phiền Khoa 1 cách vô cớ như vậy, tôi ko có đẹp đẽ gì đâu, anh coi đi tôi chỉ là 1 con đàn bà chị chồng chán thôi. Khoa có bạn gái rồi, làm ơn đi.

- Thằng kép của em nó đi méc em rồi à? Là đàn ông phải bảo vệ người yêu chứ ai lại đi để em giải quyết. 

- Ai là người yêu ai, tôi ko phải như anh! Đừng có làm theo cảm tính như con nít.

- Anh nói cho em nghe, 200 ngàn 1 lần, chỉ cần em ra khỏi cơ quan với nó, chỉ 200 ngàn anh biết em đi đâu và làm gì. Em mạnh miệng nói em ko làm gì sai sau lưng anh. Nhìn em tội lắm, em nghĩ anh ngu lắm sao Dung, chỉ vì quá yêu thương em nên anh mới ko đành lòng, anh ko để yên cho em qua lại với nó đâu, anh chưa đấm vô mặt nó là hên rồi chứ đó mà để yên hay ko!

- Thì ra là anh cho người ta theo dõi tôi, nghe sao giống trong phim quá vậy Vinh, anh là người như vậy sao?

- Ngay cái ngày xe em chết máy cũng chính nó lấy xe em đi sửa còn nói gì, tôi là chồng em, khi em gặp chuyện sao em ko gọi cho tôi, sao lúc nào cũng phải tỏ ra yếu đuối cô độc để thằng khác làm anh hùng cho em?

- Anh đang lớn tiếng với tôi đó sao?

- Ừ, cho nên tôi ghét, tôi muốn em thấy khi tôi bực, tôi sẽ ko quan tâm em để em có thể ăn năn, chỉ như vậy thôi mà em hậm hực, lòng dạ nhỏ nhen thái độ với bạn cùa tôi, em coi thường Diễm ra mặt …….

- Anh im đi, chờ đó. 

Máu tôi dâng lên sôi sùng sục, tôi phát điên lên khi biết tất cả đã là suy tính, anh ta nói như thể tôi là thứ tội phạm để anh ta phải theo dõi cứ nhắc tới Diễm là tôi lại như phát rồ. Tôi dằn lòng “ mày ko làm sai, mày phải bình tĩnh “. Nhìn cái mặt trơ trơ của anh ta, tôi lấy điện thoại gọi ngay cho Khoa. 

- Dạ em nghe chị Dung.

- (Giọng run) Giờ em rãnh ko?

- Dạ có gì ko chị? 

- Em có rãnh ko, cả bạn gái em nữa, chị nhờ 2 đứa cái này cái.

- Dạ, 2 đứa em đang đi ăn. 

- Ok, 2 đứa chạy qua liền quán café ….X trên Hoàng Văn Thụ liền nha, nếu xa quá chị chờ. 

- Dạ, có gì gấp vậy chị? Em cũng đang ở Nam Kỳ Khở Nghĩa thôi.

- Ok em, giup chị 1 lần thôi.

- Dạ, vậy chị chờ em 1 chút. 

Tôi ngồi xuống bưng ly trà đá uống ừng ực, tức rần rần, nhìn mặt Vinh rất khó chịu. 

- Tôi nói cho anh biết, tôi với anh ko còn gì thật rồi. Ngay từ đầu anh đã nghi ngờ tôi đủ điều, anh coi lại anh đi, anh nói tôi luôn tỏ ra yếu đuối để người khác bảo vệ thì anh coi lại anh đi, anh có bảo vệ tôi chưa hay anh chỉ lo bảo vệ mấy người bạn mấy người tình của anh? 

- Em cứ bình tĩnh, giờ em nói anh đợi gì?

- Ừ, anh đợi đi, trước khi bỏ anh, tôi phải cho anh sáng mắt ra! 

- Em bỏ anh? Để coi em làm sao mà bỏ được anh? 

Ko khí như 1 cuộc chiến, chồng và vợ như kẻ thù.

- Hôm qua anh xin lỗi tôi, vì cái gì vậy?

- Vì anh thấy tội nghiệp em, em mãi làm mình làm mẫy anh thương lắm, nhưng anh ko tha thứ cho em đâu. Anh coi em qua mặt anh bao lâu, đó chỉ là những điều anh biết, cái tính nhỏ nhen của em thậm chí thâm độc của em thì anh sẽ chờ em tự nói ra! Đừng để anh thất vọng. 

