Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 81




Tôi hùng hổ ra khỏi quán café, về nhà trong tâm trạng ko tốt 1 chút nào. Vừa vô nhà tôi đã thấy cô em chồng và bà chị chồng ngồi chờ, nhưng ko thấy có xe đậu ngoài sân. 

Thoáng qua tôi nghĩ mình nên giấu cảm xúc vì hai chị em ko có lỗi gì cả, tôi ko nên giận cá chém thớt, nhưng tôi nghĩ lại, tôi nên để cho chị Vân với bé Vy thấy sự bực dọc của mình, để họ về họ nói cho anh/em trai của họ biết là thái độ của tôi là rõ ràng. Nhưng tôi vẫn cười 

- Em chào chị chào bé Vy 

- (BV) Chị ăn trưa chưa? Em với chị Vân định qua rũ chị đi ăn. 

- (CV) Uhm, đi ăn rồi đi café hay kem gì ko em? Em ở nhà bữa giờ chắc cũng buồn? 

Tôi đoán là 2 chị em muốn nói chuyện riêng, định mời lên phòng nhưng thôi, thái độ lịch sự tối thiểu. Ko biết ông Vinh đang bày chiêu gì đây?

- Chị Dung cất xe đi chị, đi taxi lát em với chị Vân đưa chị về, trời nắng lắm, chị mới hết bệnh mà. Nha, nha chị! 

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn khoản đến dễ thương của bé Vy, tôi ko cầm lòng được, tôi đẩy xe vô nhà, hơi miễn cưỡng nhưng ko có gượng gạo. Tôi nói cô Hà cứ ngủ trưa, lát tôi về có chìa khoá tự mở cửa. Rồi 3 chị em kêu taxi đi. 

Tới 1 quán chị Vân đã đặt chỗ sẵn. Vừa đến bàn thì bé Vy nó đã kéo ghế rồi ngồi kế bên tôi, ôm ôm tôi nữa, con bé làm tôi thấy dễ chịu và bớt giận, chị Vân thì ngồi đối diện. Món ăn từ từ đem ra 

- Dung ăn nhiều đi em, ở đây nấu ăn được lắm. 

- Dạ được rồi chị, em ăn cũng đâu có nhiều đâu, chị kêu chi nhiều.

- Chị ăn đi, ăn đi cho mập, mập cho đẹp.

Bé Vy liên tục lựa lựa miếng nào ngon gắp cho tôi ăn. Tôi cảm thấy ngại lắm, tự nhiên thấy mềm nhũn ra với 2 chị em nhà này. 

- Vinh hay anh hai nói cho chị nghe rồi phải ko?

- Thôi em cứ ăn đi, chuyện của em với thằng Vinh tính sau, nhưng chị nghĩ em nên nghĩ lại chuyện đi làm. Môi trường làm việc tốt, lương cao, còn có anh 2 phía trên nữa nên ko phải lo chuyện bị ăn hiếp. Công việc cũng phù hợp với nghành em học, chị thấy tiếc, thôi em đừng bỏ việc, coi như nghĩ cho anh chị đừng bỏ việc, uổng lắm. Chuyện thằng Vinh nó sai, bữa bà nội với ba má chửi nó nhiều rồi, em giận nó thì giận mà tự nhiên giận nó nghỉ làm có phải mình dở ko em?

- Để em suy nghĩ lại. 

- Chị 3, ba la quá, rồi anh 3 cũng điên máu đuổi việc bà Chi rồi, cũng ko tốt lành gì đâu chị, bị chồng bỏ có đứa con 3 tuổi rồi đó chị. Bởi cái thứ đi làm mà ăn mặc đồ bó sát rạt là biết rồi!

Giờ người nhà Vinh quay ra chửi con Chi ko, thấy cũng bất công. Ghét thì ghét nhưng tôi ghét chồng tôi hơn, loại đàn bà nào cũng va vô được, sao có thể rẻ tiền như vậy. 

- Ko có Chi, thì mai mốt có Đào, có Hoa khác thôi, đàn ông mà, cái tính trăng hoa thì cứ thích thả dê thôi, nhà mình đừng có chửi người ta, Vinh ko hư thì người ta cũng ko dễ mà lẳng với ảnh được. Đáng lẻ người như Vinh thì ko nên lấy vợ chị à. 

- Đàn ông mà em ơi, trăng hoa 1 chút, quan trọng là nó thương và quay về với vợ con! 

- Thôi chị, em biết chị thương em nhưng chị đừng khuyên em với tư tưởng kiểu đàn ông ra ngoài lăng nhăng nhưng cuối cùng cũng quay về với vợ. Em ko chịu vụ đó đâu chị, em ko phải mẫu người vĩ đại như vậy. Dù sao thì giờ em cũng ít nhiều biết chồng em đối với em sao rồi chị. 

- Nói chung chỉ có thằng Vinh nó sai, qua chuyện này ba má cũng biết rồi. Ba má đang định bữa nào qua xin lỗi mẹ em. 

