Đêm đó, Trương Diên Vỹ cẩn thận ăn từng miếng nhỏ, nhâm nhi vị táo ngon lành như chưa từng được ăn. Trong đôi mắt cô là niềm hạnh phúc to lớn khó mà diễn đạt thành lời. Trương Diên Vỹ mặc kệ trước đó Trần Thanh Đông đã đi với ai, lạnh nhạt với cô bao nhiêu phần hay giấc mơ kì quái kia có nói trước tương lai hay không. Chỉ với một dĩa táo của Trần Thanh Đông, Trương Diên Vỹ lại bắt đầu tiếp tục chuỗi hi vọng và ảo tưởng của mình.
***
Tối hôm đó, Trần Thanh Đông mua một phần cháo gà đến cho Trương Diên Vỹ. Nhưng anh lại không biết nhà của cô ấy. Trần Thanh Đông thử gọi, nhưng Trương Diên Vỹ không bắt máy.
Trần Thanh Đông vứt cháo vào thùng rác bỏ về.
Hắn không biết nhà của Trương Diên Vỹ chỉ cách đó một cái ngã rẽ nữa thôi là tới.
Hôm sau, gần trưa Trương Diên Vỹ mới tới nhà của Trần Thanh Đông. Anh ta đang soạn sách vở, làm đơn xin nhập học lại.
Sau nửa năm bi thương, cuối cùng Trần Thanh Đông cũng nghĩ thông suốt rồi. Đào Trúc Quỳnh không bao giờ quay trở lại, nhưng tương lai của anh thì phải tiếp tục cố gắng.
Trần Thanh Đông nói: “Ngày mai tôi sẽ trở lại trường.’’
Trương Diên Vỹ thất thần, một lúc sau mới đáp: “Ừm.’’
Thái độ của cô lạnh nhạt hẳn. Thực ra Trương Diên Vỹ đang rất mệt mỏi. Đầu cô đau như búa bổ, vẫn sốt cao chưa giảm chút nào.
Trần Thanh Đông tưởng cô ấy sẽ rất vui khi anh quyết định quay trở lại trường. Anh nghĩ Trương Diên Vỹ sẽ đòi đi học cùng anh ta, hoặc là tiếp tục cổ vũ Trần Thanh Đông. Nhưng Trương Diên Vỹ lẳng lặng vào bếp nấu ăn, nấu xong cũng không nói tiếng nào đã rời đi trước.
Cô không có lời nào muốn nói chuyện hết. Lúc này, Trương Diên Vỹ chỉ muốn về nhà, uống thuốc và ngủ một giấc thật dài. Chiều nay có tiết nhưng cô không muốn đi học nữa.
Nếu Trần Thanh Đông đến trường là vì đàn em lớp dưới hôm qua, Trương Diên Vỹ không muốn nghe anh ta kể.
Nếu Trần Thanh Đông chọn cách cố gắng cho tương lai là vì muốn chờ đợi Đào Trúc Quỳnh trở về, Trương Diên Vỹ lại càng không muốn biết chi tiết điều đó.
Cô lảo đảo xỏ giày, chuẩn bị về.
Trần Thanh Đông gọi lại: “Hôm nay cô làm sao đấy?’’
Trương Diên Vỹ ngừng tay một lát, lạc giọng đáp lại: “Em không sao cả. Chỉ là…’’
Chỉ là cuối cùng anh cũng để ý tới em rồi ư?
Nửa câu sau, Trương Diên Vỹ bỏ lửng. Khi cô vừa đứng dậy thì đầu óc choáng váng, không nhịn được nữa ngất đi.
Trương Diên Vỹ có một giấc mơ.
Cô mơ thấy bản thân mình mười năm sau. Đó là ngày cô và Trần Thanh Đông kết hôn, đột nhiên Đào Trúc Quỳnh trở về.
Trương Diên Vỹ đang mặc váy cưới đợi ở phòng chờ. Bạn thân của cô chính là phù dâu. Đến lúc chú rể Trần Thanh Đông bước lên, MC gọi cô dâu từ phòng chờ đi ra, Trương Diên Vỹ sững người: MC không có đọc tên cô.
