Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 63: Đáp án




63

"Làm, làm sao mà có chuyện đó được!" Hiển nhiên là người phụ nữ hơi do dự, nhưng sau đó lại quả quyết nói, "Làm gì có top 1 toàn khối nào mà lại đội cái thứ này trên đầu, ra ngoài đường mà còn trang điểm!"

Thu Diệc Diệu phì cười, "Dì à, chúng tôi không trang điểm, nếu không thì dì nhìn kỹ lại xem?"

Thu Diệc Diệu đến gần một chút, người phụ nữ lại đánh giá giữa cậu và Khương Nặc lần nữa mới phát hiện hai người quả thật không trang điểm, thật sự có vẻ ngoài đẹp, lông mi đen dài như được gắn lên làm nổi bật đôi mắt sâu có hồn, vì thế nên không phát ra được thêm lời nào.

"Cậu ấy đội sừng tuần lộc, tôi đội mũ Giáng sinh, chúng tôi không làm ảnh hưởng tới bất kỳ ai cả. Đây là trị trấn Giáng sinh, chúng tôi cũng không phải là đeo những thứ này lung tung không hợp thời điểm, cũng không muốn ai đánh giá chúng tôi chỉ dựa vào vẻ bề ngoài."

Thu Diệc Diệu nói chuyện đầy khí phách, từng câu từng chữ mạch lạc rõ ràng.

Khương Nặc nhìn cậu thật sâu.

"Cho nên dì à, mỗi người đều có thế giới quan khác nhau, thường thì rất khó để nhìn và thấu hiểu được nhiều chuyện xảy ra trên đời này. Nhưng chúng ta có thể suy nghĩ trước khi làm mà? Đầu tiên suy nghĩ một chút xem những chuyện này không hợp với tư duy quán tính của chúng ta thì có thật sự không nên tồn tại trên đời hay không."

"Chúng tôi không quen biết con trai của dì, chúng tôi cũng giống như những người đang đứng xem ở đây thôi, đều là người qua đường. Tuy nhiên theo như tôi thấy, mặc kệ chuyện này là ai đúng ai sai nhưng hôm nay dì đứng ở đây không cho con trai dì cơ hội để giải thích, cũng không định thấu hiểu thế giới của cậu ấy mà đã làm cho cậu ấy khó xử ở giữa đường, khiến cho cậu ấy áp lực là không đúng rồi. Thế nên tôi đứng về phía con trai của dì vô điều kiện."

Nói rồi Thu Diệc Diệu đặt cánh tay lên vai của nam sinh mặc áo nhung cừu như là để cổ vũ.

Nam sinh mặc áo nhung cừu cảm kích nhìn cậu, giống như là đang bắt được cọng rơm cứu mạng, Thu Diệc Diệu cũng nở một nụ cười trấn an.

Nguời phụ nữ thấy mình không nói lại cậu, ấp a ấp úng nửa ngày mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghẹn ra một câu, "Nó là thằng đồng tính——“

"Dì à."

Lời nói của người phụ nữ lại bị xen vào, lần này là Khương Nặc.

"Vừa rồi bạn của tôi đã nói rất rõ ràng, chuyện mà dì không hiểu không nhất định là chuyện hồng thuỷ mãnh thú gì. Nhưng mà dì ném đi danh dự của con trai mình thì có lẽ cũng đã vứt bỏ đi cả sự tín nhiệm của cậu ấy với dì rồi."

Giọng nói của Khương Nặc lạnh lùng nhưng gằn từng câu từng chữ, dùng sức như chém đinh chặt sắt.

Trong đám đông có người dẫn đầu vỗ tay, tiếp theo vang lên một trận vỗ tay khó hiểu, đến mức mà Thu Diệc Diệu hơi hoảng hốt. Bọn họ ra mặt thay người khác cũng không cần phải được tâng bốc như vậy chứ? Nhưng mà cậu biết tràng pháo tay này là để cổ vũ cho bọn họ, trong lòng của cậu cũng có cảm kích, lại thêm một chút tự tin.

