Nếu Không Có Gặp Anh

Chương 19: Chap-19




Chương 19: Có phải đã yêu chị rồi không?

Đáy mắt của Lục Ngôn chợt loé qua một tia lạnh lẽo, trong lồng ngực thì đang cuồn cuộn những đợt sóng giận dữ: “Không có làm phẫu thuật thay thận? Là ý gì?”

Người đã bày ra bộ dạng phải được cấp cứu trước mặt anh, nhưng sau khi đi vào phòng phẫu thuật lại không làm phẫu thuật mà là nói với bác sĩ, muốn mạng của đối phương?

“Tôi đã điều tra qua, phát hiện…” Thủ hạ ngừng một lát, rồi nói ra sự thật: “Thận của cô Tâm Liên vốn không có vấn đề gì cả.”

Hai tay Lục Ngôn siết chặt lại thành quyền, sự tức giận và hối hận đã hoàn toàn nuốt chửng anh.

Vì để cho cuộc phẫu thuật thay thận diễn ra thành công mà anh đã hai lần khiến Tần Thanh Thủy phá thai.

Kết quả là anh đã moi thận của Tần Thanh Thủy ra một cách vô ích!

Lục Ngôn hít một hơi thật sâu rồi khàn giọng nói: “Đi điều tra cẩn thận vụ tai nạn năm đó đi.”

Thủ hạ biết anh đang nói đến điều gì, nên cung kính đáp một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Lục Ngôn ngồi ở trong phòng, nhìn ánh nắng mặt trời rạng rỡ bên ngoài cửa sổ, nhưng trái tim anh lại lạnh lẽo vô cùng.

Anh rốt cuộc đã làm ra những chuyện khốn nạn gì với Tần Thanh Thủy vậy?

Nghĩ đến những gì xảy ra trong quá khứ, trái tim của Lục Ngôn lại áp lực đến mức khó thở.

Chính vào lúc này, chuông điện thoại anh reo lên.

Lục Ngôn nhìn màn hình một cái, là Tần Tâm Liên gọi đến.

Nếu như là trước đây, anh nhất định sẽ nghe máy ngay, nhưng bây giờ anh chỉ thờ ơ cúp máy.

Ở bên kia, Tần Tâm Liên bị anh ngắt điện thoại nên hoang mang vô cùng, sau đó cô ta lại kiên nhẫn gọi lại lần nữa.

Lục Ngôn đã mấy ngày không đến gặp cô ta rồi, hơn nữa cả điện thoại cũng không nghe, cô ta muốn đi tìm anh nhưng Lục Ngôn lại phái người canh ở cửa, không cho cô ta ra ngoài.

Vốn nghĩ sau khi Tần Thanh Thủy chết như ý nguyện của cô ta, cô ta sẽ có thể thay thế vị trí của Tần Thanh Thủy, trở thành mợ chủ nhà họ Lục, nhưng bây giờ tại sao lại thành ra như vậy rồi?

Không lẽ Lục Ngôn yêu Tần Thanh Thủy rồi? Hay là anh ấy đã phát hiện ra gì đó?

Tần Tâm Liên càng nghĩ càng hoảng sợ, cô ta quyết định hôm nay nhất định phải gọi được cho Lục Ngôn.

Sau khi gọi rất nhiều lần, Lục Ngôn cuối cùng đã nhấc điện thoại, nhưng không nói gì cả.

Tần Tâm Liên nhìn dòng chữ ‘đang trong cuộc gọi’ trên màn hình mà trong lòng vui sướng: “Ngôn.”

Lục Ngôn không nói gì, nghe thấy Tần Tâm Liên dịu dàng gọi anh ta như vậy, nhưng lúc này anh đã không còn mềm lòng như trước nữa, mà chỉ cảm thấy chán ghét.

“Ngôn? Anh có đang nghe không?” Sự vui mừng trong lòng của Tần Tâm Liên bị sự thờ ơ lạnh nhạt của Lục Ngôn khiến cho có chút lo lắng: “Anh đừng doạ em mà Ngôn.”

Lục Ngôn cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”

Nghe thấy thanh âm lãnh khốc của anh, dự cảm trong lòng của Tần Tâm Liên càng trở nên không tốt hơn, nhưng cô ta vẫn cố giả vờ điềm tĩnh: “Gần đây anh rất bận sao? Sao không thấy anh đến thăm em?”

“Ừm.”

