Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 58: Bắt hắn




58

Thật ra khi chạm vào chóp mũi Khương Nặc, Thu Diệc Diệu cũng đã hối hận rồi.

Như là hoàn toàn tỉnh ngộ – vừa rồi không phải là đầu óc nóng lên mà là chứa đầy nước ở trong đầu thì có!

Chỉ có một cái đầu đang đun sôi nước ùng ục làm cho tất cả các tế bào thần kinh của cậu bị bỏng mới có thể gây ra được cái hành động như thế này.

Ngàn từ vạn ngữ phút chốc bùng nổ ở trong đầu của Thu Diệc Diệu, da đầu của cậu tê dại như sắp nổ tung.

Nhưng bây giờ có nói cái gì thì cũng đã muộn rồi.

Nếu bây giờ lùi lại thì biết phải giải thích thế nào về hành vi vừa rồi đây?

Lùi lại là đồng nghĩa với việc cậu thua, cậu bị giật mình hoảng hốt.

Cậu hoảng hốt cái gì chứ?

Đúng vậy!

Cậu không cần phải hoảng hốt.

Cậu là một đại ca phóng khoáng thanh cao kia mà!

Trùm trường tức là lưu manh, là côn đồ đó!

Cái trường hợp cỏn con thế này thì một đại ca như cậu hẳn là phải thường xuyên làm mới đúng.

Vì vậy cậu không nhúc nhích.

Nhưng mà cứ kiên trì chống đỡ thì hậu quả sẽ rất nguy hiểm.

Khương Nặc nhìn Thu Diệc Diệu không né không tránh, khoé miệng hắn cong lên một độ cung vi diệu, ánh mắt như đang xem con mồi sa vào lưới – hắn đưa tay giữ lấy gáy của cậu nhằm ngăn chặn con mồi chạy trốn, đồng thời cằm khẽ nâng, hôn lên môi của cậu một cái.

Thời gian không dài cũng chẳng ngắn, Khương Nặc khép mắt hưởng thụ sự vui thích này một lát.

Tuy rằng con mồi đang mắc câu nhưng hắn không dám dừng lại quá lâu trên môi của Thu Diệc Diệu.

Hắn sợ sự giúp đỡ che chắn của trò chơi "Đừng giả vờ yêu đương" sụp đổ, con lắc vốn dĩ chuyển động theo cố định sẽ mất đi tiết tấu ban đầu, sợ rằng trong lòng rối loạn dẫn đến việc sợ hãi.

Mặc dù là con mồi, nhưng nếu cậu tự do thì cậu sẽ chạy trốn.

Nếu có thể, hắn thật sự muốn trói cậu ấy lại bằng sợi dây xích. Còng hai tay, một cái ở cổ tay đối phương, một cái ở trên cổ tay của mình, chìa khoá vứt đi để con mồi này vĩnh viễn bị trói buộc bên cạnh hắn.

Nhưng hắn không thể.

Cậu ấy yêu thích tự do, là người can đảm, phóng khoáng.

Chỉ hôn một chút là được rồi, không thể tham lam vô độ được.

Cứ như vậy, lấy trò chơi làm cái cớ, không rõ ràng là được rồi.

Khương Nặc kéo ra khoảng cách với cậu, hai người trở lại với khoảng cách xã giao bình thường.

Đôi mắt của thiếu niên trước mặt mở to, tựa như vẫn không thể tin được nam sinh ở đối diện thật sự dám hôn cậu ấy.

Khương Nặc nhướng mày, nhìn cậu không chớp mắt trong chốc lát rồi lại xoay người tiếp tục làm bài thi.

Thu Diệc Diệu dại ra nhìn cái tên cầm thú vừa mới hôn người ta xong đã bắt đầu đi làm đề, viết ra các bước giải chi chít trên tờ giấy nháp, giống như là kẻ vừa rồi hôn người khác không phải hắn vậy.

Hoặc là vừa rồi không phải hôn cậu mà là đang làm cái gì giống như chuyện thường ngày vậy đấy!

Như là vỗ vai anh em, vân vân.

