Kinh Miểu nhẹ nhàng đóng cửa trượt lại, rón rén bước đến đầu giường, đặt hộp cơm xuống. Cậu nín thở nhìn người yêu đang say ngủ trên giường một lúc, đảm bảo rằng giấc ngủ hiếm hoi và quý giá của anh không bị đánh thức đột ngột. Rồi cậu cẩn thận nắm lấy bàn tay phải thon dài đeo nhẫn cưới của anh, mỉm cười ngọt ngào, không kìm được khi vuốt ve bàn tay ấy hồi lâu. Thấy Tân Tranh vẫn chưa tỉnh, cậu lại đắn đo nhìn đồng hồ nhiều lần, cau mày do dự không biết bao nhiêu lượt, cuối cùng mới đưa tay ra, vỗ nhẹ vài cái lên gương mặt tiều tụy gầy hẳn đi của anh. Rồi cử chỉ ấy chuyển thành vuốt ve âu yếm và xót xa, đầy vẻ lưu luyến không nỡ buông tay.
Thực ra Tân Tranh mệt đến mức ngủ mê mệt, những cái vỗ nhẹ của Kinh Miểu không thể đánh thức anh. Anh lại bị đánh thức bởi những cử chỉ âu yếm của vị hôn phu - ai mà bị người khác vuốt ve bằng những động tác mờ ám như vậy, dù nhẹ nhàng đến mấy cũng phải tỉnh giấc vì quá tê dại. Anh mơ hồ nhìn Kinh Miểu, thấy cậu giật mình buông tay như chạm phải điện, gần như bật dậy chạy vội đi lấy nước cho anh. Cơn bực bội vì bị đánh thức tan biến trước hành động cuống quýt quá mức của đối phương, chỉ còn lại chút bất lực, cùng cảm giác rung động khó tả, không rõ là xúc động hay buồn cười.
Kể từ khi anh phải nhập viện vì gần đến ngày sinh, Kinh Miểu luôn trong trạng thái căng thẳng quá độ như vậy. Cậu cẩn trọng đến mức như sợ chỉ cần chạm mạnh một chút là có thể làm vỡ anh, nhưng lại không thể kìm lòng mà cứ nhân lúc anh ngủ là sờ sờ ôm ôm không buông - một dáng vẻ vừa muốn chiếm hữu vừa sợ hãi không dám chạm vào anh. Quá khoa trương rồi, dù hiểu đối phương lo lắng quá mức, nhưng người bình thường nào bị đối xử như bình hoa như vậy cũng không thoải mái được. Tân Tranh nhíu mày, ban đầu anh đã nói với Kinh Miểu không biết bao nhiêu lần về chuyện này, lần nghiêm trọng nhất anh buột miệng: "Thái độ của em làm anh cảm giác như không phải đang mang thai mà sắp chết đến nơi vậy." Câu nói chưa dứt đã bị Kinh Miểu vừa giận vừa sợ bịt miệng lại. Vị hôn phu vốn luôn nhẹ nhàng với anh giờ ánh mắt lại u ám đến đáng sợ, tay không kiểm soát được lực khiến da Tân Tranh đau nhói, dùng giọng cứng nhắc mà Tân Tranh chưa từng nghe thấy, gằn giọng quát: "Không được nói những lời xui xẻo như vậy!"
Lúc đó anh ngẩn người nhìn chàng trai xa lạ lạnh lùng và độc đoán trước mặt, bị sự thô bạo vừa lạnh vừa trầm đó và cơn giận dữ đè nén đến mức không thốt nên lời. Cho đến giây phút này, anh mới biết Kinh Miểu, người hàng ngày vẫn dịu dàng cười gượng với anh, đã căng thẳng đến mức độ nào.
Lúc đó Kinh Miểu mặt tái nhợt, môi mím chặt, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng sắc lạnh và u ám, không khí xung quanh vô cùng nặng nề, cơn giận im lặng đó khiến người ta gần như nghẹt thở. Nếu không phải anh nhận ra tính khí thất thường này giống hệt với sự ương bướng vô lý trước đây của Kinh Miểu, anh hầu như không thể nhận ra người yêu đột nhiên trở nên khác lạ trước mắt. Mới chỉ có 8, 9 tháng ngắn ngủi thôi, cậu bạn trai hay khóc nhè chưa bao giờ lớn nổi của anh sao lại biến thành người đàn ông lạnh lùng mạnh mẽ và u ám này? Có phải anh đã vô tình tạo quá nhiều áp lực cho cậu bạn trai được nuông chiều quá mức, đến nỗi buộc cậu phải trưởng thành và mạnh mẽ lên bằng cách gần như ép buộc không tự nhiên như vậy?