- Chuyện đó em chưa nghĩ tới, chỉ có Vinh thôi chứ ba má có làm gì sai nhiều đâu. Bữa mẹ em cũng nói nặng vậy rồi. Nhưng em nghĩ giờ em sống cho em, nếu em cứ sống vì Vinh, phải chịu đựng ảnh thì ảnh coi thường và cứ ko quan tâm em, chắc em chết sớm vì điên quá!

- Nhưng giờ em tính sao? 

- Ly dị chị. 

- Cái gì, trời ơi, chuyện vợ chồng đâu phải ngày 1 ngày 2 mà nói 2 chữ đó nghe nhẹ nhàng và dễ dàng quá vậy em?

- Chắc vì chị là chị anh Vinh nên chị ko hiểu được những cảm giác tồi tệ mà em phải chịu, hiện em vẫn đang chịu đựng hằng giờ hằng ngày mà chị, cũng là phụ nữa chị ko thương cảm cho em sao! 

- Chị ko có ý đó! Chị cũng có la nó rồi. 

- Chứ ý chị nói là gì? 

- Quá vội vàng ko em?

- Dạ, em với anh Vinh cũng nói chuyện rồi, nhất trí ly thân 6 tháng rồi sau đó sẽ ly dị luôn. 

- Trời ơi, em nói chuyện với nó rồi à?

- Dạ.

- Nó ko năn nĩ hay xin lỗi em à?

- Em nghĩ cũng ngộ, ko những ko năn nĩ hay xin lỗi mà ảnh còn khinh khỉnh với em, nói thiêt nhìn trơ trẽn lắm chị. 

- Em cho nó thời gian bình tâm suy nghĩ đi Dung. 

- 6 tháng đó chị, mà em nghĩ ảnh cần thời gian để ăn năn còn suy nghĩ bình tâm là em cần, ảnh ko cần đâu chị! 

- Chậc chậc, mấy đứa coi nhẹ hôn nhân quá … 

- Em chưa hề coi nhẹ hôn nhân, chưa hề. Có thể em ko sâu sắc bằng chị, nhưng em thương và hết long vì ảnh. Nhưng giờ anh Vinh thay đổi quá nhiều, bất ngờ nữa làm em trở tay ko kịp và bị sốc. 

Cứ như vậy, 2 chị em nói chuyện, lâu lâu Vy cũng có nói xen vô nhưng toàn những phát ngôn trẻ con, ko đóng góp. Tôi hiểu ý chị Vân nhưng tôi nghĩ nên đanh thép để có gì chỉ còn truyền tải lại với em trai mình là tôi đây đã quyết tâm. 

Tôi cũng ko ngờ, mới có mấy ngày mà tôi trở nên ăn nói lạnh lùng và chịu chặt chém thẳng mặt như vậy. Chắc vì nỗi đau và cú sốc quá đột ngột nên làm tôi kiểu như bị biến đổi tâm lý từ 1 người này thành người khác mất rồi. Nhưng cũng hay, tôi thích tôi của mình hiện tại, ăn nói thì mạch lạc ko quá chua ngoa nhưng sẵn sàng xù lông để bảo vệ bản thân. Vì rõ ràng ngay từ lúc đầu, TÔI KO SAI! 

Ăn xong tôi từ chối đi uống nước, vì tôi nghĩ chắc chị Vân với Vy cũng có ý làm tôi dịu, âm mưu làm tôi siêu lòng thôi, nói chung họ cũng vì anh trai em trai của họ và chắc họ cũng yêu quý tôi nên mới như vậy. Tôi chạy lang thang thành phố, nghĩ lung tung thế nào mà tấp vô 1 salon tóc lớn. Các nhân viên mời gọi và tư vấn nhiệt tình 

- Chị muốn làm gì?

- Mình cũng ko biết, mình cần 1 người chỉ mình nên làm gì cho đẹp.

- Chị có yêu cầu ai ko?

- Ko, vì mình chưa tới đây lần nào mà. Hay bạn giới thiệu cho mình người giỏi nhất ở đây đi, mình cám ơn.

- Trời ơi, có ai mà nói thẳng như chị đâu. Mà hên nha, hôm nay cây kéo vàng của tiệm em đang trống khách, để em kêu ảnh ra tư vấn cho chị, chị vô ghế ngồi chờ chút dùm em, ảnh đang ăn trưa, chắc cũng sắp xong rồi. 

Cô gái trẻ, chắc ít tuổi hơn nhưng lịch sự tôi gọi là bạn, cách gọi của Thái, Thái dạy tôi khi thấy người ta có vẻ nhỏ hơn mình nhưng ngại và ko chắc thì cứ kêu là bạn, đa số con gái ko thích bị kêu là chị vì đối phương nghĩ mình già, còn kêu bằng em thì thiếu tôn trọng.