Nhưng chỉ có mình Thu Diệc Diệu biết vừa rồi khi Khương Nặc tiến lại gần hôn cậu, tâm hồn cậu như bay bổng giữa không trung, một loại cảm giác kỳ lạ sinh sôi nảy nở lan tràn, ngứa ngáy, cũng rất vi diệu.

Đây là chuyện gì vậy?

Cậu chưa bao giờ có cảm giác như thế.

Đột nhiên cậu lại nghĩ đến một câu nói: Thật giống như ngàn vạn cánh bướm nhẹ nhàng nhảy múa trong tâm can tôi.

Trong tích tắc ấy, dường như cậu đã cảm nhận được rồi.

Thu Diệc Diệu nhìn chằm chằm vào đôi môi của Khương Nặc.

Hung khí vừa rồi mới hôn lên môi cậu, hồng nhuận mềm ấm, đường cong được phác hoạ đẹp mắt.

Chuông cảnh báo trong lòng cậu kêu vang – những gì mà Khương Nặc đặt cược vào trận này càng lúc càng đi quá xa rồi, nếu còn không chịu thua thì sẽ có điều gì đó tách ra khỏi quỹ đạo dự định.

Khương Nặc dường như cũng chú ý tới ánh mắt của cậu nên đang định xoay lại.

Thu Diệc Diệu giả vờ nói một câu "tớ đi vệ sinh'', đây đã là kỹ thuật diễn xuất cuối cùng của cậu rồi.

Nói xong câu đó cậu nhanh chóng bỏ chạy.

Chạy tới phòng tắm thì vội vàng khoá trái cửa, vịn vào bệ rửa tay thở hổn hển.

Khương Nặc nghe thấy phòng vệ sinh bị khoá trái vang lên một tiếng "bang", hoạt động tâm lý của thiếu niên đang cố gắng trấn định lại sự hoảng loạn kia rõ như ban ngày, mà hắn thì cũng tám lạng nửa cân, không giống như vẻ bên ngoài thản nhiên thờ ơ. Vừa rồi xem bài thi cũng chẳng biết là đang xem cái gì mà chỉ viết lung tung một hồi, chính mình cũng không biết đó là loại đáp án đầu trâu mặt ngựa gì nữa.

Rất mất kiểm soát.

Giờ đây khi Thu Diệc Diệu đã chạy đi hắn mới có tâm tư để hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi.

Xúc cảm mềm mại giống như đâm sầm vào kẹo bông trắng tinh khiết xốp mềm.

Tâm tình rung động tựa một con gấu ôm chặt mật ong lăn trên đồng cỏ, tuyên bố rằng mật ong là thứ nó yêu nhất.

Còn muốn hôn thêm một lần nữa.

Lúc Thu Diệc Diệu đi ra, cả người cậu mang theo đầy giận dữ.

Xong rồi, chọc cho người ta giận rồi, Khương Nặc nghĩ thầm.

Vừa rồi hắn hôn cậu quả thật là do có hơi xúc động, nhưng nhìn thấy một Thu Diệc Diệu mang gương mặt xinh đẹp ngon lành như thế chủ động kề sát vào hắn, hắn kiềm chế không được.

Bây giờ hắn có chút hối hận, nếu Thu Diệc Diệu bởi vì chuyện này mà phát hiện ra tâm tư của hắn thì về sau sẽ giữ khoảng cách, nếu vậy thì thật sự mất nhiều hơn được, hắn sẽ hối hận cả đời.

Hắn tình nguyện ở phía xa mà nhìn theo cậu, ở bên cạnh cậu suốt đời này cũng không muốn bị cậu chán ghét rời xa.

Khương Nặc không dám đối diện với cậu, tầm mắt thu lại, rũ mi nhìn vào bài thi phía trước.

Nhưng hành động này của Khương Nặc lại khiến Thu Diệc Diệu nghĩ rằng hắn đang chuyên tâm làm bài.

Chẳng lẽ người này hôn xong rồi một chút gợn sóng cũng chẳng có ư?!