Anh chưa bao giờ mong Kinh Miểu trưởng thành theo cách này... Bởi vì dù bạn nhỏ đã học cách tỏ ra bình tĩnh và mạnh mẽ như vậy, nhưng trong đáy mắt vẫn luôn ẩn chứa nỗi sợ hãi to lớn, rõ ràng đang nổi giận với người khác nhưng lại lộ vẻ như sắp sụp đổ - cậu ấy chỉ đang học cách tỏ ra mạnh mẽ mà thôi. Cậu ấy sợ Tân Tranh gặp chuyện đến mức một câu nói vô tình cũng kiêng kị, nhưng lại phải dùng vẻ ngoài lạnh lùng bình tĩnh để tự lừa dối mình, dường như chỉ có làm cho bản thân trông có vẻ không thể bị đánh bại mới có thể chống lại nỗi sợ hãi ngày càng lớn của mình...
Đáng tiếc là cả hai đều bất lực trước nguồn gốc của nỗi sợ hãi này. Nói công bằng, Tân Tranh cảm thấy nguy hiểm mà việc mang thai mang lại cho anh chưa đến mức đe dọa tính mạng. Nhưng tình trạng sức khỏe của anh mỗi ngày một tệ hơn là sự thật không thể phủ nhận, những hormone bị bơm vào cơ thể để duy trì thai kỳ ngày đêm xâm lấn cơ thể Alpha vốn không nên tồn tại những thứ nayg, pheromone vốn mạnh mẽ nồng nàn giờ đã trở nên ủ rũ, thân hình khỏe mạnh săn chắc không còn nóng bỏng dẻo dai, những đường nét góc cạnh trên gương mặt trở nên quá sắc nhọn vì gầy đi trông thấy, sự mệt mỏi và uể oải triền miên kèm theo cơn đau có thể ập đến bất cứ lúc nào, khiến đôi mắt sáng rõ của anh cũng trở nên ảm đạm đi đôi chút. Anh cũng không nghĩ mình sẽ trở nên tiều tụy đến vậy, nhưng rõ ràng đứa con trong bụng rất không hài lòng với tử cung của Alpha, bị cưỡng ép mở rộng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chứa đựng thai nhi, phát triển không tốt nhưng lại rất biết quậy phá, những chuyện đối với Omega không là gì nhưng lại khiến anh - một Alpha vô tình mang thai - phải vào phòng cấp cứu, sau vài lần như vậy anh cũng không thể cố gắng an ủi Kinh Miểu nữa - ngay cả anh, một người ít khi coi trọng cơ thể mình cũng mơ hồ cảm thấy đứa trẻ này có thể lấy đi nửa cái mạng của mình, cũng khó trách Kinh Miểu lúc nào cũng sợ chỉ cần không trông chừng anh là sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng.
Tân Tranh cũng hiểu rõ, tâm bệnh kỳ quặc của Kinh Miểu chỉ có thể được xóa bỏ khi đứa trẻ không biết là phúc hay họa này chào đời, điều anh có thể làm chỉ là chiều theo tính khí của Kinh Miểu và cố gắng khiến cậu an tâm hơn mà thôi. Nói thật lòng anh cũng cảm thấy bối rối, đây là lần đầu tiên anh hoàn toàn không biết phải làm sao để khuyên nhủ Kinh Miểu...
