Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 15




Mùng 7, lúc nào cũng mang cái cảm giác khó tả đó từ sang tới lúc ngủ. Rồi ngoại cũng gọi điện kêu mẹ về mà lo chợ búa chuẩn bị sinh nhật cho tôi. Sinh nhật mẹ đãi ở nhà hàng còn sinh nhật tôi tuyệt đối phải ở nhà, tiệc gia đình. Ngoại dặn cô Hà đi chợ mua toàn món ngon chuẩn bị tiệc tùng, bánh kem các thứ cũng được chuẩn bị sẵn, cũng háo hức lắm nhưng cứ mãi nghĩ tới chuyện kia nên cũng xao nhãng bớt so với mọi năm. Năm nay tôi ko đi học nên chỉ mời vài đứa bạn than tới chung vui.

Mùng 8, sinh nhật tròn 18 của tôi, sáng ra ngoại cho tiền tôi với con Tiên đi tới tiệm gội đầu, bím tóc rồi cho trang điểm nữa (mặc dù tôi ko thích trang điểm). Xong xuôi cũng gần 10h, mặc đồ đẹp nữa là 11h khai tiệc, nói chung ko đẹp xuất sắc nhưng mà nhìn cũng được, đứng ngó mình trong gương cũng ko tới nỗi nào, đc mỗi cái da trắng, mắt hơi to và mi cong thôi, 18 rồi mà nhìn cứ như 14,15 (tôi cao 1m55 lúc đó nặng có 40kg). Nào là chả giò, súp, tôm hấp, gỏi gà, cơm chiên, rồi lẫu nữa, gia đình khách khứa bạn bè có hơn 20 người, vừa hết tết mà ngoại làm hoành tráng lắm, cái bánh kem 3 tầng có 1 con trâu trên đó, vui lắm. Chúc tụng xong xuôi, đến quà cáp, rồi mở karaok hát, cũng như mọi năm, nhưng sao năm nay thấy thiếu thiếu, chờ 1 tin nhắn cũng ko có, tự nhiên ngày vui như vậy, gia đình yêu thương như vậy, mẹ cũng chưa nói chuyện nhưng thấy cũng lo lắm nên thấy cũng hạnh phúc. Nhưng bị hụt hẫng ….Tiệc tầm 4h thì mới tàn hẳn, tôi tắm táp rồi còn đi ra ngoài đi chơi với mấy đứa bạn, ăn ốc ăn chè cho hết ngày. Hơn 8h thì về đến nhà, lại phải lăn lộn với 1 đống suy nghĩ hỗn độn nữa rồi, lạ thật, nhưng cũng ko them nhắn hay gọi chi cả, mà cũng ko giận, thôi thì lại viết nhật ký và nghe nhạc tới khi nào ngủ thì thôi vậy. 

“ Ngày … tháng … năm … 

- Hôm nay, tôi tròn 18 tuổi, đáng lẻ phải học hết cấp 3 và vô đại học thì tôi còn dang dở lớp 11, đã học trễ 1 năm so với bạn bè mà còn có them vụ nghĩ học nữa, vậy có nên suy nghĩ lại về hành động của mình năm qua ko? 18, cái tuổi mà pháp luật cho phép thi bằng lái xe, cái tuổi mà coi được mấy cái phim có ghi 18+, cái tuổi người ta nói có chồng được rồi, người lớn đúng nghĩa đen. 

- Chưa bao giờ tôi nghĩ về 1 hoàng tử gì gì, vì tôi ko phải công chúa xinh đẹp thông minh. Tôi chỉ thích bạn lớp trưởng học giỏi, biết đàn guitar lớp kế bên mà bạn đó cũng thích người khác, còn mơ hoàng tử gì nữa. Tôi ko biết những lời chúc của mọi người có linh ko, chứ tôi thấy năm sau mà đi học lại thì phải thích mấy bạn lớp lớn hơn để thấy xứng. 

- Có 3 điều ước thì tôi ước ngoại mãi khoẻ mạnh để bên tôi hoài hoài, mẹ sẽ lại yêu thương tôi như ngày xưa và ông Cường hoàn toàn biến mất. 

- Tôi cũng bắt đầu nghĩ về tình yêu nhiều hơn, nhất là sau khi gặp người đó, bao nhiêu lần tôi nghĩ chắc người ta thích mình, nhưng rồi lại thắc mắc có phải như vậy ko? Rồi giờ mới nhận ra kiểu như mình hoang tưởng. Một người đi du học, nhà khá giả hơn mình, người lớn hơn mình nhiều, biết nhiều chuyện hay ho như vậy thì ko thể thích mình được, ko phải mình bi quan tự ti nhưng sự thật nó là như vậy. Với lại, mấy chuyện yêu đương chưa trải qua nhiều, ko hiểu hết được cũng ko cần phải quá bận tâm, đêm nào cũng khó ngủ sẽ mau già lắm, sang mà dậy trễ xíu ăn sáng ko đúng giờ thì lại đau bao tử, mấy bữa Tết ăn toàn đồ khô ko ăn canh nhiều cũng bị đau hơi hơi lại rồi, mà bao tử suy nghĩ nhiều cũng dễ đau lắm. 

- Thôi thì 18 tuổi, tự hứa ko được buồn nhảm nhí, ko được làm mấy chuyện tào lao nữa, sẽ mãi yêu Linkin’ và Eminem. 

Thì tự happy birthday to me ……. “

Trước khi nằm vẫn còn tự dối lòng ráng cầm cái điện thoại lên, mở ra vô phần tin nhắn định thế này thế kia rồi lại thôi, tự ái cao ngút trời. Như vậy, ngày sinh nhật 18 đầy sôi nổi cũng kết thúc, mặc dù vui nhưng vẫn còn thiếu thiếu. 

