Nhưng cả đời này, Trần Thanh Đông chỉ đau lòng trước nước mắt của Đào Trúc Quỳnh. Còn với người khác, dù cho có khóc sưng cả mắt anh cũng không thèm liếc lấy một lần.
***
Những ngày sau đó, Trần Thanh Đông chìm vào men rượu, ngay cả dự án tốt nghiệp cũng không thèm làm. Anh ấy bỏ học nửa năm, liên tục phạm lỗi kỷ luật của nhà trường. Nếu Trương Diên Vỹ không chạy đi xin bảo lưu kết quả học tập của Trần Thanh Đông, có lẽ anh ta sẽ bị đuổi học thật.
*(Bảo lưu kết quả: Đại học cho phép sinh viên bảo lưu kết quả học tập trong một thời gian nhất định, tạm ngừng việc học, sau khi hết bảo lưu thì đi học lại bình thường).
Trương Diên Vỹ khuyên Trần Thanh Đông đi làm, không có thời gian rảnh rỗi thì sẽ sớm quên được. Nhưng Trần Thanh Đông gạt đi: “Tôi không muốn quên cô ấy. Cô ấy vẫn còn yêu tôi, chỉ là giận dỗi một thời gian. Sau đó chúng tôi sẽ quay lại, cùng nhau đến trường, cùng nhau bảo vệ đồ án tốt nghiệp, cùng nhau xây dựng tương lai...’’
Nói rồi Trần Thanh Đông khóc. Anh không còn là đứa trẻ 17 tuổi năm đó, mạnh mồm hứa sẽ cho Đào Trúc Quỳnh cả một tương lai tốt đẹp. Càng lớn, con người ta càng nhận ra cuộc đời này quá khốc liệt. Bước chân ra khỏi trường cấp ba chính là vừa rời khỏi thiên đường.
Năm 17 tuổi, Trần Thanh Đông có lời hứa hẹn, có nhiệt huyết, có tình yêu vô bờ với Đào Trúc Quỳnh. Anh không biết tương lai anh như thế nào, nhưng anh vẫn đủ can đảm để hứa. Đào Trúc Quỳnh không biết anh có làm được không, nhưng vẫn hết lòng để tin.
Nhưng năm năm trôi qua, Trần Thanh Đông đã 22 tuổi rồi. Khi bạn bè người thì chuẩn bị du học nước ngoài, người thì sắp về tiếp quản công ty gia đình, người thì vừa tốt nghiệp vừa xem thư lôi kéo của các doanh nghiệp. Riêng Trần Thanh Đông, anh vẫn mải loay hoay với việc xin học bổng giảm học phí, ngày ba bữa ăn mì gói để dành tiền, đêm đến đi làm bảo vệ, nhân viên phục vụ kiếm thêm tiền. Thậm chí ngay cả ngày sinh nhật của Đào Trúc Quỳnh, Trần Thanh Đông cũng không tới được. Cô ấy muốn được tặng Iphone 13, nhưng gom góp nửa năm trời, Trần Thanh Đông chỉ có thể tặng cô một chiếc Iphone 12 trả góp.
Chiếc Iphone 12 của Trần Thanh Đông trở thành thứ thừa thãi khi đứng cạnh mẫu Iphone 13 kèm hoa, tiền và bánh kem của thầy giảng viên Nghiêm Minh Quân.
Trần Thanh Đông vẫn chật vật với giai đoạn lập nghiệp, nhưng mà Đào Trúc Quỳnh thì không chờ được nữa.
Trương Diên Vỹ ở cạnh Trần Thanh Đông suốt những ngày thê thảm nhất. Khi anh uống rượu một mình say đến bất tỉnh, Trương Diên Vỹ là người đỡ anh ấy lên giường. Khi Trần Thanh Đông tỉnh dậy vừa khóc vừa cầu xin Đào Trúc Quỳnh trở lại, Trương Diên Vỹ là người lau nước mắt và lắng nghe anh ta. Ấy vậy mà đến khi Trương Diên Vỹ khóc, anh ta lại bỏ đi.
Trần Thanh Đông nói: “Cô đừng đến đây nữa. Tôi không muốn Đào Trúc Quỳnh quay lại thấy tôi đang ở cạnh người khác. Như vậy Đào Trúc Quỳnh sẽ rất đau lòng.’’
