Kỳ Dục lạnh lùng nhìn cô, dường như đang nói, rõ ràng là chính cô muốn tự mình gọi xe đi về mà.
Tư Ngôn thè thè đầu lười, biết rằng ở anh không có gì dễ dàng, anh bất đắc dĩ đành mang theo cái đuôi đi gọi xe. Vừa quay người đi chưa được mấy bước, cô bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, quay người nói với Kỳ Dục: “À phải rồi, anh vừa rồi bị đánh một gậy, thực sự không cần đi bệnh viện chứ?”.
Kỳ Dục nghiêng mắt nhìn cô: “Tôi không có dự định lên trang đầu của báo giải trí ngày mai”. Tư Ngôn ỉu xìu xoa xoa mũi, điều này cũng đúng, anh không phải người bình thường, cuộc sống không có nhiều sự riêng tư khiến anh không thể làm nhiều việc, chỉ là, cây gậy đó, thực sự không sao chứ?
“Nhưng mà…” Tư Ngôn nhăn mày nói, bỗng nhiên nhìn thấy Kỳ Dục nhăn mặt, giống như là nhẫn nhịn đau đớn gì đó, cô lập tức quay lại, kéo cánh tay Kỳ Dục, “Vậy không đi bệnh viện, em và anh đi về nhà anh, ít nhất em có thể bôi thuốc cho anh. A? Nhà anh có thuốc không?”.
Kỳ Dục muốn rút cánh tay mình khỏi lòng bàn tay của Tư Ngôn nhưng không ngờ cô nắm quá chặt, khiến anh nhất thời khó thoát ra được, “Bỏ tay ra, tôi đã nói là không sao.”
Tư Ngôn lại không thèm nghe: “Không được, nếu không đi bệnh viện thì em sẽ đến nhà anh, hai chọn một!”. Tư Ngôn cô biết cách đối phó người ta, cũng rất có tâm ý.
Lưng Kỳ Dục thực sự là đang âm ỉ đau, anh cũng không ngờ Tư Ngôn lại khó đối phó như vậy, đành lạnh lùng nói: “Không có thuốc”.
Tư Ngôn bĩu môi: “Tại sao trong nhà lại không có thuốc chứ?”, nói rồi kéo góc áo của anh, “Trước tiên đưa anh đến hiệu thuốc gần nhất”.
Kỳ Dục thực sự không thay đổi được Tư Ngôn, không còn cách nào khác, bèn đi cùng cô đến hiệu thuốc, nhưng Tư Ngôn ngoài mua thuốc trị vết thương còn mua một lô xích xông thuốc tây, còn làm ra vẻ đầy kinh nghiệm nói: “Anh lẽ nào không biết tủ thuốc trong nhà là vô cùng thiết yếu? Hôm nay mang số thuốc này về trước đã, hôm khác em đi chọn mua cho anh một tủ thuốc nhỏ”.
Cuối cùng, Kỳ Dục giống như một cái túi lớn bị Tư Ngôn cưỡng ép đi về phía khu nhà anh ở, mặt Tư Ngôn tràn đầy cảm giác tự hào.
Căn hộ của Kỳ Dục ở tầng 19, khi Tư Ngôn đứng trước cửa giục Kỳ Dục nhanh mở thì chỉ nhận được cái nhìn xem thường của Kỳ Dục, Tư Ngôn không thèm quan tâm, đến khi vào được trong phòng, cô kêu lên một tiếng thảm thiết: “Kỳ Dục, đây là nhà anh sao?”. Tư Ngôn méo miệng nhìn theo chiếc túi được Kỳ Dục vứt lên sofa. “Anh khẳng định anh đã sửa chữa hoàn thiện rồi? Không phải là phòng thô chứ?” Không thể trách Tư Ngôn khi hình dung phòng của Kỳ Dục như vậy, vì căn phòng này thực sự vô cùng thê thảm, trong phòng khách chỉ có một chiếc sofa bằng da to, không có trà kỷ, không có ti vi, rèm cửa là màu đen giống với chất liệu gỗ, trong phòng bếp thiết kế theo kiểu mở không có bất cứ đồ dùng bếp nào, thậm chí, trên mặt bồn rửa còn có một lớp bụi dày. Chiếc giường Kingsize trong phòng ngủ thì lại quá khoa trương, chiếm gọn diện tích nửa phòng, ngoài ra thì không còn bất cứ đồ dùng nào khác.
Kỳ Dục lạnh lùng nhìn cô, rồi rất tự nhiên ngồi xuống sofa, không hề có ý muốn giải thích.
Tư Ngôn coi như là được mở mang tầm mắt, ai thán một tiếng rồi cũng ngồi phịch xuống sofa: “Kỳ Dục, em thật sự không thể xem thường anh được!”. Nói rồi, tay cầm túi thuốc, lập tức chấn hưng tinh thần, lục trong túi nilon lấy ra một tuýp thuốc mỡ, sau đó chỉ vào Kỳ Dục ra lệnh: “Nào, nằm sấp xuống, em xem vết thương thế nào”.