Mặt mũi của người phụ nữ dường như đã không chịu được nữa, dù sao cũng thua nên cắn răng thấp giọng nói một câu, "Mày đi về với tao, chúng ta về nói chuyện."

Nói xong hung dữ kéo cổ tay của nam sinh mặc áo nhung cừu.

Nam sinh nhìn Thu Diệc Diệu với ánh mắt cầu cứu trước khi bị kéo đi, Thu Diệc Diệu vỗ vỗ lưng cậu ấy, "Đi đi, về nhà thử nói chuyện lại một chút."

Khi người trong cuộc bị mang đi thì mọi chuyện cũng kết thúc, đám đông nhốn nháo giải tán.

Nhưng một trong những người trong cuộc - bạn trai của nam sinh mặc áo nhung cừu từ đầu đến cuối vẫn trốn ở phía sau giả chết không nói chuyện, trông thấy bạn trai bị đưa đi, cậu ta đứng yên tại chỗ rồi cúi đầu đi về hướng ngược lại.

Thu Diệc Diệu hơi chau mày, tên kia tại sao có thể hèn nhát tới mức như thế? Thấy bạn trai bị mẹ làm nhục trước mặt mọi người nhưng một chút ý định muốn giúp đỡ cũng không có.

Nhưng cậu không quen biết người này, cũng chẳng muốn đi tới nói chuyện.

Trần Gia Huy tán thưởng, "Thu Thu, Khương ca, hai cậu tài quá đi, nói đến nỗi làm cho mẹ của Bạch Vũ Tiệp không đáp trả lại được luôn."

Hóa ra nam sinh áo nhung cừu tên là Bạch Vũ Tiệp, người cũng giống như tên, rất thư sinh nho nhã.

Từ Thành ở bên cạnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý với điều này.

"Không có gì cả, chỉ là nói ra sự thật thôi. Chỉ sợ nam sinh kia, à, Bạch Vũ Tiệp về nhà sẽ không tránh được việc bị mẹ đánh mắng một trận."

Thu Diệc Diệu nhìn Từ Thành rồi suy nghĩ, có lẽ người bạn trai không hé răng nửa lời kia và cậu ấy có tính tình mộc mạc tựa như nhau. Vì thế khi bị nói ở trước mặt mọi người mà vẫn yên lặng không lên tiếng là việc cũng có thể hiểu được.

"Mong là cậu ấy có thể thuận lợi." Khương Nặc đột nhiên nói.

Thu Diệc Diệu xoay đầu nhìn hắn, phát hiện khi Khương Nặc nói lời này trong ánh mắt cất giấu chút trách cứ nào đó.

Là một học sinh cấp ba không có điều kiện kinh tế, muốn phá vỡ truyền thống để tự do làm những gì mình muốn là một chuyện khó khăn.

Người mẹ kia quyền lực, chỉ từ lời nói của bà phát ra cũng có thể thấy được. Làm thế nào để có cách tìm kiếm được tiếng nói chung ở quan niệm bất đồng rồi gác lại nó là một đề tài muôn thuở.

Nhưng trông Bạch Vũ Tiệp lại không giỏi ăn nói và rất dễ bị tổn thương. Thu Diệc Diệu cảm giác có lẽ cậu ấy chống cự không được bao lâu thì sẽ bị đánh bại, từ bỏ.

Kẻ lựa chọn đi trên con đường yêu người đồng tính thế này thì số phận đã được định sẵn là đầy chông gai, giá phải trả nhiều hơn so với những người khác.

Bọn họ tạm biệt Trần Gia Huy ở giao lộ, Thu Diệc Diệu yên lặng thật lâu không nói gì, cậu đột nhiên sinh ra một loại tâm tình thố tử hồ bi*.

*Thố tử hồ bi: Nghĩa bóng là vạn vật thương đồng loại, chồn chết thỏ khóc, đại khái là thương xót đau lòng cho người khác.