Trương Diên Vỹ nhịn không nổi nữa, nước mắt rơi như mưa. Cái cách Trần Thanh Đông rời đi rất nhanh, không một lần ngoảnh lại hệt như Đào Trúc Quỳnh. Anh có cảm giác hả hê vì được trả thù. Nhưng trả thù với ai? Đáng lẽ là Đào Trúc Quỳnh chứ tại sao là Trương Diên Vỹ?
Trần Thanh Đông không biết, nhưng anh sẽ không bao giờ nỡ tổn thương Đào Trúc Quỳnh. Anh muốn làm vơi đi cảm giác uất ức này thì chỉ có thể trút nó lên Trương Diên Vỹ, người sẵn sàng đau lòng vì anh ta. Ai bảo Trương Diên Vỹ tự nguyện đến. Cái này không trách Trần Thanh Đông được.
Ba ngày tiếp đó, Trần Thanh Đông không thấy bóng dáng Trương Diên Vỹ đâu hết. Đàn bà ai cũng giống nhau, cứ vô cớ giận dỗi rồi lại đòi hỏi Trần Thanh Đông dỗ dành chứ gì. Trần Thanh Đông không dỗ, cũng không tìm Trương Diên Vỹ. Tin nhắn nhắc nhở anh ăn cơm, uống thuốc vẫn đều đặn đến, chỉ là người thì không thấy đâu. Trần Thanh Đông không thèm rep tin nhắn, chỉ để lại dòng đã xem. Đến ngày thứ ba, anh mở điện thoại ra nhắn.
“Muốn tôi ăn cơm thì đến đây mà nấu.’’
Đáp cộc lốc như vậy xong, Trần Thanh Đông tắt điện thoại, chờ Trương Diên Vỹ đến.
Cô ấy thật sự đến. Gương mặt tròn bầu bĩnh có chút ửng đỏ vì trời nắng gắt. Mồ hơi rơi trên vầng trán chưa kịp lau đi. Trần Thanh Đông liên tưởng đến ký ức những ngày hè oi ả khi còn học cấp ba, lúc Đào Trúc Quỳnh và anh đi học thêm dưới hàng hoa phượng. Chỉ khác ở chỗ, Trần Thanh Đông chưa bao giờ để Đào Trúc Quỳnh rơi một giọt mồ hôi nào, sẵn sàng vừa che ô vừa quạt mát cho cô ấy.
“Tôi muốn ăn canh nấm.’’
Trương Diên Vỹ mím môi, gật đầu, sau đó lại quay đi mua nấm cho Trần Thanh Đông.
Trước kia, lúc Đào Trúc Quỳnh nấu cho Trần Thanh Đông món gì, anh ta đều khen ngon. Cho dù là nấu nước muối pha loãng, anh cũng cảm thấy đây chính là mỹ vị nhân gian, hạnh phúc ngất trời, không gì so được. Quan trọng là người nấu, chứ không phải là món ăn. Bởi vậy, dù canh nấm của Trương Diên Vỹ ngon hơn Đào Trúc Quỳnh thì Trần Thanh Đông vẫn không vui vẻ: “Dở tệ.’’
Trương Diên Vỹ buồn buồn đáp: “Vậy... để em nấu lại.’’
Trần Thanh Đông chán nản bỏ chén xuống: “Không cần nữa. Dù cô có cố gắng cỡ nào cũng không ngon bằng Đào Trúc Quỳnh.’’
Trong khoảnh khắc thấy đôi mắt ửng hồng của Trương Diên Vỹ, Trần Thanh Đông cảm thấy thật hả hê. Anh ta ghét loại con gái hay khóc như Đào Trúc Quỳnh. Mỗi lần nước mắt cô ấy rơi xuống, trái Trần Thanh Đông đều muốn vỡ tan ra từng mảnh. Lúc đó cho dù có hái sao trên trời để dỗ người yêu, Trần Thanh Đông cũng muốn làm một lần.
Nhưng cả đời này, Trần Thanh Đông chỉ đau lòng trước nước mắt của Đào Trúc Quỳnh. Còn với người khác, dù cho có khóc sưng cả mắt anh cũng không thèm liếc lấy một lần.
Trần Thanh Đông bất mãn: “Cô có thể nào giống với Đào Trúc Quỳnh, dù chỉ là một chút không?’’
Mười năm sau đó, Trần Thanh Đông quỳ xuống khóc lớn trước mộ của Trương Diên Vỹ, nói anh sai rồi, đó là yêu cầu hối hận nhất cuộc đời của Trần Thanh Đông.