Kỳ Dục đưa tay cầm lấy tuýp thuốc, nói: “Việc này không cần cô giúp, tôi tự làm được rồi”.
“Thế sao được!” Tư Ngôn hung hăng nói, lại giật tuýp thuốc từ trong tay Kỳ Dục, đẩy đẩy vai anh. “Sau lưng anh mọc thêm một đôi mắt hay là mọc thêm một cánh tay? Anh tự mình làm sao thoa được chứ! Thật đúng là khó tính!”
Kỳ Dục bị mấy câu của cô nói cho khó chịu nhưng lại không có lời nào để phản bác, nhoáng một cái đã bị cô đẩy ngã xuống sofa, cô nói rất bề trên: “Em từ nhỏ đã mát xa cho ông ngoại, kỹ thuật khẳng định vượt qua kiểm tra, anh có thể yên tâm”.
Tư Ngôn không chút kiêng dè kéo áo anh lên, lưng của anh lộ ra.
Tư Ngôn kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó áy náy nói: “Kỳ Dục, anh sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Tím thành mảng lớn rồi, anh không đau sao?”. Cô vừa nói, tay vừa nhè nhẹ thoa lên, dần dần đầu ngón tay rịn mồ hôi giống như mang theo điện vậy, từ từ khắc hoạ lên lưng Kỳ Dục.
Cảm giác này thâm nhập vào trong tim của Kỳ Dục, khiến đầu mày của anh bất giác nhíu lại, trong lòng nảy sinh tình cảm mâu thuẫn. Tư Ngôn lại chẳng mảy may biết đến cảm nhận của Kỳ Dục, tự mình bôi một ít thuốc mỡ lên chỗ bị thương ấn nhè nhẹ, khuôn mặt rất chăm chú.
Hai người vừa rồi Tư Ngôn đã từng gặp trước đây, từng tản bộ quanh nhà cô, lúc đầu cô cho rằng họ sống ở bên kia, không ngờ sớm đã chú ý đến cô, xem ra cô sau này phải cẩn thận một chút.
Đầu Kỳ Dục gối lên tay vịn của sofa, díu mắt lại, bỗng nhiên nghĩ đến thời nhỏ anh không cẩn thận sau khi tự làm mình bị thương, mỗi lần đều là A Sênh hai mắt đỏ hoe xoa vết thương của anh, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “A Sênh xoa xoa cho anh, anh liền không đau nữa”.
Tư Ngôn cúi thấp đầu nhẹ nhàng thổi lên vết thương của anh, miệng còn lẩm bẩm: “Em thổi một lúc là sẽ không đau nữa”.
Trong lòng Kỳ Dục giống như bị một chiếc búa đập mạnh vậy, bỗng nhiên cảm thấy điều gì đó, nhanh chóng ngồi dậy, kéo áo xuống, sau đó lạnh lùng nhìn Tư Ngôn suýt nữa ngồi không vững, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng được.
Tư Ngôn lúng ta lúng túng xoa xoa mũi: “Sao vậy? Vừa rồi không phải là rất tốt sao?”. Kỳ Dục giống như bị người ta nhìn thấu tâm tư vậy, quay đầu đi, không nhìn Tư Ngôn nữa, nhưng lại không ngừng thầm hỏi bản thân, anh thật sự biến cô thành A Sênh sao? Cô không phải là A Sênh, cô không phải!
Tư Ngôn gọi anh mấy tiếng mà không thấy trả lời, trong lòng có chút không vui, cô thành tâm thành ý giúp anh xoa thuốc nhưng lại bị anh cự tuyệt, thế thì cô chẳng cố làm gì nữa, cứ tưởng bách độc bất xâm, thực ra không chịu sự nổi đả kích nhỏ, trong lòng nghĩ ở đây ồn ào khiến anh phiền lòng, liền sắp xếp lại túi thuốc rồi cầm lấy túi của mình đứng dậy, nói với Kỳ Dục: “Nếu đã như vậy, em về đây”. Không nghe thấy bất kỳ sự hồi đáp nào, trong lòng Tư Ngôn thở một hơi thật dài, cầm túi rồi quay người đi về phía cửa.
Tay vừa chạm cửa, bỗng nghe thấy sau lưng “băng sơn đại ca” có chút không tự nhiên lên tiếng: “Hôm nay muộn rồi, nếu cô muốn, có thể ở lại đây một tối”. Ý? Đúng không? Trong lòng Tư Ngôn ôm một tia hy vọng nho nhỏ, quay đầu nhìn anh, thấy anh gật đầu lập tức thở phào một tiếng vui mừng, từ bên cửa chạy quay lại, ngượng nghịu ngồi xuống sofa, còn trình bày rõ: “Em không cướp giường của anh đâu, em dùng sofa là được rồi”. Kỳ Dục không biết phải làm thế nào đành đứng lên đi về phía phòng ngủ.