Thứ tình cảm này cần cả hai bên cùng duy trì gắn bó với nhau, một khi có bên rụt rè lùi bước thì sẽ để người còn lại cô độc đứng giữa trời đất mênh mông, khác biệt với mọi người, một thân một mình.

"Đang nghĩ gì thế?" Khương Nặc thấy ánh mắt của Thu Diệc Diệu lại thay đổi, cuối cùng còn nhỏ giọng thở dài một tiếng khó phát hiện nên mới hỏi.

Thu Diệc Diệu lắc đầu, "Không có gì cả."

Điệu bộ buồn bã như vậy còn bảo là không có gì.

"Đang suy nghĩ cậu ấy có thắng hay không sao?"

Thu Diệc Diệu kinh ngạc nhìn về phía hắn, biểu cảm trên mặt giống như là đang bảo, người này có thuật đọc tâm hả?

Khương Nặc cong đôi mắt, cảm thấy người ở trước mặt mình càng nhìn càng đáng yêu, "Xem từ trong mắt của cậu ra được, hẳn là cậu nghĩ có lẽ cậu ấy sẽ từ bỏ, đúng không?"

Thu Diệc Diệu gật gật đầu.

"Tớ thì ngược lại, cảm thấy chưa chắc." Khương Nặc cười, "Người như cậu ấy, từ khi còn bé đã biết rằng mình muốn gì nên sẽ không dễ dàng nói từ bỏ như vậy."

Người từ nhỏ đã biết mình muốn gì? Thu Diệc Diệu có cảm giác, dường như bản thân mình từ trước đến nay không phải là người như vậy. Lần nào cậu cũng đợi nước tới chân mới nhảy hoặc là bỗng dưng nảy ra ý định thì mới bắt đầu thay đổi.

Cậu sống vô tâm vô phế, nhàm chán đến mức không đặt ra được mục tiêu gì ngay từ đầu. Tựa như việc trước khi cậu phát hiện mình thích Khương Nặc, cậu vẫn luôn cho rằng mình là một người không biết yêu.

Nhưng mà trong giọng nói của Khương Nặc mang theo sự chắc chắn, cực kỳ có sức cuốn hút. Bởi vì thế nên tâm tình của cậu tốt lên rất nhiều, nhưng theo sau đó lại là thở dài khe khẽ.

"Còn có vấn đề gì sao?" Khương Nặc nhìn người ở trước mặt này nhất thời vui vẻ rồi lại nhất thời mê man, không đoán ra được là cuối cùng trong lòng của cậu đang suy nghĩ cái gì.

"Cậu cũng cảm thấy là tớ đeo sừng tuần lộc này lên cho cậu sẽ khiến cậu trông có hơi biến thái phải không?"

Khương Nặc có chút không ngờ tới, lập tức hắn nhớ ra là vừa rồi mẹ của Bạch Vũ Tiệp châm chọc việc hắn đeo sừng, thế nên tâm trạng của Thu Diệc Diệu mới sa sút. Ban nãy lúc Thu Diệc Diệu cãi nhau với người kia rõ ràng giọng điệu tự tin như vậy, kiên định như thế, không ngờ ở nơi nội tâm chẳng ai hay biết cậu vẫn sẽ cảm thấy bất an.

Hắn có hơi đau lòng, nam sinh ở trước mặt cứng rắn nhưng cũng mềm mại, kiên cường mà cũng rất thiện lương.

"Không đâu, đẹp lắm, tỉ lệ người khác quay đầu lại nhìn rất là cao."

"Là tớ cứ một hai bắt cậu phải đeo..."

"Diệu ca." Khương Nặc hít sâu một hơi, đối mặt với cậu rồi ôm lấy bả vai, "Không cần quan tâm đến người khác, chúng ta vui là được rồi."

Thu Diệc Diệu ngước mắt lên nhìn hắn, đôi con ngươi của Khương Nặc như có sóng biển chậm rãi cuốn về phía bờ, dịu dàng nhưng lại chắc chắn.

Trên đường về nhà, Thu Diệc Diệu lấy điện thoại ra, chỉ trong chốc lát không xem thì thông báo lại rơi vào trạng thái bùng nổ.