Thu Diệc Diệu nghĩ đến vừa rồi bản thân mình ở phòng vệ sinh với dáng vẻ nôn nóng, so sánh với sự điềm nhiên của người cái trước mắt này thì càng thêm bực bội.

"Bang" một tiếng, bút đập xuống bàn.

Khương Nặc cuối cùng cũng đã có phản ứng, chậm rãi xoay đầu nhìn cậu.

Không phải chỉ là hôn một chút thôi sao? Cố tỏ ra vẻ vênh váo để làm gì chứ?

Đệt.

Thu Diệc Diệu lấy cái thái độ bất cần đời thường ngày kia bảo, "Cậu vẫn chơi được nhỉ? Chơi xấu đúng không, vừa hay ông nội của cậu cũng không phải là người ăn chay, tớ chơi với cậu tới cùng!”

Giọng điệu kiêu ngạo hống hách, khí thế mười phần.

Khương Nặc sửng sốt hai giây.

Hắn không ngờ Thu Diệc Diệu lại có phản ứng này, không nghĩ tới hành động kia có thể khích lên tâm hiếu thắng tận sâu bên trong của Thu Diệc Diệu.

Nếu biết trước thì đã hôn cậu ấy từ sớm rồi.

Đôi mắt vốn hơi rũ xuống giờ phút này cười thành hình trăng non.

"Hân hạnh đón chờ." Khương Nặc đáp.

Vài phút trước, trong phòng tắm.

Thu Diệc Diệu tựa lưng vào cửa thở dốc.

Cậu đang rất khẩn trương.

Cậu cảm nhận được chân của mình cũng đang hơi run rẩy.

Nhưng không phải là vì cậu sợ hãi hay sốt ruột mà là bởi vì một nguyên nhân nào đó khác.

Từ bé đến lớn cậu chưa từng gặp bất kỳ ai có thể dẫn đến việc nảy sinh tình cảm, vậy nên cậu chưa biết được tình cảm là gì.

Khi những nữ sinh ấy đỏ mặt tỏ tình với cậu, cậu có thể nhận ra đối phương đang sốt sắng nhưng mà trong lòng cậu lại không hề có chút gợn sóng nào.

Cậu cố gắng chọn những nữ sinh xinh đẹp để hẹn hò, ngắn thì hai ba ngày, dài thì một tháng, nhưng chỉ phút chốc là tan.

Không bởi vì bất cứ điều gì khác, các cô ấy đều rất tốt nhưng mà bản thân cậu lại không hề có cảm giác.

Sau đó cậu không thử nữa mà kiên định nói với Trần Gia Huy rằng mình không thể yêu đương, là người không có tình cảm.

Nhưng mà vừa rồi, tuy cậu chưa bao giờ trải qua cái cảm giác trong tâm có bướm bay lượn nhẹ nhàng kia, nhưng lại có một trực giác bẩm sinh nói cho cậu biết rằng – đó là thích.

Cho nên, cậu thích cậu ấy?

Cậu có thích Khương Nặc không?

Vậy cậu là...cong?

Hình ảnh của quá khứ đột nhiên hiện ra trong lòng, dáng vẻ Khương Nặc nói chuyện, điệu bộ khi Khương Nặc cười, cả khi Khương Nặc thấp giọng nói bên tai cậu...

Cùng với phản ứng của mình đối với cậu ấy.

Cậu sẽ ngại ngùng, sẽ muốn đến gần hơn, sẽ vô thức đặt Khương Nặc lên hàng đầu trong những vấn đề cậu tự hỏi... thậm chí, cậu có dục vọng.

Hai má của Thu Diệc Diệu nóng bừng dữ dội, giống như là người đang bệnh nặng.

Cậu nhanh chóng chạy tới bên cạnh bồn rửa tay, điên cuồng hất nước lạnh lên mặt mình, muốn hạ nhiệt cho gương mặt chẳng biết cố gắng.

Không biết mình vì điều gì mà bỗng dưng lại nhớ tới những hình ảnh kia vào thời khắc này.

Dường như là cậu có hơi thích hắn, nếu làm những chuyện thân mật tương tự, người khác thì không được nhưng đối tượng là Khuơng Nặc thì có thể.