Tôi đau như ai đó đâm vô ngực minh vậy, lồng ngực căng tức thiếu điều ko thở nổi, nước mắt bắt đầu chảy, mắt tôi nhìn anh ta đầy căm phẫn. Mặt anh ta có chút thay đổi, hối lỗi hay gì đó tôi cũng ko biết. Nhưng những lời vừa rồi, tôi biết được ngay từ đầu anh ta ko hề tin tôi, anh ta ngờ vực và nghĩ xấu về tôi như vậy. Tôi ngồi đó sốt ruột chờ Khoa và cô bạn gái của em ấy qua. May quá, vừa lúc đó Khoa tới, em ấy và bạn gái nắm tay nhau đứng trước mặt tôi và Vinh, ông Vinh trố mắt ra 

- Chị xin lỗi vì đã làm phiền 2 em đang ăn tối, chị chỉ muốn hỏi 1 số chuyện, mong Khoa và bạn gái cứ trả lời dùm chị, nếu có gì sai sót chị sẽ gặp riêng 2 em giải thích sau. 

Cặp đôi trẻ cũng hơi ngạc nhiên, nhất là cô gái, em ấy ko hiểu gì cả, Khoa chắc cũng đoán được lờ mờ, tôi nói tiếp 

- Đây là Vinh, ảnh là chồng chị, ảnh nghi ngờ Khoa qua lại với chị, giờ anh ơ đây, chị chỉ mong 2 em xác minh dùm chị : cái váy đó là Khoa tặng em cả cái bộ nữ trang kia nữa, có phải ko?

- Dạ ……

Cô bạn nhỏ bé xinh xắn lí nhí.

- Còn Khoa, có phải em nhờ chị để chị ướm đồ dùm bạn em thôi đúng ko?

- Dạ phải.

- Rồi, chị cảm ơn 2 đứa, chỉ như vậy thôi, chị xin lỗi vì cắt ngang cuộc vui, chị sẽ trả nợ và giải thích sau, giờ 2 đứa có thể tiếp tục đi chơi được rồi.

- Ủa, vậy thôi hả chị?

- Uhm, cảm ơn 2 em nhiều, chị chỉ cần như vậy thôi.

- Dạ, vậy chào anh chị tụi em đi.

Nhìn vẻ mặt Khoa có vẻ giãn ra, cô bé thì cứ tỏ vẻ thắc mắc, còn ông Vinh thì như bị xịt keo, bị quê, bị sượn, bị xấu hổ …

- Anh vừa lòng rồi chứ? Còn chuyện xe tôi bị chết máy, vì trời mưa, tôi lo cho anh chạy xa nguy hiểm,ko nỡ làm phiền anh, nên tôi tự đi về, trên đường thì tôi gặp mọi người chứ ko phải 1 mình Khoa …. Mà thôi, cái gì cần làm rõ giữa tôi và Khoa để anh ko làm khó con người ta nữa, với tôi, anh nghĩ tôi ra sao cũng thây kệ anh. Tôi ko thanh minh cho mình. 

- Anh nói gì đi?

- … 

- À, nếu như nghỉ việc, anh luôn ỷ vào ông anh rễ quản lý của anh, suốt ngày đe doạ áp lực người ta thôi việc, nếu buộc phải thôi việc thì chuyện đời tư cá nhân thì đó sẽ là tôi. Cá nhân tôi quá rắc rối khi liên quan tới anh, còn Khoa, nếu anh còn tự trọng tôi nghĩ anh nên có 1 lời xin lỗi. Tôi về đây. Chào anh 

Tôi lấy tờ 200k để trên bàn thanh toán tiền nước - dằn mặt Vinh nữa, hất mặt đi về, bỏ người đàn ông ngồi đó mà từ từ gặm nhấm sai lầm của mình. Giải quyết xong khúc mắt này, mặc dù hơi ngại với Khoa nhưng tôi hã dạ lắm, được 1 phen lên mặt, mặt khác tôi cũng quá thất vọng về cái gọi là niềm tin của con người dành cho nhau, nhất là những người yêu nhau, mất hết rồi. 

- Dung, ở lại với anh chút.

- Tôi ko thích! 

Tôi đi, muốn đi thật nhanh ra khỏi tầm mắt con người đó, càng xa càng tốt, tôi chán ngán quá rồi. Ghen tuông vô ích, bày đặt theo dõi này nọ, lại nghe mấy con điên về đay nghiến tôi, đúng là đồ đàn ông tồi! 