Cậu vào vòng bạn bè để nhìn thì mới phát hiện hướng gió trong khu bình luận đã thay đổi.

Nguyên nhân là bởi vì Lương Lộ để lại một bình luận không rõ ràng làm cho quần chúng ăn dưa ngửi được hướng gió nên lại bắt đầu đồn đoán.

[Lương Lộ] Tâm tình của cậu cũng chính là tâm tình của tớ (tình yêu)

[Không ổn, không đúng rồi!]

[Vậy là lớp phó đang hẹn hò cùng với Diệu ca hả?]

[Chúc mừng, chúc mừng, trăm năm hạnh phúc nha!]

[Tôi không tin]

[Lễ Giáng sinh quả nhiên là ngày thích hợp để tỏ tình mà.]

[Lớp phó cũng đã theo đuổi lâu như vậy rồi, có cái gì mà không tin?]

...

Thu Diệc Diệu càng xem, lông mày càng nhíu chặt.

Đối với việc Lương Lộ nói như thế này khiến cho người khác suy diễn rồi lại không có động thái giải thích làm cậu cực kỳ khó chịu.

Đây không phải là rõ ràng muốn cho mọi người hiểu lầm hay sao?!

Tâm trạng của Thu Diệc Diệu không tốt, "Ngày mai đi học lại phải tốn công sức một phen để giải thích rồi."

Khương Nặc nhéo nhéo gáy cậu, "Giải thích loại việc nhỏ nhặt này dường như không phải phong cách của đại ca nhà chúng ta."

"Vậy thì phải làm sao bây giờ, phiền phức thật đấy." Đặc biệt là sau khi xác định được tâm ý của mình, đối với những nữ sinh nhiệt tình theo đuổi thì cậu luôn muốn duy trì khoảng cách lịch sự. Nếu không thì không chỉ đối với cậu, mà đối với người cậu thích cũng là một sự thiếu tôn trọng.

Huống hồ Lương Lộ còn lì lợm quấn lấy, từ chối thế nào cũng không xong.

"Để tớ." Khương Nặc trả lời ngắn gọn.

Nói rồi chọn ngay một tấm mà vừa rồi hai người mới chụp chung để đăng tải lên vòng bạn bè.

Bức ảnh này vừa xuất hiện, lời nói dối của Lương Lộ tự khắc tan tành.

Mọi người đều đã biết Thu Diệc Diệu và Khương Nặc cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh.

Khung cảnh trong ảnh chụp là thị trấn Giáng sinh có đông đúc người qua lại, hai nam sinh đứng rất gần nhau, một người đội mũ Giáng sinh màu đỏ thẫm, một người thì đeo sừng tuần lộc anh tuấn, vừa xứng đôi lại vừa đẹp mắt.

Vì thế những người trong vòng bạn bè lại một lần nữa phát điên.

[AAAAAAAA chính chủ phát đường!!]

[Tôi đã đu cho tới lúc thành sự thật rồi!!]

[Bọn họ là thật! Tôi khóc chết mất!]

[Tôi đã bảo là trong lòng của Thu Thu chỉ có anh Khương thôi mà!]

[Bọn họ trải qua lễ Giáng sinh cùng nhau đó!!!]

[Chắc chắn là bọn họ đã ở bên nhau bởi vì cả hai đều biến mất cùng một lúc, đã lâu họ không có đi học rồi.]

[Cái gì cái gì? Chẳng trách tại sao tôi bảo dạo gần đây như thế nào lại không nhìn thấy hai người họ.]

[Có ai biết tại sao bọn họ không đi học không?]

[Nghe giáo viên bảo, anh Khương muốn chuẩn bị hết sức cho kì thi nên ở nhà tự học.]

[Vậy Thu Thu thì sao?]

[Không biết rõ lắm]

[Mặc kệ có nói thế nào thì bức ảnh này đã chứng minh là hai người bọn họ cùng nhau mừng lễ rồi! Bọn họ là thật!]

