Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 51: Lần đầu rơi lệ




Khu cấp cứu tĩnh mịch , u ám đến phát sợ

Nguyên dãy hành lang dài rộng , chỉ có hai người đàn ông dung mạo phi phàm , chẳng màng tới bộ dạng xộc xệch nhuốm máu đỏ uỷ dị , vẫn ngồi chờ đợi trong mỏi mòn sốt ruột

Không ai nói với ai , không ai nhúc nhích , chỉ ngồi im , mắt hướng thẳng một điểm duy nhất : cửa phòng cấp cứu

Lâu lâu lại có vài nữ y tá hối hả chạy ra chạy vào

Ý Như đã được đưa vào phòng cấp cứu , Hồ Hạo Thần trực tiếp phụ trách ca cấp cứu nên đã vào theo

Vương Nguyên thấy mình thật vô dụng , lại cực ghen tị với Hồ Hạo Thần , hắn thế nhưng lại được bên cô trong những lúc nguy ngập như này , từng giây từng phút đều được cùng cô đi qua con đường tử thần

Những việc mà lẽ ra là dành cho người bạn trai như anh đây , Hồ Hạo Thần đều làm hết

Còn anh , thân là bạn trai cô , nói là yêu thương cô nhất , nhưng lại chẳng thể bảo vệ được cô , ba lần bảy lượt cô gặp nạn anh đều không có bên cạnh . Cũng không thể giúp cô chữa lành vết thương . Điều duy nhất chỉ có thể làm là ngồi ngoài đây như một bức tượng vô dụng

Như vậy cũng đáng làm người yêu cô sao ?

Cửa phòng lại được mở ra , hai người liền đứng dậy

_ Cô ấy sao rồi ?

Nữ y tá không trả lời câu hỏi ấy mà nói

_ Bệnh nhân cần được truyền máu , nhóm máu A , nhưng hiện tại bệnh viện đã hết loại máu này , hai vị ai có thể truyền máu ? Nữ y tá nhìn hai người hỏi

_ Tôi ! Vương Nguyên cùng Thẩm Hữu Kỳ cùng tiến tới

( ai nha , nhóm máu của Nguyên Tử là Vy bịa a , vì cái này ko có thông tin . mà ko biết có đúng ko ta , mong là đúng hihi )

Đồng thanh quen rồi , cả hai nói xong cũng chỉ bình thản

Nữ y tá nhìn hai người kinh ngạc , thầm nghĩ cô gái nằm trong đó thật may mắn

_ Vậy hai vị theo tôi đi kiểm tra trước ! Dù cùng nhóm máu , người cũng tình nguyện nhưng theo trình tự vẫn phải kiểm tra xem máu ai hợp với bệnh nhân

_ Đi nhanh ! Anh sốt ruột , liền kéo nữ y tá chạy đi tới phòng kiểm tra luôn , anh không muốn chậm thêm một giây nào nữa 

Sau mấy phút kiểm tra , kết quả Vương Nguyên là người truyền máu . Anh được chuyển vào phòng cấp cứu truyền máu cho cô , cuối cùng anh cũng có thể làm chút việc có ích cho cô

Thẩm Hữu Kỳ lại thất thểu trở về ghế ngồi chờ . Cả việc truyền máu cho cô , hắn cũng không có cơ hội . Hắn đúng là vô dụng cũng vô duyên

Trong phòng , y tá bắt đầu truyền máu từ tay anh sang người cô . Đợi cơ thể cô tiếp máu thành công , ca cấp cứu lại tiếp tục

Vương Nguyên vì thời gian qua lo lắng tìm cô , không chịu để ý tới bản thân , sức khoẻ không được tốt , vừa truyền máu xong anh liền cảm thấy không còn chút sức , mệt mỏi , rất buồn ngủ

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê , anh nghe một y tá kêu lên

_ Bác sĩ , nhịp tim chỉ còn 95

_ Hạ xuống 84 rồi

_ Sốc điện

_ Bác sĩ nhịp tim còn 40 ... 20

_ Tim ngừng đập rồi

Tiếng y tá báo lên , cả phòng ai nấy đều bất động , lạnh người , mặt trắng bệch

Lời kia lọt vào tai Vương Nguyên , cả người anh như bị sét đánh trúng , điếng người . Anh vùng vẫy muốn mở mắt ngồi dậy nhìn cô , nhưng cố mấy cũng không thể mở mắt , ý thức càng lúc càng mờ mịt . Sau cùng anh lịm đi trong sự vùng vẫy tuyệt vọng ...