"Sao vậy anh? Vẫn còn chóng mặt à?" Giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được vẻ lo lắng của Kinh Miểu đánh thức anh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Chàng trai bưng nước đến cho anh súc miệng, nhưng thấy người yêu cau mày im lặng cúi đầu không phản ứng gì, tưởng anh lại chóng mặt, vội vàng tiến lại đỡ lưng Tân Tranh, do dự không biết có nên bấm chuông gọi y tá đến không. Tân Tranh vội vàng khoát tay ra hiệu mình không sao, anh không muốn y tá đến - một khi y tá đến thì Kinh Miểu sẽ không quấn quýt bên anh nữa. Có lẽ là cần phải cố gắng bình tĩnh để tránh đưa ra quyết định dựa trên cảm xúc, Kinh Miểu luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt bác sĩ và y tá, ký tên thanh toán gọn gàng nhanh chóng, hỏi han về tình hình bệnh tật một cách bình thản. Đến nỗi các nhân viên y tế đều cảm thấy mặc dù bệnh nhân khó chịu trong phòng bệnh riêng cứ ba ngày một cơn hai ngày một trận, nhưng cậu Alpha trẻ tuổi nhà họ thật đáng ngưỡng mộ, bình tĩnh, khiêm tốn, bao dung, thông cảm đầy đủ mọi thứ, thể hiện sự điềm tĩnh vượt xa độ tuổi... chỉ là hơi quá chiếm hữu một chút. Tân Tranh cũng biết Kinh Miểu trước mặt người ngoài như thế nào, chàng trai gầy gò ít nói, gương mặt thanh tú ánh mắt sắc bén, vẻ già dặn trước tuổi hoàn toàn khác với khi ở riêng với nhau, chỉ có đôi khi ngồi bên cạnh chờ đợi, mới có thể thoáng thấy chút bóng dáng u sầu thanh tú từ hàng mi rung động cúi thấp đó.
Anh không thể ngăn cản Kinh Miểu cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người ngoài, nhưng cũng không thích Kinh Miểu vẫn phải dựa vào vẻ ngoài bình tĩnh để kiềm chế sự bất an khi ở trước mặt anh. Phải biết rằng cậu nhóc hay khóc nhè giờ không những không khóc nữa, mà nụ cười cũng ít đi, đối mặt với anh thì thỉnh thoảng vẫn cười an ủi, nhưng anh vừa quay đi thì ánh mắt lập tức trở nên u ám. Tân Tranh thường xuyên chìm vào giấc ngủ đứt quãng, mỗi lần tỉnh dậy đều nhận thấy Kinh Miểu đang u sầu nhìn chằm chằm vào anh đến thất thần, ánh mắt thất vọng như một con thú nhỏ sắp bị bỏ rơi, cứ tưởng rằng ánh mắt lén nhìn của mình giấu rất kỹ. Cậu ấy giả vờ ngoan ngoãn như vậy, nhưng không biết rằng cảm xúc của mình đã sớm lộ ra hết trong vô thức: ban đêm không có Tân Tranh bên cạnh thì cậu ấy hoàn toàn không ngủ được, khi có thể ôm nhau ngủ thì sẽ vô thức ôm rất chặt rất chặt, khi không thể ôm thì cũng phải nắm tay anh mới có thể chìm vào giấc ngủ, một khi Tân Tranh vào phòng cấp cứu vào ban đêm thì cậu ấy chắc chắn sẽ thức trắng đêm - cái kiểu chiếm hữu đó đã phình to đến mức có phần bệnh hoạn, dường như nếu không thể chạm vào Tân Tranh, người yêu của cậu ấy sẽ bị cướp đi bất cứ lúc nào.
Tân Tranh phức tạp vuốt ve quầng thâm sâu dưới mắt Kinh Miểu, thầm nghĩ cậu nhóc này ngày nào cũng tỏ vẻ xót xa cho anh đến mức không thể hơn, làm bản thân mình thành ra như vậy, lẽ nào anh lại không thương xót chứ?
Kinh Miểu dường như nhận ra ánh mắt của anh, khẽ nghiêng đầu tránh những ngón tay của anh, như cố ý chuyển chủ đề, cậu cúi người lấy hộp cơm, lặng lẽ dựng bàn ăn lên rồi bày từng tầng thức ăn ra, trong mắt cuối cùng cũng có chút ánh sáng, hơi mong đợi chờ anh cầm đũa.