Tư Ngôn hưng phấn ngồi trên sofa, nghĩ hôm nay lại tiến thêm một bước với Kỳ Dục, thực sự là vượt qua cả dự liệu của cô, cô vô cùng vui vẻ.
Khi Kỳ Dục một lần nữa từ phòng ngủ đi ra, anh vứt chiếc áo sơmi màu trắng vào người Tư Ngôn, lạnh lùng nói: “Trước tiên tắm đi”. Cầm chiếc áo sơmi màu trắng rõ ràng là của Kỳ Dục, trong lòng Tư Ngôn bỗng dựng lên, đây là áo Kỳ Dục đã từng mặc! Cô nhanh chóng đứng lên, cười hắc hắc với Kỳ Dục, sau đó chạy về phía phòng tắm.
Kỳ Dục nhìn bóng cô chạy vào phòng tắm, bỗng nhiên có chút hối hận vừa rồi tại sao đột nhiên đồng ý cho cô ở lại, anh không cho bất kỳ ai qua đêm ở nhà mình.
Tư Ngôn đối mặt với cô gái trẻ sắc mặt có chút ửng đỏ trong gương, bất giác cười cười, sau đó đưa tay vỗ vỗ vào hai má, nhẹ giọng nói với mình: “Vui chết mất! Được ở lại nhà Kỳ Dục rồi!”. Mở vòi hoa sen, xả sạch mọi mệt mỏi của một ngày, ngượng nghịu mặc vào chiếc áo sơmi trắng. Cô không phải là quá cao, chỉ hơn một mét sau một chút mà Kỳ Dục lại cao hơn cô rất nhiều, cho nên chiếc áo sơmi mặc lên người cô giống như bé gái chơi đùa mặc quần áo của bố mẹ vậy, cô lắc nhẹ, tay áo dường như có thể làm thành thủy ống (Chú thích: Ống tay áo dài, thường có ở trang phục cổ của Trung Quốc), tự nhiên cười mình.
Vạt dưới của áo che mất đùi, nhưng khi cô bước đi hiện lên có chút mị hoặc, Tư Ngôn mặc dù phóng khoáng, nhưng đứng trước người mình thích cũng có chút xấu hổ, cô kéo kéo cổ áo sơmi, trong lòng tràn đầy sự thấp thỏm bước ra.
Lúc này Kỳ Dục đang ngồi trên sofa, anh cũng đã tắm xong, cả đầu tóc ướt đang không ngừng nhỏ từng giọt nước xuống, đồng thời chiếc áo sơmi trắng khoác trên người anh hiện rõ sự đặc biệt, Tư Ngôn phát hiện bản thân lại không nhịn được nuốt nước bọt. Có điều không biết Kỳ Dục đang nghĩ gì, ngồi im ở đó, khi Tư Ngôn bước đến đằng sau lưng mà cũng không biết.
Tư Ngôn cầm chiếc khăn mặt đặt ở bên cạnh, thuận tay giúp anh lau tóc, miệng còn lầu bầu: “Tóc mà không lau khô ngủ sẽ bị đau đầu, trước đây ông ngoại đã dạy em như vậy”.
Kỳ Dục bị hành động bất ngờ của Tư Ngôn làm cho giật mình, đột nhiên quay người lại, trong mắt tràn đầy sự mong đợi, sau khi nhìn thấy khuôn mặt có chút khó hiểu của Tư Ngôn, ánh mắt ảm đạm, quay đầu đi, lấy lại chiếc khăn mặt, tự mình lau đầu.
Tư Ngôn thật sự không hiểu Kỳ Dục cuối cùng là bị làm sao, nhưng cũng không so đo với anh, kéo áo rồi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Dục, dùng tay từ từ xoa tóc của mình.
Nhất thời, hai người im lặng không ai nói gì, không khí lại ấm áp khó có.
Kỳ Dục bất ngờ nhìn Tư Ngôn, hai tròng mắt của cô thu lại, môi khẽ vểnh lên, thậm chí cái tai cũng gây hoạ, Kỳ Dục không biết tại sao mình lại gặp người giống A Sênh đến vậy, nhưng trong lòng lại chắc chắn cô không phải là A Sênh, nên khiến lòng anh vô cùng buồn bực, chỉ muốn tìm thứ gì để trút hết vào đó.
Kỳ Dục, nghĩ ngợi cuối cùng lên tiếng hỏi: “Tư Ngôn, cô còn nhớ những chuyện khi nhỏ không?”. Anh tràn đầy kỳ vọng hỏi.
Tư Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, cười nói tự nhiên: “Đương nhiên nhớ, ông ngoại lúc nào cũng nói em có khả năng nhớ rất tốt”.
“Vậy thì, khi nhỏ cô cũng được gọi là Tư Ngôn?” Anh thực ra rất muốn nắm tay Tư Ngôn mà hỏi, em thực sự không phải là A Sênh sao? Hay là, em đã quên anh trai rồi sao? Nhưng, trước khi xác thực, anh sẽ không lỗ mãng, anh xưa nay rất lý tính, bây giờ cũng vậy.