Ban đầu, Trương Diên Vỹ và Đào Trúc Quỳnh là hai người khác nhau hoàn toàn. Nhưng vì câu nói đó, Trương Diên Vỹ đã thay đổi. Cô ấy thay đổi để yêu Trần Thanh Đông tha thiết chân thành, để anh có thể mở lòng chấp nhận cô ấy. Nhưng cũng chính câu nói đó, Trương Diên Vỹ bắt chước cái cách Đào Trúc Quỳnh đã rời xa anh khi anh yêu cô nhất. Anh hận chính mình đã nói như vậy.
Trương Diên Vỹ chết rồi. Cô ấy đã rời xa anh mãi mãi, không bao giờ quay trở lại.
Vài ngày sau, Trương Diên Vỹ cắt tóc. Bạn thân của cô ấy sợ ngây người: “Trương Diên Vỹ, mày bị điên à? Tóc dài đang đẹp, sao lại cắt đi?’’
Trương Diên Vỹ cười cười, nói dối: “Tao thấy tóc dài không còn đẹp nữa.’’
Vì người không thích, nên Trương Diên Vỹ cũng không còn muốn để tóc dài. Mái tóc cô đã nuôi dưỡng 3 năm, cuối cùng lại rời xa trong một chiều.
Trương Diên Vỹ để kiểu tóc khá giống với Đào Trúc Quỳnh, nhưng tóc ngắn thật sự không hợp với cô. Tính cách của cô điềm tĩnh, có phần lạnh nhạt với người ngoài, trong khi kiểu tóc này lại nhấn mạnh sự cá tính và cuốn hút. Kể cũng lạ, chính Trương Diên Vỹ cũng không biết tại sao bản thân hờ hững với người khác bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị một nụ cười hiền hòa như gió xuân đánh gục. Cô sinh lòng muốn dùng tất cả sự dịu dàng bản thân gom góp nửa quãng đời này dành riêng mỗi Trần Thanh Đông, nhưng tiếc thay, Trần Thanh Đông lại không cần nó.
Trương Diên Vỹ cố gắng hỏi bạn bè của anh ta dáng vẻ của Đào Trúc Quỳnh, thậm chí đi học cả vũ đạo dù cô thích vẽ tranh hơn. Tháng năm đó, cô hướng về Trần Thanh Đông như hoa hướng dương dõi theo bóng mặt trời. Bao nhiêu cố gắng lần lượt đổ xuống như cát đổ biển, hoàn toàn không đổi được một nụ cười hiền hòa nào trên gương mặt đó nữa.
Một chiều trời mưa, Trương Diên Vỹ nhắn tin hỏi Trần Thanh Đông có mang ô không. Màn hình điện thoại hiện hai chữ “đã xem’’. Khoảng 5 phút sau, Trần Thanh Đông nhắn lại: “Quên rồi.’’
Vậy là Trương Diên Vỹ chạy một đoạn đường dài để mang ô đến trung tâm thương mại cho Trần Thanh Đông. Đến nơi, cô ngẩn người nhìn Trần Thanh Đông đi về cùng cô gái khác.
Là đàn em lớp dưới của Trần Thanh Đông.
Vô tình chạm ánh mắt của Trần Thanh Đông dưới mưa, Trương Diên Vỹ quay đầu bỏ đi.
Cô mang ô đến, nhưng lại quên hỏi Trần Thanh Đông có cần không. Cô quên mất một điều, cho dù Đào Trúc Quỳnh có vứt bỏ Trần Thanh Đông đi chăng nữa thì bên cạnh anh vẫn còn vô vàn người tốt. Trần Thanh Đông là học sinh ưu tú được nhận học bổng hằng năm, trong khi Trương Diên Vỹ ngoài sự chăm chỉ và kiên nhẫn ra thì không còn thứ gì nữa.
Trương Diên Vỹ không giương ô che mưa suốt dọc đường, cứ như vậy mà về nhà. Tối hôm đó, cô đổ bệnh.
Màn hình điện thoại sáng lên. Là tin nhắn của Trần Thanh Đông: “Tối rồi, không mang cơm đến sao?’’
Trương Diên Vỹ xem tin nhắn, do dự mấy giây rồi vứt sang một bên. Nhưng sau đó cô lại hối hận, cầm lên và rep lại: “Em bệnh rồi. Anh ra ngoài tự mua cơm đi, ngày mai em sẽ đến nấu.’’