"Em thật là đảm đang." Tân Tranh khẽ cười, thuận theo ý Kinh Miểu mà đùa. Anh cũng không biết cậu thiếu gia mười ngón tay chưa từng nhúng nước từ khi nào đã học được cách giặt giũ nấu nướng, ngày nào cũng tự mình chăm sóc anh, món ăn mỗi ngày cũng không trùng nhau, mặc dù tay nghề còn kém... nhưng không hiểu sao, rõ ràng anh thường xuyên choáng váng buồn nôn, nhưng mỗi lần bị đôi mắt tròn sáng lên hiếm hoi của Kinh Miểu nhìn chằm chằm, thì vẫn sẽ có chút cảm giác thèm ăn. Có lẽ đây chính là câu trả lời cho câu hỏi "đẹp trai có ăn được không" chăng, anh có chút buồn cười nhai những sợi rau cắt méo mó, ánh mắt quét qua bàn tay Kinh Miểu đặt trên bàn ăn, lúc này mới để ý thấy trên đôi tay đó có những vết sẹo mới chồng lên vết sẹo cũ, sắc mặt lập tức thay đổi, đang định mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra, Kinh Miểu đã lên tiếng trước.
"Em xin lỗi." Kinh Miểu cúi đầu nhẹ nhàng xin lỗi, vẻ mặt cam chịu đó khiến Tân Tranh càng thêm tức giận. Anh nắm cổ tay Kinh Miểu kéo người về phía mình, Kinh Miểu bất ngờ suýt ngã về phía trước, phải đưa tay chống lên bàn mới giữ vững được phần thân trên, chỉ trong khoảnh khắc đó, Tân Tranh đã rõ ràng thoáng thấy đường nét cơ bắp nổi lên trên cánh tay trắng bệch kia. Anh không nhớ cậu thiếu gia yếu ớt đến mức không thể nhấc tay nhấc chân đã từng tập cơ bắp, không biết từ khi nào, chàng trai mảnh khảnh yếu ớt với xương cốt lồi ra trước mặt anh lại trở nên vạm vỡ như vậy. Tân Tranh nhớ lại những lúc thỉnh thoảng bị Kinh Miểu ấn xuống ép uống thuốc, bế đi bế lại trong mấy tháng qua, lúc đó anh còn nghi ngờ không biết có phải mình đã yếu đến mức dễ bị bắt nạt như vậy không - bây giờ xem ra, thật sự là đã đánh giá thấp quyết tâm của vị hôn phu nhà mình rồi.
Tân Tranh thở dài, bây giờ anh thực sự mệt mỏi đến mức vừa nổi giận xong đã nguôi ngay, huống chi Kinh Miểu thực ra chẳng có lý do gì để xin lỗi cả. Cả hai người họ đều đã trở nên như thế này, còn muốn trách móc đối phương không chăm sóc tốt bản thân thì thật là phí lời. Anh chỉ đưa tay nâng cằm Kinh Miểu, ra hiệu cho chàng trai đang ủ rũ ngẩng đầu lên, "Em xin lỗi cái gì chứ? Ngược lại còn làm anh giống như đang vô lý gây sự vậy", người đàn ông mệt mỏi nói tiếp bằng giọng nhỏ nhẹ, "Anh chỉ muốn nói em không cần phải làm đến mức này."
Kinh Miểu lập tức nắm lấy tay anh, Tân Tranh nhận thấy những ngón tay mịn màng của chàng trai đã trở nên chắc khỏe, ẩn chứa cảm giác thô ráp của vết chai. Đôi mắt đen tròn ngoan ngoãn lặng lẽ nhìn anh, con ngươi đã mất đi vẻ đa tình ướt át, giống như ngọc đen lạnh lẽo sáng bóng, anh lại nhớ đến đầu ngón tay mềm mại không tì vết của Kinh Miểu giờ đã trở nên cứng rắn, đường nét cơ bắp lộ ra trên cánh tay trắng bệch mảnh khảnh, tính cách nội tâm e thẹn khi giao tiếp với bác sĩ cũng dần dần trở nên lanh lẹ mạnh mẽ, những yếu tố ương bướng nũng nịu trong tâm hồn dần dần bị thay thế bằng sự bình tĩnh kiên định, dường như trái tim làm bằng nước mắt đó cũng bị ép thành băng cứng, cả con người bỗng nhiên trở nên thẳng thắn hơn.
Chỉ có lúc nhìn anh như thế này, đôi mắt lạnh lẽo như hồ băng kia mới bỗng nhiên tan chảy thành hai dòng suối trong vắt dịu dàng của mùa xuân, dường như chỉ cần nhìn anh thôi đã tràn ngập hạnh phúc. Kinh Miểu nhẹ nhàng trả lời: "Nếu em có thể làm được nhiều việc hơn, em cũng sẽ làm thôi. So với những gì anh đã làm cho em, những điều này chẳng qua chỉ là..."