Tôi lấy xe chạy về nhà, gần 8h rồi mà mẹ vẫn chưa ăn cơm, tôi vẫn còn run lên bực bội, bay vô ăn cơm nhanh để mẹ chờ lâu rồi 

- Sao ko đi tắm rồi ăn?

- Thôi con đói rồi, ăn thôi. 

- Ừ 

Rồi mẹ kêu cô Hà làm nóng đồ ăn lại, mâm cơm có 3 người đàn bà mỗi người 1 số phận – 1 chồng bỏ, nuôi con. 1 chồng chán. 1 phải đi làm giúp việc để nuôi chồng. Tôi cố gắng nói những chuyện vui vui để mẹ vui và yên tâm. Ko khí nhà tôi hôm nay thật trong lành. Mâm cơm ngon lắm : cá trê chiên mắm gừng, canh hẹ tàu hủ non, bông bí xào. Ko cần phải thực đơn nhà hàng như nhà Vinh, chủ yếu là tâm trạng, sắc mặt của những người ăn cơm chung với tôi, họ yêu thương và quan tâm tới tôi, vậy đủ rồi.

Ngày cứ qua ngày thôi, tôi đã giải thích khéo léo với Khoa, em ấy cũng ko quá nhỏ nhen chấp vặt, chị em lại vui vẻ nhưng hạn chế những hành động gây hiểu lầm, còn chuyện Vinh có xin lỗi Khoa ko tôi ko biết và cũng ko hỏi. cứ 3 4 ngày thì chị Vân và bé Vy lại ghé rũ tôi đi ăn trưa. Trưa hôm nay cũng vậy, 2 chị em qua rũ tôi đi ăn trưa. 

- Chị 3, bữa sao chị ko qua mừng thọ nội?

- Anh Vinh em nói sao?

- Ảnh nói chị bị bịnh.

- Ừ, chị bị bịnh, lúc nào cũng bịnh. 

- Thôi nè, em nói bậy ko à, dạo này chị thấy em đẹp ra đó chứ, từ ăn mặc tới thần thái, chị mong em luôn được như vậy.

- Dạ, em cảm ơn chị. 

- Bao lâu rồi em chưa gặp nó?

- Chắc cỡ 10 ngày hay gì đó chị. 

- Em ko nhớ nó sao?

- Ko chị, lúc đầu thì có nhưng giờ hết rồi.

- Dạo này nó ốm lắm, đi đâu mà chị nghe má nói là nửa đêm mới về ko hà. 

- Dạ 

- 2 đứa ko thể hàn gắn sao Dung?

- Thôi chị, em chỉ chờ cho qua 6 tháng giải quyết cho xong. 

- Mà vấn đề của 2 đứa là gì em?

- Ko tin tưởng và ko tôn trọng nhau?

- Nó ko tôn trọng em hả?

- Thôi nói chuyện khác đi chị, mà em nói cái này, chị với Vy cũng ít gặp em đi, sau này có gì em đỡ phải áy náy. 

- Chị Dung, em với chị 2 thương chị mà, sao chị nói kỳ vậy?

- Uhm, thì chị cũng nghĩ sao nói vậy thôi. Nếu ko phải chị xin lỗi, em xin lỗi chị Vân.

- Mấy đứa còn con nít quá, cưới nhau đâu phải chuyện dễ mà chưa gì đã như vậy rồi.

Tôi khó chịu lắm nhưng thôi, ko còn hứng thú để giải thích hay phân trần, tranh phần đúng về mình nữa. Chị và em chồng đang thương, mắc công nói nhiều mọi người lại ghét, giữ gìn những cảm tình này mới quý. 

- Cho em gởi lời thăm ba má, bà nội.

- Uhm, chị sẽ nhắn lại, lần nào em cũng gởi lời mà sao ko qua thăm 1 lần?

- Dạ, để bữa nào em qua. 

Ông Vinh có qua thăm mẹ tôi đâu mà biểu tôi qua thăm ông bà cha mẹ anh ta, tôi qua thì chắc người ta tưởng tôi u mê con cháu họ lắm, còn khuya! 

Lần cuối cùng gặp ông Vinh cũng đã qua 2 tuần, hay chưa, ko 1 tin nhắn hay 1 cuộc gọi, ko 1 lời giải thích hay xin lỗi. Thôi kệ, như vậy cũng tốt, khỏi mất công vấn vương suy nghĩ, hơn 3 tháng nữa thôi mà. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.