Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 42




- Sao anh ko để em tự lập 1 chút đi, kiểu này ko có anh thì em làm được cái gì? Em lớn rồi mà.

- Vậy anh ở bên em hoài luôn, anh lo việc nước em lo việc nhà! 

- Thì anh tìm cứ tìm, em cũng nộp hồ sơ vài chỗ, hồi trước em có phụ quán café rồi, em ko ngại khó đâu. Em ko tiểu thư đâu. 

- Ai cho em đi làm quán café?

- Ko, ý em nói vậy đó chứ giờ em sẽ tìm việc khác!

- Chừng nào em rãnh qua nhà anh?

- Em đang rãnh mà, nhưng hơi lo ….

- Đã nói là đừng có lo, chị Vân với bé Vy chung phe, ba anh thì dễ, má anh cũng đâu tới nỗi nào. 

- Vậy thứ 7 hay chủ nhật đi để ko ảnh hưởng đến công việc của ai hết. 

- Uh, vậy thứ 7 nha. Má anh thích màu tím, em có quần áo màu tím nào để lấy ấn tượng chưa?

- Phải như vậy luôn sao anh?

- Anh giỡn thôi, chứ bé mặc gì cũng được. 

- Anh kêu em đừng có lo mà cứ hay hù em. Anh nói em biết đi, có phải là em có điểm má anh ko thích ko?

- Thôi, ko sao mà nghe lời anh đi!

Tôi và Vinh ăn sáng xong chạy mua 1 bịch trái cây bự, ghé cửa hàng đưa cho mẹ và mấy chị ở đó. 

- Anh nè, mấy nay em hay bị ngứa ở dưới, chắc em bị viêm nữa rồi. 

- Uhm, tội em.

- Chắc em phải khám 1 lần nữa quá, em bị hoài vậy khó chịu lắm, khi mình ngủ với nhau em cũng ko thấy hứng thú nhiều. 

- Uhm, em đi khám đi anh chở em đi.

- Hay thứ 7 qua nhà anh xong rồi đi khám luôn nha. 

- Uhm, anh chở em đi. 

- Thật ra em đi khám bác sĩ ngoài hoài, người ta chỉ cho em thuốc đặt thôi. Mà đặt vậy hoài ko có hết hẳn, em muốn đi bệnh viện. Anh đi với em thì tội anh, mà đi 1 mình thì em cũng tủi lắm. 

- Anh là chồng em thì anh phải lo cho em.

- Đợt này anh ít đi làm vậy?

- Uhm thì có ba anh ở cửa hàng mà. 

- Nếu em bị gì anh có sợ ko?

- Bị gì?

- Thì em bị phụ khoa đó.

- Sao sợ em? Ghê lắm hả?

- Thì bị nặng ko thể quan hệ đc, đó ….. mấy lần em nói phải đi bao đó, như vậy đó! 

- Ko sao mà, anh ko sợ đâu.

- Anh chán em ko?

- Ko mà, thương em tội em lắm. Anh sẽ bên cạnh em.

- Em cũng muốn trị dứt trước khi cưới.

- Em muốn cưới rồi à?

- Thì cũng phải trị chứ. 

- Em muốn làm vợ anh ko?

- Có chứ, em muốn mặc áo cưới, muốn đẻ em bé nữa! 

- Uhm, anh sẽ luôn đi cùng em, anh sẽ luôn bên em, em yên tâm nha.

Hôm đó tôi về nhà, rồi chiều nấu cơm chờ mẹ về ăn, những bữa cơm 2 mẹ con dạo này duy trì liên tục. 

- Hay con ra cửa hàng làm đi, khỏi đi xin việc! 

- Dạ thôi mẹ, cho con va chạm cho biết với người ta.

- Chuẩn bị hồ sơ chưa?

- Qua tuần con khám sức khoẻ rồi viết mấy cái đơn để tìm chỗ đi nộp. 

- Uhm, đi làm đi độc lập tài chính cũng là 1 cái hay. 

- Dạo này con bị viêm hoài, chắc con đi Từ Dũ khám quá mẹ.

- Nhiều ko?

- Con nghe ngứa, huyết trắng nhiều, thấy màu lạ con sợ. 

- Uhm, mai mẹ chở đi.

- Con tự đi được mà, anh Thái nói chở con đi!

- Tội nghiệp cái thằng, thấy nó thương con mẹ cũng bớt lo. Mày con bộ có phước có phần hơn mẹ! Thôi thì cũng đã dại 1 lần, phải biết tôn trọng nó nha chưa.

- Dạ con biết mà mẹ, mẹ còn thấy như vậy mẹ ko biết con thương ảnh cỡ nào đâu. 

- Uhm, thấy con hạnh phúc vui vẻ mẹ cũng mừng, chắc bà ngoại cũng phù hộ.

Tối tôi cũng lại YM chat với con Tiên, có bữa thì gọi bữa thì chat. Chuyện gì xảy ra tôi cũng kể nó nghe. 

- Uhm, tao thấy mày nên khám sâu vô có gì chữa luôn, quyết định đúng, tao ủng hộ.

- Tao chỉ sợ bị cái gì nặng thôi, có khi nào bị u nang u xơ ko mày ơi? 

- Cái đó nặng lắm, mày chỉ bị viêm thôi mà.

- Uhm, tao lo.

- Thôi, có thằng bồ tốt nó lo cho thì bớt lo đi. Lo mà thương yêu nó, lo mà chuẩn bị cho khoẻ mạnh làm cô dâu.