Lẽ nào cậu thật sự ngốc nghếch giống như những kẻ đang trong tình yêu, cậu rơi vào sự kiểm soát của người khác rồi sao?

Như thế này thì có vẻ không ổn.

Nếu không thì cậu cứ dứt khoát thừa nhận với Khương Nặc rằng cậu thua rồi, cậu không muốn chơi tiếp nữa?

Bởi vì cậu cảm giác nếu còn không chịu thua thì cậu sẽ cong thật mất.

Thu Diệc Diệu cau mày lại.

Không đời nào.

Từ bé tới lớn cậu chưa từng thích bất kỳ ai.

Cậu không thể thua.

Cậu sẽ tìm một cơ hội khác để thử lại bản thân mình.

Có lẽ vừa rồi chỉ là vì không có sự chuẩn bị nên mới hoảng hốt như thế thôi.

Ngày mưa.

Mưa đánh vào lá cây vang lên những tiếng lộp bộp, không biết từ ống nước thoát hiểm nào mà ừng ực tuôn ra, làm cho nước mưa chảy dài xuống đất.

Không khí lạnh lẽo bao trùm, đã là tháng mười hai rồi.

Nếu muốn ra ngoài thì thời tiết này sẽ khiến cho người ta cảm thấy rất phiền phức. Nhưng bọn họ lại yên tâm ở nhà bởi cũng không có thời tiết nào thoải mái hơn như thế này.

Đèn huỳnh quang sáng hơn so với sắc trời, ngay cả Khương Nặc cũng cảm thấy thời tiết này phù hợp với việc ở trong ổ chăn ấm áp ngủ qua buổi trưa.

Hắn lấy ngón tay ấn giữa huyệt thái dương, định đứng lên pha cho mình một ly cà phê để tỉnh táo đôi chút.

Hắn đứng dậy nhìn Thu Diệc Diệu một cái, người ở cạnh đang nghiêm túc ghé vào bàn, dùng tay trái viết lên sách bài tập những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cậu cắn răng giống như đang đánh nhau với cái tay trái không chịu nghe sai bảo, hệt như là một học sinh nhỏ vụng về.

Có thể sự bất tiện sẽ làm cho con người tập trung tinh thần hơn.

Vì thế hắn không quấy rầy cậu, nhẹ nhàng đứng dậy, nghĩ thầm cũng nên pha cho cậu một ly.

Không ngờ hắn chỉ mới vừa đứng dậy, người ở bên cạnh cũng lập tức đứng lên, hắn bị một lực tấn công thật lớn đẩy vào tường.

Thân thể va chạm với tường phát ra một tiếng trầm đục.

Khương Nặc nhìn thiếu niên trước mắt, ngón tay thon dài ấn ở trên ngực của mình.

Khoé miệng của thiếu niên lộ ra một nụ cười ranh mãnh, dùng cánh tay không bị thương kia đè hắn ở trên tường, cơ thể kề sát, tiếp theo nhận lấy cái ly trong tay hắn, thanh âm vô cùng dịu dàng mê hoặc, "Cà phê đúng không? Tớ giúp cậu."

Nói rồi, khoé miệng bị đối phương như là gà con mổ thóc hôn lên một cái sau đó bỏ đi thẳng.

Khương Nặc sờ khoé miệng vừa mới bị hôn, sững sờ ngay tại chỗ.

Tất cả mọi thứ đều phát sinh quá nhanh, vậy nên khi Khương Nặc lấy lại được tinh thần thì Thu Diệc Diệu đã biến mất ở cửa.

Hắn không biết Thu Diệc Diệu đã chú ý đến việc mình muốn đứng dậy từ khi nào mà động tác vừa rồi của cậu rất dứt khoát và lưu loát, giống như đã tính toán xong cả khoảng cách và lực cần dùng, chỉ chờ làm một màn "kabedon" để bắt được hắn.

Mà vừa rồi Thu Diệc Diệu cười, hư hỏng đến nỗi khiến cho người ta bị câu mất hồn.