Cô bạn niềm nở để tôi ngồi trên 1 cái ghế dựa của salon, choàng cho tôi miếng cao su ngang vai trong tư thế chuẩn bị cắt tóc, 1 ly nước và 1 cuốn tạp chí. Tiệm cũng có 4 5 người đang làm đẹp, ngồi khoảng hơn 5p thôi thì 1 anh bóng bẫy, tóc tai sành điệu ra chào. 

- Chào người đẹp, người đẹp muốn làm gì?

- Em đang buồn, anh nhìn tóc em thử rồi tư vấn cho em đi, em ko biết làm gì nữa.

- Buồn về chuyện gì? 

- Ủa, đi sâu vô chuyện buồn luôn hả anh? 

- Ko phải đi sâu, ý mình chỉ muốn hỏi người đẹp đang muốn làm đẹp hay đơn giản là làm khác mình, hay là cả 2? 

- Em muốn thay đổi kiểu tóc cũng muốn đẹp hơn nữa chứ. 

“ Cây kéo vàng “ vuốt vuốt tóc rồi cầm lên từng mảng, tặc lưỡi khen tóc đẹp, mượt, tôi đang nhìn thẳng vô kiếng, anh chàng cũng nhìn vào kiếng 

- Mặt người đẹp cũng nhỏ nhắn và dễ thương, nếu uốn cũng đẹp nhưng mà uốn thì phải chịu khó cuốn ống thường xuyên, và dưỡng dầu nha. Nếu người đẹp ko ngại thì uốn. 

- Anh nói vậy là có ý khác phải ko?

- Ừ, thực ra mình thích cắt ngắn hơn, mốt tóc bob đang hot đó, nhưng tóc người đẹp dài vậy cắt có uổng ko?

- Tóc bob ra làm sao anh?

Anh thợ tóc cho tôi xem 1 mẫu tóc tém cũng hơi cao, cô mẫu tóc mặt cũng gọn gọn nhỏ nhỏ giống tôi, nhìn cũng ấn tượng lắm. Anh ta còn nói kiểu tóc đó rất dễ kết hợp trang phục, có cá tính nhưng cũng rất dịu dàng nếu mặc đúng đồ, ko bị lỗi mốt và nói chung là hợp với tôi. Đây là lần thứ 2 tôi cảm thấy chán tóc của mình và muốn thay đổi. Nên tôi đồng ý luôn. Hôn nhân tôi còn bỏ đi thì tiếc gì mớ tóc … 

- Anh cứ cắt kiểu này, anh chắc mặt em hợp phải ko?

- Uhm, cam đoan luôn! 

- Người đẹp cắt kiểu này nha, mình free luôn!

- Sao lại free?

- Nếu được mình xin tóc của người đẹp, tóc khỏe, dài và mượt, mình xin làm mẫu cho tóc nối. 

- Anh lấy tóc em nối cho người ta hả?

- Ko, chỉ là túm lại, buộc rồi treo làm mẫu thôi. 

- Thôi tùy anh, nếu anh ko lấy thì cũng bỏ đi mà. 

- Cám ơn người đẹp nhiều, khuyến mãi luôn cho người đẹp 3 lần làm đẹp tại đây nữa! Hôm nay nếu người đẹp nhuộm mình free luôn!

- Ok, càm ơn anh, anh cứ coi làm sao cho em đẹp và lạ hơn thì làm. 

- Người đẹp thích tóc màu nổi ko?

- Thôi, em ko thích nổi đâu, lòe loẹt lắm.

- Rồi, ok ok, đây bảng màu, người đẹp chọn số nha. 

Cuối cùng tôi cũng cắt phăng mái tóc thề của mình, nhuộm màu nâu tím. Xong xuôi nhìn mình cũng xinh xắn và thời thượng hẳn ra, anh làm tóc còn lấy điện thoại chụp tôi 1 kiểu hình để làm mẫu nữa! Lại được free, coi như hôm nay gặp điều lành vậy. Dù 1 chuyện nhỏ cũng thấy phấn chấn hơn 1 chút xíu. Con Tiên nó nói phải, phải ra ngoài, phải hưởng thụ chứ ru rú ở nhà riết ngu người, bây giờ tôi phải bắt đầu, 1 Dung mới xinh đẹp, mạnh mẽ và yêu đời! Lúc nãy nhìn mình trong kiếng, thấy cũng thích thích diện mạo mới này. Xong tôi về nhà, vừa chạy tới đầu hẻm đã gặp Vinh, anh ta đứng đó, nhìn tôi, ko đi theo, ko nói gì, tôi chạy vượt ngang anh ta liếc 1 cái đầy căm thù. Đó là bên ngoài, nhưng từ bên trong tự nhiên tôi thấy tim mình đập loạn xà ngầu, giận thì giận ghét thì vẫn ghét nhưng vẫn bị rung động. Tôi vô nhà, dắt xe mà còn thấy run run … Ko biết đến đây làm cái gì nữa! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.