Giọng cậu bỗng nhỏ dần, dường như bị xúc động bất chợt nghẹn lại, chỉ im lặng dụi mặt vào lòng bàn tay Tân Tranh, động tác này lại có chút hương vị nũng nịu như ngày xưa, cảm giác mát lạnh của làn da mịn màng như lụa thấm vào lòng bàn tay Tân Tranh. Thời gian gần đây Kinh Miểu chưa bao giờ thân mật với anh như vậy, có một khoảnh khắc Tân Tranh thậm chí còn có ảo giác, dường như tai nạn khiến cuộc sống của họ đảo lộn tưng bừng kia chưa từng xảy ra, Kinh Miểu vẫn chỉ là cậu bạn trai xinh đẹp hay khóc nhè nũng nịu, và anh vẫn là Alpha mạnh mẽ có thể tự mình xử lý mọi thứ, mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ là mối tình vô lý mà mập mờ giữa hai Alpha, nửa gần nửa xa, tự do đến tự do đi, bên nào chán chường thì có thể chia tay trong hòa bình bất cứ lúc nào... Bản chất Tân Tranh vốn là một người tính cách tự do phóng khoáng ghét bị ràng buộc, anh từng nghĩ đây là giải pháp phù hợp nhất cho mối quan hệ trái luân thường đạo lý giữa họ.
Bàn tay Kinh Miểu đầy vết sẹo nhưng cũng chưa bao giờ mạnh mẽ và vững chắc đến thế, nhắc nhở Tân Tranh rằng họ đã thay đổi quá nhiều vì nhau. Kể từ khi tai nạn đó xảy ra, gắn kết cuộc đời họ với nhau, dù cố ý hay vô tình, cả hai đều đã sẵn sàng để cùng nhau trải qua phần đời còn lại. Nhìn Kinh Miểu nhắm mắt lại với vẻ mặt an tâm khi áp sát lòng bàn tay mình, Tân Tranh chợt cảm thấy lòng dâng lên một nỗi xót xa. Trong thoáng chốc, anh nhận ra có lẽ mình chưa bao giờ thực sự hiểu được suy nghĩ của Kinh Miểu. Có thể chỉ có anh đơn phương cho rằng mối quan hệ tự do là tốt hơn, trong khi cậu nhóc yếu ớt và ngây thơ này từ đầu đã định sẽ ở bên anh cả đời. Dù cho Kinh Miểu chỉ có thể vừa khóc vừa tìm mọi cách níu giữ anh bên mình, dù cho sau khi anh mang thai, Kinh Miểu phải đối mặt với nhiều mối đe dọa, thách thức và nỗi sợ hãi chưa biết, cậu bạn trai xinh đẹp ngây thơ và cố chấp này cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay.
Đột nhiên anh hiểu được nỗi lòng bệnh hoạn chôn sâu trong tâm khảm Kinh Miểu. Tại sao cậu bạn trai muốn anh mang thai, tại sao lại lo lắng đến thế sau khi anh mang thai, tại sao sau khi anh đồng ý kết hôn thì những nỗi lo của Kinh Miểu lại càng chồng chất hơn, tại sao khi đứa con của họ sắp chào đời thì Kinh Miểu lại nhạy cảm và bất an đến gần như phát điên... Dưới vực sâu được lấp đầy và che giấu bởi những nỗi lo chồng chất là nỗi sợ hãi vô tận. Đối lập với sự cố chấp muốn ở bên Tân Tranh bằng mọi giá, điều mà Kinh Miểu sợ hãi từ đầu đến cuối cũng chỉ có thể là: cậu sợ mất Tân Tranh.
Dường như càng có nhiều thứ thì càng sợ mất đi, khi cậu từng bước thành công trong việc ôm Tân Tranh chặt hơn, nỗi sợ hãi đó cũng trở nên ngày càng gay gắt. Đến mức cậu thậm chí không thể chịu đựng được khả năng Tân Tranh có thể chết vì sự sinh nở nguy hiểm của Alpha, chỉ cần chạm nhẹ vào vết thương sâu hoắm và nhức nhối nhất trong lòng, cậu sẽ đau đớn đến điên cuồng, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi một cách điên loạn.