Sáng mùng 9, ngoại và mẹ kêu dậy sớm rũ đi lên Bình Phước thăm bà con, nhưng õng a õng ẹo than mệt nên ko đi, ngoại cho ở nhà, hôm nay cô Hà về quê, ngoại dặn trong tủ lạnh có đồ ăn sẵn, rồi cho thêm tiền biểu có buồn thì đi chơi, thèm gì thì ăn … 

Tắm rửa, ăn sáng xong lại bật tv lên mà coi. Lúc này điện thoại để trên lầu quên lấy xuống, hết tv xong lại bật đĩa lên coi, con Tiên nó đi học rồi cho nên ko biết chơi với ai, chực nhớ tới cái điện thoại mới chạy lên lầu lấy xuống. 

Điện thoại có 2 cuộc gọi nhỡ, 2 tin nhắn, theo thứ tự tin nhắn thứ nhất lúc 8h : 

- “ Chào buổi sáng, bạn có muốn nói chuyện ko? “ 

Tin nhắn thứ 2 lúc 8h8’ 

“ Chắc là bạn giận lắm, tôi xin lỗi “ 

Và sau đó là 2 cuộc gọi lúc 8h15 và 8strong0. 

Cầm điện thoại thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ mà vui lạ thường, định bụng làm nư ko them nhắn ko gọi lại, nhưng ko biết sao mà đầu nghĩ như vậy mà tay lại bấm : 

- “ Sorry anh, sáng giờ em quên điện thoại trên lầu “ 

Sau chưa đầy 2 phút đã có phản hồi : 

- “ Uhm, hôm nay bạn rãnh ko? “ 

Như mọi khi, cuộc trò chuyện qua tin nhắn bắt đầu. 

- Em rãnh, có gì ko anh?

- Uhm, vậy có gặp nhau đc ko? 

- Sao anh ko gọi điện thoại?

- Là sao?

- Sao bây giờ anh muốn gì anh ko gọi điện thoại mà cứ nhắn tin hoài? 

- À, vì nhắn tin dễ nói chuyện hơn, tôi thích nghe giọng bạn ở ngoài hơn. 

- Anh muốn gặp em sao?

- Uhm, tôi có đồ cần đưa cho bạn. 

- Nếu là quà sinh nhật thì anh khỏi, hôm nay ko phải sn em. 

- Bạn giận à? 

- Ko có, em nói thật, em ko nhận quà sinh nhật mà ko phải ngày sinh nhật mình. 

- Vậy sao hôm trước tôi tặng bạn ngôi nhà bằng vỏ ốc bạn nói coi như quà sn sớm. 

- … Lúc dó khác bây giờ 

- Sao lại khác. 

- Em thấy khác. 

Nhắn tới đây thì người đó gọi hẳn cho tôi : 

- Alo 

- Sao lại khác? 

Giọng người lạ ấm lạ thường, đầy vẻ thắc mắc 

- Vì em thấy khác?

- Nhưng sao lại thấy khác?

- Vì em tưởng anh thích em mà anh ko thích em. 

- Tôi xin lỗi, hỏi bạn 1 điều được ko?

- Anh hỏi đi! 

- Tôi có thể gặp bạn khi nào thì được? 

- Anh rãnh khi nào?

- Cả ngày. 

- Uhm vậy thì bây giờ cũng được. 

- Hẹn bạn ở quán café cũ. 

- Quán gần nhà em hay quán quận 3? 

- Quán quận 3 nếu bạn có thời gian, còn ko thì quán gần nhà bạn cũng được!

- Vậy quán quận 3 đi. 

- Ok, hẹn gặp bạn lát nữa. 

Ôi, chả bù cho mấy tiếng đồng hồ uể oải chán nản mà tự dưng thấy mùa xuân về như 1 lần nữa … 

Lại như cũ, tôi tới nơi đã thấy người đó ngồi sẵn rồi, vẫn cái kiểu cô đơn đó, tội lắm, trong bụng thì cũng thấy bực nhưng lại thấy tội nhiều hơn. 

- Chào anh 

- Bạn ngồi đi, cam hay sữa tươi?

- Em uống cam đi, sáng em có uống sữa đậu nành rồi. 

Anh ta gọi đồ uống xong thì nhìn tôi, nhìn thẳng, rồi lại nhìn xuống đất rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống đất như vậy đến 4 5 lần, kiểu như nhìn tôi mà trúng ánh mắt của tôi thì lại nhìn xuống, nhìn bối rối lắm, mà làm tôi cũng bối rối theo.

- Anh sao vậy?

- Nhìn bạn vẫn vậy.

- Vậy là sao?

- Ko sao, mà bạn nói chuyện điện thoại nghe thật khó chịu trong bụng, tôi muốn gặp bạn, cảm ơn vì bạn đã gặp. 

- Anh nói gì mà nghe nghêm trọng vậy, thấy ghê! 

- Nè, tôi trả lại bạn 2 cái nhẫn 

Anh ta để 2 chiếc nhẫn của tôi nhẹ nhàng lên bàn và đẩy về phía tôi. Trong khi tôi tròn mắt chưa kịp phản ứng thì anh ta nói tiếp : 

- Những gì tôi đã giúp bạn, xí xóa đi. 

- Nhưng tại sao?

- Uhm, ko sao, tôi ko thích nhận sự trả ơn của bạn, tôi muốn bạn luôn nhớ về tôi. 

- Nhớ như ân nhân hả? 

- Ko, nhớ thôi. 

- Theo kiểu nào mới đc.

- Theo kiểu nào cũng được, miễn là bạn có nhớ là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.