Khoé miệng hơi cong lên, chuyên chú nhưng lại như chẳng có chút để tâm nào.

Khoảng cách rất gần tuy nhiên cũng quá xa.

Như sương mù mông lung vào ban sớm mùa đông, không biết đã làm bãi cỏ nào ướt đẫm.

Sau đó là nụ hôn nhẹ nhàng tựa lông vũ quét qua.

Dừng ở khóe môi, như gần như xa, rồi lại phát hiện đã thật sự xảy ra rồi.

Người này có tâm hiếu chiến thật sự rất cao, cậu ấy quả thật đang bắt đầu chơi xấu.

Nếm thử qua cái này một chút – hoặc cũng có thể nói cái lướt qua này không thể tính là hôn, nhưng lại như sóng địa chấn mai phục bên dưới lòng đất khiến cho cả một phố thị lắc lư.

Hương thơm nồng đậm của cà phê truyền đến, Thu Diệc Diệu đã dùng máy pha xong rồi bê cà phê đi vào.

Cậu thấy Khương Nặc vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, khoé miệng càng mang thêm ý cười trêu chọc như đang tuyên bố chiến thắng của mình, "Cà phê của cậu đây."

Khương Nặc nói một tiếng cảm ơn, nhận lấy cà phê rồi ngồi xuống uống một ngụm.

"Thế nào?" Thu Diệc Diệu nhìn hắn.

"Không tồi." Khương Nặc chân thành đáp.

"Đương nhiên." Thu Diệc Diệu cực kỳ đắc ý, "Đây là công thức độc quyền đó, chờ khi tay của tớ lành rồi thì sẽ cho cậu thấy thế nào là nghệ thuật pha cà phê."

Khương Nặc không chú ý khi mà hắn đang thất thần thì Thu Diệc Diệu cũng đã phải đứng trước máy pha để bình tĩnh thật lâu.

Đầu tiên là cậu thở dài nặng nề, sau đó thoải mái trở lại, cong khoé môi đổ hạt cà phê vào máy.

Hết thảy đều rõ ràng rồi.

Quả thật là cậu thích tiếp cận Khương Nặc, thích chạm vào Khương Nặc.

Từ khi bị Khương Nặc hôn, Thu Diệc Diệu vẫn luôn không ngừng thử cảm giác của mình với đối phương.

Hoá ra tất cả đều có căn cứ chỉ là lúc trước cậu đã sơ ý mà xem nhẹ

Cậu phát hiện khi ghé vào bàn để làm bài tập, bản thân sẽ muốn đến gần Khương Nặc thêm một chút, cánh tay sẽ cố ý làm như vô tình duỗi về phía hắn, mỗi khi điều chỉnh dáng ngồi thì đều sẽ dịch lại gần Khương Nặc hơn.

Cậu phát hiện lúc bản thân mệt mỏi duỗi lưng khi làm bài tập, tầm mắt đều bất giác nhìn sang sườn mặt của Khương Nặc ngồi ở bên.

Cậu phát hiện khi vô tình chạm vào chân nhau ở dưới bàn cậu sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Sau đó cậu đã âm mưu cho lần kabedon này, cậu cũng muốn hôn lại lần nữa để đoạt về lợi thế sân nhà của mình. Nhưng khi hai cánh môi chạm vào nhau, cậu thừa nhận, cậu đã rung động.

Nơi cậu vừa mới hôn là khoé miệng mang vệt nước của Khương Nặc hôm đó.

Vết nước đã sớm không còn nữa nhưng cậu vẫn muốn mượn cớ để hoàn thành mong ước khi ấy.

Thích thì thích.

Cong thì cong thôi.

Nhưng mà nhận thua thì không bao giờ.

Dù sao cậu cũng đã tuyên bố với Khương Nặc rằng mình muốn bắt đầu chơi xấu rồi, cậu còn rất nhiều thời gian để có thể kiểm chứng tình cảm của bản thân.

Cho dù thật sự thích Khương Nặc thì cũng không có gì phải sợ hãi cả, dẫu thế nào Khương Nặc cũng tốt như vậy, cậu sẽ không bị thiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.