Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Nhà Em

Chương 5




Nhìn quá bên cạnh Hạ Thảo, càng làm cô sốc hơn nữa, Chẳng phải là Nguyên Thần Dạ sao, anh ấy hôm nay bận đi cùng Hạ Thảo nên không về nhà...Cũng đúng thôi, danh nghĩa cô chỉ là tình nhân nhỏ lây cớ gì đòi hỏi chứ...

Nguyên Băng không ngờ gặp cậu ở đây,bác Nguyên có nói cậu vào Sài thành nhưng mình không biết thông tin cậu ở đâu...dạo này cậu như thế nào?

Vừa nói Hạ Thảo vừa ôm chầm lấy Nguyên Băng như những người bạn lâu ngày chưa gặp,thật tình cảm.

Hạ Thảo, mình vẫn ổn! cậu tới đây du lịch sao?

...Vừa nói Nguyên Băng vừa liếc nhìn Nguyên Thần Dạ nhưng nhìn vẽ mặt thờ ơ, như thể mọi chuyện chẳng liên quan tới mình của anh,cô lại thấy tự cười nhạo cho mình, cô là gì mà lại chờ mong 1 lời giải thích từ anh chứ.

Mình tới với anh Thần Dạ.

Nguyên băng, mình xin lỗi, không kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, mình hứa sẽ bù cậu thật nhiều nhé.

Ánh mắt Nguyên Thần Dạ có chút cau mày, hóa ra hôm nay là sinh nhạt của cô ta sao.

Anh Thần Dạ, anh còn nhớ Nguyên Băng chứ...

Nguyên Thần Dạ chỉ nhếch mép khẽ gật đầu.:

Nguyên tiểu thư...

Nguyên tổng, chào anh,lâu rồi không gặp (chị đang mỉa mai anh lâu rồi không tới ak. NB: chị hiền lắm phải không em..tg: dạ.*** n run...Nb: này rơi dép kìa, đừng chạy)

Không sao, còn nhiều sinh nhật mà thêm 1 tuổi là già thêm thôi...nhưng không có quà của cậu mình ăn không ngon ngủ không yên đâu...

cậu vẫn thế...hihi...yên tâm

Anh Thần Dạ, chúng ta và Nguyên băng lâu rồi mới gặp được, chúng ta vào quán nước nói chuyện nhé..

cứ theo ý em đi...

" phải xa nhau thì mới biết...."

Mình có điện thoại, đợi xíu nhé.

A lô,anh Hoàng có chuyện gì không?...em đang ở biển...bây giờ ư? vậy được hẹn anh ở đó..tạm biệt.

Xin lỗi, mình phải đi,đây là số điện thoại của mình,rảnh thì cứ alo nhé.

Nguyên Tổng, rất vui được gặp anh,tam biệt.

chuyện này là như thế nào,nhìn xem...Nguyên Thần Dạ ném những bức ảnh có hình của Nguyên băng đang được 1 người con trai ôm rất tình cảm...

anh.. chuyện này không như anh nghĩ đâu...? Nguyên Băng ra sức giải thích bao nhiêu thì kẻ độc đoán kia lại nghĩ cô bao che bấy nhiêu...

vậy những thứ này là gì, là giả sao...

không.. không phải giả nhưng mà...

dừng nói nữa tôi không muốn nghe, quá đủ rồi..

Nguyên thần Dạ bỏ đi khỏi của phòng nhưng Nguyên băng níu tay hắn lại.:

Anh nghe em giải thích đã...mọi chuyện không như anh nghĩ đâu..

Thôi đủ rồi, tôi chỉ tin những gì tôi thấy...

Nói rồi gỡ tay Nguyên băng ra khỏi người mình, nGuyên Thần dạ bỏ ra ngoài, hắn ta tới 1 quán bar nổi tiếng, uống rượu...

Say khướt mới trở....

Anh...anh say quá rồi...

Say ư! Tôi hỏi cô, ngoài tôi ra cô còn làm người tình của bao nhiêu kẻ, lên giường cùng bao nhiêu gã đàn ông khác ngoài tôi...

bốp anh không có quyền xúc phạm em như thế...

xúc phạm..haha...tôi còn có thể làm nhiều chuyện hơn thế kia. Nói rồi hắn đẩy ngã Nguyên Băng xuống giường...

anh làm gì vậy...

làm chuyện nên làm, chẳng lẽ tôi mua cô về chỉ để ngắm thôi sao..

nghe câu nói như muối xát vào vết thương của Nguyên Băng..cô im lặng cắn răng chịu đựng...làm Nguyên Thần Dạ lại càng bực tức hành hạ cô hơn.

Đêm đó không nói chăc mọi người cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra..Đúng cô Bị Nguyên Thần Dạ cưỡng bức...

ngồi trên chiếc ghế,cạnh giường, cô nhìn hắn, lại nhìn bầu trời còn chưa sáng...thẩn thờ mông lung...cô không biết chuyện này rồi sẽ như thế nào nữa...

anh tỉnh rồi sao..Nghe tiếng cựa quậy Nguyên Băng Ngoảnh lại hỏi han...

đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

không có chuyện gì cả, chỉ là anh say rượu quá mà thôi...

Nguyên Thần Dạ cũng không hỏi gì,đứng dậy bước thẳng vào nhà tắm...

Tôi nghĩ Hạ Bình sẽ thích hợp với cô hơn, cô chuẩn bị đi, chiều nay cậu ấy sẽ tới đón cô.

Có lể cuộc sống của cô có mắc nợ với từ "bán" thì phải, như một thứ đồ vật không cần dùng nữa đem bán như một thứ đồ dùng "đại hạ giá".

Nguyên Băng tự chua xót cho bản thân mình, nhưng dù sao cũng không lâu nữa cô cũng sẽ rời xa thế giới này, bỏ lại sau lưng mọi thứ...

Ngồi trên xe Tống Hạ Bình, ánh mắt nó mông lung nhìn vào khoảng không gian đêm không xác định, đầu óc trống rỗng, không biết xe dừng lại lúc nào...

chỉ đến khi cảm nhận được được hơi thở của Tống Hạ Bình phả lên mặt thì cô mới hoàn hồn.

Em mãi suy nghĩ gì thế, chúng ta tới nhà rồi! nói rồi hắn đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên má Nguyên Băng...- đừng thẫn thờ nữa xuống xe vào nhà đi...

Nhà...ư! Nguyên Băng buột miệng nói...mà không suy nghĩ, dường như cảm giác nhà đối với cô có cái gì đó mông lung và xa vời..

Đúng!..từ đây nơi này chính là nhà em...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.