[Chúc 99!]

Thu Diệc Diệu xem điện thoại, trong lòng vui vẻ nên dựa sát vào Khương Nặc, cố ý giả vờ làm em gái trà xanh, "Anh Khương ơi, chúng ta như thế này sẽ không ảnh hưởng tới việc anh tìm bạn gái chứ ạ?"

Thiếu niên cợt nhả, trông thật vô tư.

Cũng chẳng biết là thật hay đang giả vờ.

"Không đâu." Động tác nhéo gáy cậu của Khương Nặc ngừng lại, tựa như là chuẩn bị thu tay về.

"Ò."

Giọng điệu "Ò" này nghe ra có hơi tiếc nuối.

"Đừng ngừng lại mà, nhéo tiếp đi, thoải mái lắm." Đại gia Thu Diệc Diệu lười biếng lên tiếng sai bảo Khương Nặc.

Khương Nặc rất nghe lời, tiếp tục nhéo gáy của cậu với lực không nhẹ cũng không mạnh.

"Cậu thích cô gái như thế nào?" Khương Nặc đột nhiên hỏi.

Từ khi bọn họ bắt đầu chơi trò "Đừng giả vờ yêu đương" cho đến nay, cả hai chưa từng hỏi qua vấn đề này.

Ngay từ đầu là lười biết, sau này thì biến thành dù trong lòng đã hiểu rõ nhưng lại không đề cập đến.

Nhưng mà vẫn phải đối mặt thôi, Khương Nặc nghĩ.

Không ngờ Thu Diệc Diệu không trả lời mà trái lại còn hỏi ngược hắn, "Cậu thì sao?"

Câu hỏi ngược này của Thu Diệc Diệu quả thật khiến cho Khương Nặc không kịp trở tay. Hắn vốn nghĩ, chắc chắn Thu Diệc Diệu sẽ nói thẳng ra đặc điểm của con gái mà cậu ấy thích, bởi vì vào năm lớp 10 hắn đã thấy cậu rất thân thiết với một vài cô gái.

Nếu như may mắn thì có thể trúng một vài đặc điểm mà bản thân cũng có được, rồi cố gắng, cố gắng hơn nữa ở mặt đó.

Nhưng không ngờ Thu Diệc Diệu nhạy bén ném trở lại vấn đề, nếu như trả lời sai thì có thể sẽ phải tiến tới vực sâu mà mất vạn kiếp cũng không thể vãn hồi lại được.

Khương Nặc chưa từng thích con gái.

Từ bé hắn đã biết mình là loại người thế nào.

Hắn giống Bạch Vũ Tiệp, từ bé đã rành mạch rõ ràng, cho nên vừa rồi hắn mới có thể chắc chắn nói thẳng rằng Vũ Tiệp sẽ không phải là loại người dễ dàng từ bỏ, bởi vì hắn cũng không phải.

Nhưng hắn không dám nói ra, hắn sợ nếu như mảnh giấy ở ô cửa sổ này bị đâm thủng thì đừng nói đến việc giả làm người yêu, đến bạn bè cũng sẽ không thể làm nữa.

Về chuyện này, Khương Nặc đã tự hỏi lòng mình thật lâu, thay vì nhanh đến chóng tan, không bằng tiếp tục cùng với cậu ấy hi hi ha ha làm bạn, như thế thì có thể mãi mãi được ở bên cạnh cậu ấy.

"Tính cách hợp nhau, suy nghĩ tương thông, lâu ngày không sinh nhàm chán." Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm một đáp án như bao người, "Một cô gái tóc dài xinh đẹp."

Như vậy thì sẽ không gây ra lỗi gì.

Không ngờ đáp án của hắn hình như cũng không được Thu Diệc Diệu đồng tình.

Hắn cảm giác được gáy của Thu Diệc Diệu cứng đờ trong nháy mắt, sau đó lắc về phía trước tránh khỏi tay hắn, "Được rồi đừng nhéo nữa, cậu nhéo đau tớ rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.