Tân Tranh cảm thấy lòng mình nhói đau vì tình yêu nặng nề và đẫm máu này, nhưng miệng vẫn nhẹ nhàng dụ dỗ: "Em còn điều gì muốn nói với anh phải không? Nếu không nói bây giờ... có thể vài ngày nữa sẽ không kịp đâu."
Kinh Miểu đột ngột ngẩng đầu lên, khóe mắt lập tức đỏ lên vì cơn giận bộc phát, gương mặt thoáng qua vẻ giận dữ gần như méo mó, sau đó từ từ chuyển sang vẻ mặt vô cảm lạnh lùng, đôi mắt nhìn anh đầy vẻ tổn thương. Cậu dường như không thể tin được Tân Tranh lại có thể nói ra những lời như vậy một cách bình thản đến thế, cơn giận dữ theo bản năng muốn bùng phát nhưng lại bị kìm nén lại vì bài học lần trước, cuối cùng chỉ còn lại vẻ mặt đau đớn như chết lặng, giọng nói không thể tránh khỏi vẻ chua xót và ủy khuất nghẹn ngào.
"Sao anh có thể nói ra những lời như vậy một cách dễ dàng đến thế? Em đã nói với anh một lần rồi, nếu anh tức giận thì muốn mắng em thế nào cũng được, nhưng đừng đem chuyện này ra... Anh không biết em sợ hãi đến mức nào đâu, mỗi lần nhìn anh ngủ em sợ đến mức muốn chết đi cho rồi, chỉ cần nghĩ đến việc anh có thể không bao giờ mở mắt ra nữa là em không chịu nổi, chỉ có điều này là không được, chỉ có điều này... Em biết em đã làm sai rất nhiều chuyện, khiến anh phải chịu nhiều ấm ức, em biết em chưa bao giờ là một người yêu tốt... Nếu làm sai em có thể sửa, nếu làm không tốt em sẵn sàng học hỏi, những ngày này em thậm chí còn nghĩ, dù anh có rời bỏ em cũng không sao, miễn là anh sống tốt là được rồi, miễn là không xảy ra chuyện không thể cứu vãn khiến em mất anh vĩnh viễn, em sẵn sàng chịu bất kỳ hình phạt nào—"
Chàng trai mặt trắng bệch đang run rẩy không kìm được mà ôm chặt lấy người yêu đang im lặng vào lòng, tham lam tìm kiếm hơi ấm và nhịp tim của đối phương. Lúc này cậu hoàn toàn không còn giữ được vẻ dịu dàng và bình tĩnh đã duy trì suốt thời gian qua, giống như một đứa trẻ sợ mất đi vật yêu thích, nhịp tim đập mạnh mẽ và gấp gáp như gõ vào cánh cửa cuối cùng trong trái tim Tân Tranh. Tân Tranh cảm nhận được sức mạnh của chàng Alpha trẻ tuổi bấu chặt vào lưng mình, như muốn hòa tan anh vào trong cơ thể mình. Cái ôm xiết chặt hết sức ấy khiến anh cảm thấy bối rối, nhưng lại phát hiện ra mình không thể tìm ra lý do để đẩy cậu ra. Anh biết mình đã thua, trước tình yêu chân thành và kiên định của chàng Alpha trẻ tuổi này, anh không thể từ chối, không có chỗ nào để trốn. Kinh Miểu luôn có cách khiến anh buông bỏ tất cả, lòng tự trọng của anh, trái tim của anh, và giờ đây ngay cả mạng sống của anh cũng không còn thuộc về riêng anh nữa. Kinh Miểu đã đánh cược mạng sống của mình để đổi lấy lời hứa của anh, việc sống bỗng trở thành một nghĩa vụ, anh không thể chết được... nếu không thì cậu bạn trai cố chấp này sẽ không do dự thực hiện lời thề sống chết có nhau.
