Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 47: Mãi mãi không bao giờ hối tiếc




Trong kí ức của Tư Ngôn từ trước đến nay, cô chẳng mấy khi xuống bếp, gập đầu ngón tay mà đếm cũng chỉ có mấy lần trong dịp sinh nhật của Tư Niên, để thể hiện tấm lòng hiếu thảo cô đã tự tay vào bếp làm món mì trường thọ. Thế nên mới nói, món ăn duy nhất mà cô biết làm chính là món mì trường thọ ấy, vì đã được bảo mẫu dạy làm một cách cẩn thận cho nên có thể nói cũng khá dễ ăn. Ngoài món đó ra, Tư Ngôn đến ngay cả nấu cơm cần phải cho bao nhiêu nước cô cũng không biết. Có điều những chuyện này chẳng thể trách cô, chỉ có thể trách Tư Niên đã cưng chiều cô quá mức, Tư Ngôn được nuôi nấng và trưởng thành trong sự che chở hết mực của gia đình mà tính cách của cô không vì thế mà buông thả đã là một sự đáng quý hiếm thấy rồi, cho dù không biết xuống bếp nấu ăn thì điều này cũng chỉ có thể xem là khuyết điểm nho nhỏ của cô mà thôi.

Vì Tư Ngôn không biết nấu nướng, cho nên bữa cơm này đều là do một tay Kỳ Dục đạo diễn. Tư Ngôn vốn cho rằng Kỳ Dục cũng chẳng mấy khi vào bếp, cô còn nhớ lần đầu tiên khi cô đến đây, căn bếp nhà anh không hề có cảm giác ấm áp của khói lửa. Nhưng thực tế đã chứng minh, Kỳ Dục chẳng những biết nấu ăn mà còn là một đầu bếp không hề tồi chút nào. Tư Ngôn tựa mình vào cửa phòng bếp nhàn nhã ngắm nhìn anh từ phía sau. Anh đeo một chiếc tạp dề, là chiếc tạp dề mà trước khi bước vào chuẩn bị nấu nướng cô đã cố ý choàng lên người anh, chiếc tạp dề màu xanh lam, phía trước ngực còn in hình một chú gấu nhỏ rất đáng yêu, chiếc tạp dề còn lại thuộc về cô có màu hồng nhạt, phía trước ngực cũng có một chú gấu nhỏ xinh xắn, có điều không biết đến khi nào mới có thể dùng đến nó.

Động tác chế biến thức ăn của Kỳ Dục vô cùng thành thạo, dầu trong chảo sôi nóng bắn lên anh vẫn có thể nhanh tay đảo đều thức ăn. Mấy lần Tư Ngôn định qua giúp anh nhưng do dự một lúc vẫn không dám bước đến, cô thích ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn của anh như thế này, cho dù chỉ là chuẩn bị một bữa cơm đơn giản.

Không lâu sau, Kỳ Dục đã làm xong một món canh và ba món thức ăn. Món thịt chua ngọt có màu hồng hồng đen đen trông rất đẹp mắt, không ngớt tỏa lan mùi vị hấp dẫn xông thẳng vào khứu giác kích thích người thưởng thức, món rau xanh và nấm hương trần được bày tinh tế đẹp mắt trên đĩa, còn có một đĩa thịt lợn thái chỉ xào rau, giao điểm thêm một ít ớt xanh, cà rốt tô điểm, bát canh nóng đang bốc hơi nghi ngút được nấu từ cá chép, đậu hũ còn có cả nấm hương và mộc nhĩ điểm xuyết bên trên. Tuy chỉ là mấy món ăn khá đơn giản nhưng Tư Ngôn lại không thể kiềm chế nuốt ực nước nước bọt, từ màu sắc đến hương thơm mà mỗi món ăn tỏa ra nói cho cô biết mùi vị của chúng chắc hẳn sẽ rất ngon. Xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi bước đến trước mặt Kỳ Dục giúp anh lấy chén bát, xới cơm, sau đó bê đến đặt trên bàn.