“Tiếp theo đây, mời cô dâu ĐÀO TRÚC QUỲNH lên sân khấu.’’
Trương Diên Vỹ chết lặng, bó hoa cưới trên tay rơi xuống sàn nhà.
Đào Trúc Quỳnh mặc váy cưới đỏ lộng lẫy, dáng vẻ yêu kiều diễm lệ mà bước đến bên Trần Thanh Đông. Người con trai cô thầm yêu bây giờ đang ở bên người yêu cũ của anh ấy nở nụ cười hạnh phúc. Trần Thanh Đông nắm lấy tay Đào Trúc Quỳnh, nụ cười hiền lành nở trên môi như ngày đầu tiên. Có lẽ trên đời này chỉ có Đào Trúc Quỳnh mới có thể làm cho Trần Thanh Đông bày ra vẻ dịu dàng ấm áp ấy mà thôi.
MC hỏi: “Đào Trúc Quỳnh, cô có nguyện lấy Trần Thanh Đông không?’’
Đào Trúc Quỳnh bẽn lẽn đáp: “Tôi đồng ý.’’
MC quay sang Trần Thanh Đông: “Chú rể có nguyện cả đời này chăm sóc cô dâu Đào Trúc Quỳnh không?’’
Trần Thanh Đông nhận lấy Micro, lúc anh vừa cười hạnh phúc vừa đáp thì lại bắt gặp Trương Diên Vỹ đứng chết lặng ở sau cánh gà.
Nụ cười trên môi Trần Thanh Đông cứng lại đôi chút, nhưng vẫn không ngăn được anh ấy nói: “Tôi…’’
Trương Diên Vỹ vỡ ra khóc òa, điên cuồng phá tan đám cưới của hai người họ. Đến khi cô tỉnh dậy thì nước mắt đã rơi đầy mặt rồi.
Trần Thanh Đông ngồi gọt trái cây ở bên cạnh, nhíu mày: “Gì vậy?’’
Trương Diên Vỹ nhìn trần nhà trắng tinh ở bệnh viện, nhận ra đó chỉ là mơ. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Không sao cả. Em vừa mơ thấy ác mộng thôi.’’
Nếu là Đào Trúc Quỳnh, anh sẽ nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, dỗ dành và bảo: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.’’
Trần Thanh Đông đưa táo cho Trương Diên Vỹ: “Dậy ăn chút gì đi.’’
Cô bất ngờ nhìn đĩa táo, lại dè dặt hỏi: “Anh… dành cho em thật sao?’’
Do Trần Thanh Đông chưa bao giờ liếc mắt đến Trương Diên Vỹ, hôm nay anh đưa cô vào bệnh viện, lại chăm sóc cô tốt như vậy, khiến trái tim Trương Diên Vỹ đập điên cuồng.
Trần Thanh Đông không nói gì, lạnh nhạt đặt táo lên bàn, không quan tâm cô có ăn nó hay không. Anh ta để cô lại cho y tá chăm sóc, còn chính mình thì về nhà ngủ.
Đêm đó, Trương Diên Vỹ cẩn thận ăn từng miếng nhỏ, nhâm nhi vị táo ngon lành như chưa từng được ăn. Trong đôi mắt cô là niềm hạnh phúc to lớn khó mà diễn đạt thành lời. Trương Diên Vỹ mặc kệ trước đó Trần Thanh Đông đã đi với ai, lạnh nhạt với cô bao nhiêu phần hay giấc mơ kì quái kia có nói trước tương lai hay không. Chỉ với một dĩa táo của Trần Thanh Đông, Trương Diên Vỹ lại bắt đầu tiếp tục chuỗi hi vọng và ảo tưởng của mình.
Con người khi yêu ai đó luôn ngu ngốc như vậy đấy. Đến phút cuối cùng của quyết tâm từ bỏ, lại vì một hành động nhỏ vô tình của người ta mà lại quay đầu.