Trong tâm trí vẫn mãi cố lặp đi lặp lại hai từ " Ý Như "

Hồ Hạo Thần lặng người , thất thần nhìn vạch sáng cắt ngang giữa chiếc máy điện tim

_ Không thể , không thể nào ! Anh lắc đầu liên tục , giọng khàn khàn , sau đó lại ra sức sốc điện cho cô

"Ý Như , em không thể chết , em phải sống , tôi không cho phép em chết . Cố gắng lên , em làm được mà , em rất giỏi , em là một cô gái kiên cường , lần trước nguy hiểm bao nhiêu em còn vượt qua được , lần này cũng thế , phải không ? ... làm ơn , xin em đấy , tỉnh lại đi mà ... em có nghe tôi nói không , tỉnh lại đi ... hãy cho tôi thấy em kiên cường mạnh mẽ thế nào ... làm ơn đi mà ... "

Hồ Hạo Thần sức như lả đi mà đôi tay vẫn sốc điện không ngừng , mồ hôi thi nhau chảy từng tầng trên trán , rớt xuống mép giường bệnh nhân ướt át , chiếc áo blu trắng trên người ướt đẫm mồ hôi

Những người trong phòng thấy anh vậy , lo lắng , e ngại nhưng không ai dám lên tiếng

_ Hạo Thần , bình tĩnh lại đi , tim bệnh nhân đã ngừng đập rồi ! Bác sĩ Lục Chấn Dư , bạn thân của anh lại gần can . Cô gái này , anh ta biết , lần trước khi cô vào đây , anh ta cũng có tham gia ca phẫu thuật

_ Tôi không tin , cô ấy còn sống , bằng mọi cách tôi phải làm cô ấy tỉnh ! Hồ Hạo Thần lẩm bẩm , giọng nặng nề phát ra . Tay vẫn hoạt động

Anh không thể cứ thế buông xuôi , anh là bác sĩ , trách nhiệm và nghĩa vụ chính là cứu người . Để một mạng người ra đi là điều không thể nào chấp nhận được . Hơn nữa , người này còn đặc biệt hơn . Dẫu thế nào anh cũng phải cứu sống cô

Lục Chấn Dư lắc đầu thở dài , biết không thể làm lay chuyển được anh . Lục Chấn Dư cũng tới giúp anh

Các bác sĩ y tá còn lại thấy giám đốc của họ tận tình như vậy , chẳng ai bảo ai , ai nấy tự động đến vị trí cũ , mỗi người một việc , giúp giám đốc cố gắng cứu sống cô gái này . Mặc dù cảm thấy có chút điên rồ

Họ chẳng biết đã lao đầu vào việc không có một mảnh hy vọng này trong bao lâu , chỉ biết sức ai nấy đều lả đi , mồ hôi mồ kê chảy ra như mưa mặc dù giờ đang là mùa đông , bên ngoài rất rét . Máy điều hòa trong phòng đã hạ xuống mức trung bình nhất mà vẫn không thể làm tan bớt cái nóng luôn tỏa ra từ cơ thể

Đến khi

_ Giám đốc , nhịp tim đã trở lại ! Một y ta reo lên sung sướng như thể vừa bắt được vàng

Câu ấy như mưa đổ xuống giúp tim Hồ Hạo Thần đang khô héo nở ngàn hoa . Anh dừng lại chút , mắt nhìn lên màn hình máy điện tim kiểm chứng . Nhìn số nhịp tim cô đang nhích cao dần , môi anh nở nụ cười rạng rỡ đẹp mê hồn

Tất cả mọi người trong phòng vỡ òa niềm vui sướng , ba cô y tá còn ôm lấy nhau cười muốn khóc . Họ đã làm được , họ đã tạo ra được kỳ tích

Nếu không có giám đốc truyền niềm tin , vẫn tin tưởng cô gái ấy . Thì họ đã khiến một cô gái trẻ phải rời xa trần thế rồi

Giám đốc thật giỏi

Hồ Hạo Thần vẫn giữ lại nụ cười xinh đẹp , ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt trắng nhợt không sức sống

"Em giỏi lắm , tôi biết em làm được mà "

Niềm vui lan tràn mọi tế bào trên thân thể anh , chưa bao giờ anh lại cảm thấy cứu sống được một lại hạnh phúc đến thế . Trước đây mỗi khi ca phẫu thuật thành công , anh cũng vui nhưng cảm giác lúc đó so với bây giờ rất không giống nhau

Khóe mi vô thức rơi ta một giọt nước ấm nóng , anh vội lau đi nhưng vẫn không thể qua khỏi cặp mắt tinh anh của Lục Chấn Dư

Anh ta bất giác kinh ngạc , lần đầu tiên thấy Hồ Hạo Thần rơi lệ , lại còn là vì một cô gái , xem ra bạn anh biết yêu rồi

Khóe môi anh ta lóe lên sự thích thú kì dị

Sau giây phút hoan hỉ , tất cả lại trở về vị trí , tiếp tục công việc

Mặc dù nhịp cô đã trở lại nhưng vẫn chưa hết nguy hiểm , vẫn phải cố gắng kéo cô thoát khỏi tình trạng nguy cập


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.