Tân Tranh thở dài, không biết bao nhiêu lần cảm thấy bất lực trước chàng trai đẹp trong vòng tay mình. Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng Kinh Miểu, ra hiệu cho cậu buông tay ra, cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào ấm áp trong giọng nói: "Anh có gì phải ấm ức chứ? Em đã bạc đãi anh điều gì? Chúng ta làm to chuyện đến mức này... chẳng phải chỉ vì muốn cùng nhau đi tiếp một chặng đường dài sao? Đã quyết định kết hôn thì phải chuẩn bị tinh thần cả đời dành cho nhau, so đo xem ai hy sinh nhiều hơn có ý nghĩa gì? Còn nhiều ngày tháng phía trước, em cứ nhớ từng chuyện rõ ràng như vậy, có giống người muốn cùng nhau chia ngọt sẻ bùi không?"
Anh cũng hiếm khi nói những lời sướt mướt như vậy, sợ rằng chưa kịp để Kinh Miểu khóc thì bản thân đã bị những lời vừa ngọt ngào vừa cảm động làm cho rơi nước mắt trước, vội vàng chuyển hướng câu chuyện, hạ thấp giọng đe dọa:
"Sau khi có con đừng có suốt ngày nói xin lỗi nữa, không thì anh sẽ thực sự tức giận đấy. Em nghĩ xem những lời em nói là gì, động một tí là có vẻ sợ hãi đến chết đi sống lại... Em không tin tưởng anh có thể vượt qua giai đoạn này một cách tốt đẹp sao?"
Nghe câu cuối cùng, Kinh Miểu không thể kìm nén được nữa, ngước mắt lên vừa lúc bắt gặp Tân Tranh nở một nụ cười rạng rỡ hiếm thấy, cậu gần như cảm thấy mình sắp chết đuối trong nụ cười tươi tắn và đầy lúm đồng tiền đó. Bầu không khí u ám kéo dài giữa hai người cuối cùng cũng tan biến, Tân Tranh vẫn là chàng Alpha tràn đầy ánh sáng và nhiệt huyết như mặt trời mùa hạ khi họ gặp nhau lần đầu, và giờ đây người đàn ông rạng ngời và mạnh mẽ này cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về cậu. Chỉ có cậu mới có thể khiến Alpha này tự nguyện mang thai con của cậu, chỉ có cậu mới có thể ôm người đàn ông này trong vòng tay mãi mãi, cắn xuống dấu ấn của riêng cậu trên tuyến thể tỏa ra mùi hương cay nồng ấm áp đó.
Đánh dấu vĩnh viễn một Alpha khác mà mình yêu thương, đây là thành tựu mà đại đa số Alpha không thể đạt được. Niềm vui sướng và tình yêu tràn ngập khiến Kinh Miểu choáng váng, khóe mắt khô khốc lâu nay dâng lên sự ấm áp quen thuộc. Trong khoảnh khắc này, khi đang ôm chặt người yêu đã hứa sẽ sống tốt và cùng cậu trải qua quãng đời còn lại, cậu cũng không còn lý do gì để cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Chàng trai trẻ mắt đẫm lệ nhưng mặt đầy ý cười đưa tay ấn cổ người yêu xuống, cọ xát đôi môi hơi khô ráp vì lâu không được liếm láp cắn xé, lí nhí nói: "Anh nhất định phải cố gắng sống... Em tin anh. Em sẽ đợi anh và con trở về bên em, rồi chăm sóc hai người cả đời. Vì vậy, nhất định phải..."
Những lời tiếp theo bị chìm nghỉm trong nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt. Có lẽ vì đã kìm nén tình yêu và nỗi sợ hãi quá lâu, Tân Tranh cảm thấy Kinh Miểu say đắm đến mức như muốn cắn đứt và nuốt chửng lưỡi anh. Mùi hương hoa dành dành tỏa ra nồng nàn khiến anh choáng váng, nhưng vòng tay ôm chặt lấy anh lại mạnh mẽ và vững chãi. Có lẽ cũng vì gần đây sức khỏe anh suy yếu đi nhiều, đây là lần đầu tiên anh bị Kinh Miểu hôn đến không thể chống đỡ nổi trong khi cậu rơm rớm nước mắt. Anh buộc phải đẩy mạnh vào bộ ngực rắn chắc hơn trước của Kinh Miểu để tránh ngạt thở, rồi thở hổn hển và cảm thán đầy bất lực:
"Thế này mới đúng chứ... Sau này em muốn khóc thì cứ khóc, anh đã hiểu ra rồi, chuyện rơi nước mắt chẳng hề cản trở em ngày càng giống một Alpha đâu."