- Tao nói thiệt chứ nhiều khi ko biết tao thương anh Vinh hay là tao thấy biết ơn ổng nữa! 

- Chắc là cả 2. Công nhận là tốt thiệt, phải chi bên này đàn ông nó ko quan tâm quá khứ, còn Việt Nam vậy là quá ok rồi. Mày là số hưởng đó con!

- Uhm, tao chỉ muốn bù đắp cho ổng, đem tới hạnh phúc cho ổng, làm cho ổng vui thôi chứ giờ tao mà làm ổng buồn gì nữa tội nghiệp lắm mày ơi! 

- Uhm, vậy đi. Tao đi học, dạo này thực tập rồi, có khi nữa về VN tao mở phòng mạch riêng. 

- Uhm có gì ta về ta tắm ao ta vẫn hơn, bye mày nha.

- Ok, bye ngủ ngon!

Vinh của tôi ngày nào cũng phải nhắn tin, nhắn 1 hơi còn gọi nói tào lao 1 hồi mới ngủ được. Tôi thương lắm. 

Thứ 7, hôm nay tôi dậy sớm để chờ Vinh chở đi ăn sáng. Tôi cũng lựa chọn đồ dữ lắm, ban đầu tôi có 1 cái đầm ren màu tím định mặc nhưng cuối cùng vẫn chọn jeans và áo sơ mi. Thoa 1 chút son môi, tóc buộc cao. Hít 1 hơi thật sâu rồi xuống nhà, mà sao nay ko thấy mẹ ra cửa hàng, giờ này bình thường là mẹ đi rồi.

- Ủa bữa nay mẹ nghỉ hả? mẹ ăn sáng ko con chạy mua?

- Ko, mẹ ra trễ chút, chờ thằng Vinh qua.

- Dạ?

- Uhm, chờ nó qua nói chuyện 1 chút. 

- Chuyện gì mẹ?

- Thì mẹ dặn dò nó 1 chút cho yên tâm.

- Ko có gì đâu mẹ ơi, chắc cũng như lần ảnh qua nhà mình thôi mà.

- Lát nhớ mua trái cây, gói cho đẹp đàng hoàng nha.

- Dạ. 

Vinh qua, mẹ kêu 2 đứa tới nói chuyện, vẻ mặt lo âu của mẹ làm tôi thật sự xúc động.

- Tánh con Dung sao con cũng biết, nó ko có biết cách nói cho hay cho văn hoa, có gì con phải chịu khó giải thích để ba mẹ con thông cảm.

- Dạ, con biết.

- Với lại, hoàn cảnh nhà bác vậy con cũng biết, bác chỉ có nó, tình cảm thiếu thốn, thời trẻ của nó lại sai lầm, con biết chuyện và thông cảm bác cảm ơn. Bác có mình nó thôi, khi bên nhà còn bác ko biết bảo vệ con bác bằng cách nào nữa, nhờ con. 

- Dạ, ba má con cũng dễ lắm, bác yên tâm.

- Đây là lần đầu tiên của nó ra mắt gia đình bạn trai, con là con trai con dạn dĩ tự tin, còn nó nó cũng còn khờ lắm, mong là ba mẹ con ko hỏi mấy câu làm nó ngơ ra lại khớp ko biết trả lời.

- Dạ, có con và chị gái em gái con nữa, sẽ nói đỡ mà, bác đừng lo nhiều. Con hứa là sẽ luôn bảo vệ bé mà. 

- Thì bác chỉ muốn dặn dò 2 đứa, nhất là con Dung, phải ăn nói cẩn thận để mắc công người lớn hiểu lầm hay khó chịu. 

- Dạ mẹ, con biêt rồi mẹ. 

Mẹ xách giỏ đi ra, tôi nhìn theo dáng mẹ,mẹ luôn mặc vest khi ra cửa hàng, nhìn muốn khóc luôn, lần đầu tiên con gái ra mắt nhà bạn trai mà mẹ căng thẳng như vậy đó, sau này con gái đi lấy chồng luôn ko biết mẹ như thế nào nữa. Vinh thấy chắc hiểu nên nắm tay và xoa vai an ủi tôi.

- Em nữa, yên tâm đi, đừng suy nghĩ nhiều, tự tin lên, có anh mà, còn chị Vân bé Vy nữa. 

- Dạ, mà anh nhớ ghé mua trái cây, mẹ em dặn, mua trái cây phải gói cho đẹp nữa đó.

- Uhm anh biết rồi, giờ em muốn ăn gì?

- Gì cũng được.

- Em hơi lo nên bao tử hơi quặn nè, ăn ít thôi.

- Uhm, anh chở đi ăn bánh canh nha.

- Uhm. 

- Anh quên nói là hôm nay nhìn em dễ thương lắm, dễ thương lắm luôn.

- Em ước gì em dạn và tự tin bằng nửa anh thôi. 

- Thì bởi vậy em mới cặp với anh nè, em thiếu cái nào thì anh bù cho cái đó, luật cân bằng âm dương đó! 

Tôi cười, bên cạnh Vinh những lúc này tôi thấy yên tân và nhẹ nhàng phần nào.Tôi suy nghĩ căng thẳng đến nổi ko ngủ được đêm qua luôn, vậy mà giờ thấy anh tôi lại thấy đỡ hơn nhiều.

10h kém, chúng tôi tới nhà anh, nhà lớn hơn nhà tôi, đẹp hơn nhà tôi. Chúng tôi xuống xe, chị Vân và bé Vy ra hồ hở nắm tay tôi dẫn vô nhà. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.