Trái tim Tần Tâm Liên run lên một cái, ngữ khí trở nên buồn bã: “Có phải anh buồn vì cái chết của chị không? Sự bất ngờ này cũng khiến em khó chịu đến mấy ngày rồi, hay là chúng ta làm tang lễ cho chị ấy đi?”

Tang lễ.

Hai chữ này lại một lần nữa làm trái tim Lục Ngôn nhói lên.

Không! Anh vẫn không tin Tần Thanh Thủy đã chết rồi đâu.

“Nhưng mà Ngôn à, người chết cũng đã chết rồi, chúng ta không thể cứ ngày ngày sống trong đau buồn được.”

Lục Ngôn vẫn không nói chuyện.

Tần Tâm Liên trầm mặc vài giây, cô ta hít một hơi thật sâu rồi dùng ngữ khí đầy uỷ khuất để hỏi: “Ngôn, có phải anh…có phải anh đã yêu chị rồi không?”

Đôi lông mi của Lục Ngôn khẽ run lên một cái.

“Ngôn…”

Anh đột nhiên không còn kiên nhẫn nghe Tần Tâm Liên nói nữa nên liền trực tiếp cúp điện thoại, rồi tắt máy.

Bên tai cuối cùng cũng sạch sẽ trở lại, nhưng trong đầu anh vẫn còn cuồn cuộn một câu ‘Có phải anh yêu chị rồi không’?

Anh yêu Tần Thanh Thủy rồi sao?

Có lẽ, đúng là vậy rồi.

Nhưng như vậy thì đã sao? Cho dù anh đã ý thức được điểm này đi nữa, nhận thức được những sai lầm đi nữa, cô ấy đã không còn bên cạnh anh nữa rồi.

Liên tiếp hai ngày, Lục Ngôn đều đi làm tan làm bình thường, không có bất kỳ điều bất thường nào cả, chỉ là nhân viên trong công ty phát hiện ra tính khí của Lục Ngôn càng lúc càng nóng nảy hơn rồi, chỉ là một chuyện chút xíu thôi cũng phát hoả, giống hệt như Diêm Vương vậy.

Kết quả điều tra rất nhanh cũng đã có.

Thủ hạ đưa tư liệu cho Lục Ngôn, nói: “Tôi đã lục lại camera giám sát của lúc đó, tìm được người đã động tay động chân trong xe của cô Tâm Liên, tôi phải cho một số tiền thì người đó mới chịu nói ra chân tướng, vụ tai nạn lúc đó chỉ là nguỵ tạo. Sự thật là do cô Tâm Liên tìm tới người đó, bảo hắn ta đi tiếp xúc với mợ chủ, giả vờ như là mợ chủ bảo hắn đi động tay động chân trong xe, trên thực tế là hắn không làm gì cả, chiếc xe vẫn ổn, tiếp đó hắn lại dùng cách khác để dụ mợ chủ ra, từ đó tạo thành vụ tai nạn xe.”

Cho nên, tất cả những điều này đều là do một tay Tần Tâm Liên nguỵ tạo ra, mục đích chính là để vu hại cho Tần Thanh Thủy!

“Còn chứng nhận của bệnh viện thì sao?” Vụ tai nạn là giả, vậy những tổn hại trên cơ thể của Tần Tâm Liên không lẽ cũng là giả sao?

Thủ hạ trầm mặc một lát rồi cúi đầu nói: “Cũng là giả.”

Lục Ngôn lật đến một trang tư liệu nào đó, ánh mắt quét nhìn một cái, càng xem thì ánh mắt lại càng u ám, một lúc sau, anh nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén sự giận dữ trong lòng mình.

Uổng công anh đã luôn nhận định Tần Thanh Thủy đã hại sức khoẻ của Tần Tâm Liên trở nên suy nhược, Tần Tâm Liên muốn thận, anh bảo Tần Thanh Thủy lấy thận của mình cho cô ta, Tần Tâm Liên muốn tim, anh thậm chí còn muốn moi tim của Tần Thanh Thủy cho cô ta, vì vậy, mà anh còn hại chết ba đứa con của mình nữa!

Ba đứa!

Nhưng bây giờ anh lại được biết, tất cả những điều này đều là giả.

Sự hối hận bao trùm khắp trái tim anh, Lục Ngôn siết chặt tay lại thành quyền, hung hăng nện một cái lên mặt bàn, thế nhưng cơ thể lại không cảm nhận được chút đau đớn nào cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.