Nhắn xong, đầu của Trương Diên Vỹ đau như búa bổ.
Trương Diên Vỹ nấu ăn rất ngon, ngon hơn Đào Trúc Quỳnh rất nhiều lần. Nhưng anh chưa từng khen cô ấy. Trần Thanh Đông nhìn màn hình điện thoại một lúc, cũng không có ý nghĩ sẽ dây dưa đòi Trương Diên Vỹ đến nấu cho bằng được. Anh lặng lẽ nhắn một câu “được thôi’’, sau đó tự mình ra ngoài ăn tối.
Trời vừa mới đổ cơn mưa rào, hơi lạnh vẫn phảng phất, khiến người đi đường không chịu nổi, phải nhờ một bàn tay khác nắm lấy tay mình.
Ngày này năm ngoái, Trần Thanh Đông và Đào Trúc Quỳnh cũng đang nắm tay nhau đi trên đường, cùng nhau đến quán nướng. Hôm đó là cuối tháng, Trần Thanh Đông chưa nhận được tiền lương nên mọi chi phí đều do Đào Trúc Quỳnh trả. Anh tưởng quen nhau đã lâu, mình và Đào Trúc Quỳnh đã là người thân rồi, những chuyện lặt vặt như thế này cô ấy sẽ không để bụng. Nhưng thật ra, chuyện gì Đào Trúc Quỳnh cũng để ý, cũng giữ trong lòng, cũng ghi nhớ những lần Trần Thanh Đông không có tiền trả nổi một bàn ăn, khiến cô phải mặc kệ những lời cười cợt từ bàn bên.
“Nhìn kìa, con trai mà để con gái trả tiền.’’
“Hèn quá đi mất.’’
Trần Thanh Đông cúi đầu, giấu nắm đấm trong tay. Những người đó không biết anh, càng không biết tiền anh giành dụm vừa gửi cho cô ấy mua sắm, vừa trả tiền nhà cho Đào Trúc Quỳnh, vừa để dành mua Iphone 12 cho sinh nhật cô ấy. Bao nhiêu tiền đã gánh lên đầu, chẳng lẽ Đào Trúc Quỳnh vì một bàn ăn mà tính toán với anh sao?
“Em sẽ không giận anh chứ?’’
Đào Trúc Quỳnh cười gượng: “Không có…’’
Đáng lẽ Trần Thanh Đông phải nhận ra sự do dự trong ánh mắt của cô ấy. Nếu ngày đó anh chịu nhìn vào, chắc chắn sẽ nhận ra: ánh mắt của Đào Trúc Quỳnh đã thay đổi, ngày càng giống với những người khác khinh bỉ anh không có nổi tiền nuôi bạn gái rồi.
Đột nhiên, Trần Thanh Đông nhớ tới Trương Diên Vỹ. Vì một câu nói quên mang ô của anh mà cô ấy đã chạy một đoạn đường dài đến đưa. Thế nhưng cô ấy đã đến chậm. Một đàn em lớp dưới anh quen đã cho anh đi chung ô mất rồi.
Trần Thanh Đông mở điện thoại ra, đột nhiên muốn nói với Trương Diên Vỹ: “Em sẽ không giận anh chứ?’’
Anh muốn nhấn gửi đi, nhưng Zalo lại hiện lên: “Xin lỗi, hiện tại tôi không muốn nhận tin nhắn.’’
Trần Thanh Đông nheo mắt. Vốn dĩ anh muốn gửi cho Trương Diên Vỹ, nhưng bản năng cơ thể lại nhấp vào hộp thư giữa anh và Đào Trúc Quỳnh. Đào Trúc Quỳnh chặn anh rồi, cho nên tin nhắn kia không gửi được.
Trước kia, ngoài Đào Trúc Quỳnh, Trần Thanh Đông chưa từng nhắn quá 10 câu với cô gái khác. Anh nhấn vào trang cá nhân của Trương Diên Vỹ, phát hiện cô đã online cách đây 1 giờ.
Tức là Trương Diên Vỹ tắt máy rồi.
Trần Thanh Đông thở dài, tấp đại vào quán cơm nào đó, gọi một phần cơm rẻ nhất. Vừa ăn, anh vừa uống canh nấm.
Dở quá. Không giống vị Trương Diên Vỹ nấu cho anh ăn. Nhưng cũng không ngon như Đào Trúc Quỳnh từng làm.