Đúng như phán đoán của Tư Ngôn, tài nghệ nấu ăn của Kỳ Dục quả thật không tồi, mặc dù các món ăn tương đối đơn giản, nhưng mùi vị trái lại lại vô cùng ngon miệng, cô ăn lấy ăn để thiếu chút nữa còn cắn răng vào lưỡi, cuối cùng tất cả đồ ăn bày biện trên bàn đã được ăn hết sạch, một chút cũng không để thừa. Kỳ Dục suốt bữa cơm không rời mắt khỏi cô, muốn ngăn cô ăn chậm chậm một chút, không ngờ Tư Ngôn lại nói:; “Không phải em nể mặt anh nên với ăn nhiều như vậy đâu, sự thực là thức ăn quá ngon nên em không nlỡ bỏ xót dù chỉ là một chút! Hi, cái miệng của em cũng thật lợi hại phải không!”. Kỳ Dục bất giác bật cười, không ngăn nữa. Tư Ngôn đã ăn quá nhiều, cái bụng tròn căng, ăn xong cơm tối, ngay cả việc đứng dậy bước đi cô cũng cảm thấy có chút khó khăn nên lười nhác nằm dài trên chiếc ghế sofa xoa xoa cái bụng no nê của mình, nhìn sang Kỳ Dục đang thu dọn bát đĩa nói: “Em đi không nổi nữa rồi, làm thế nào để về nhà đây?”.

Kỳ Dục ngẩng đầu nhìn Tư Ngôn, tùy tiện nói: “Chỗ này chẳng phải cũng là nhà sao?”.

“Như thế đâu có được, em…”. Tư Ngôn ý thức được rất rõ trong câu nói vừa rồi của Kỳ Dục chứa đầy ẩn ý, thần trí lập tức trở nên tỉnh táo, cô gắng sức ngồi dậy, trong đáy mắt ánh lên một tia sáng lung linh, cô mỉm cười rạng rỡ: “Có thật là nơi này có thể ở lại sao?”.

Kỳ Dục không đáp, quay người bước vào phòng bếp.

Tư Ngôn thấy anh đã ngầm đồng ý, liền lấy điện thoại gọi về cho Tư Niên bảo với ông tối nay mình ở lại nhà bạn. Thực ra cô không nghĩ ngợi nhiều chỉ là muốn có thể được ở bên cạnh anh thêm một lúc nữa mà thôi. Nhưng đến khi Kỳ Dục ngồi xuống bên cạnh cô, cảm nhận rõ hơi thở ấm áp phả ra từ cơ thể anh, cô mới phát hiện ra có chút gì đó bất ổn. Chẳng phải là khi cô nhận lời ở lại nơi đây cũng chính là cô đã ngầm đồng ý cho những chuyện mờ ám có thể sẽ xảy ra sau đó sao? Tư Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng đã thấy Kỳ Dục rút điện thoại trong người ra tắt máy, sau đó bước đến đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới:, “Không còn sớm nữa!”. Anh nhướn mày vẻ khiêu khích.

“Ừ.”. Tư Ngôn ngoan ngoãn đáp lại, đi vào phòng tắm. Lúc tắm rửa cô còn quấn bận bởi bao suy nghĩ rối bời, nếu Kỳ Dục thực sự muốn cùng cô làm chuyện ấy, cô có nên từ chối hay không? Mọi đáp án căn bản có thể nghĩ đến cô đều không nghĩ ra, tâm hồn cô và cả thể xác của cô nữa sẵn sàng hiến dâng cho anh, cô chỉ có thể sung sướng và tiếp nhận mà không hề cự tuyệt. Tư Ngôn cho rằng Kỳ Dục sẽ giống như lần trước đem bộ quần áo ngủ của anh để ngoài cửa phòng tắm, không ngờ đợi mãi cũng chẳng thấy anh mang đến, cô đành phải quấn tạm cái khăn tắm bước ra ngoài, trong tay còn cầm một cái khăn bông chà qua chà lại mái tóc ướt trên đầu. Kỳ Dục cũng vừa từ nhà tắm đặt trong phòng ngủ bước ra, anh nhìn thấy toàn thân Tư Ngôn được quấn quanh trong chiếc khăn tắm mới chợt nhớ ra mình đã quên chuẩn bị cho cô một bộ quần áo ngủ. Khăn tắm rất hẹp chỉ có thể che được từ phần ngực đến qua mông, cô vẫn luôn tay đưa chiếc khăn lông xoa tóc khiến cho chiếc khăn tắm trên người không ngừng chuyển động, đôi bờ ngực được thể lộ ra như ẩn như hiện. Kỳ Dục thấy cảm thấy cổ họng bỏng rát, một luồng khí nóng mơ hồ tỏa lan khắp cơ thể, anh ra lệnh cho bản thân mình không được phép đỏ mặt, sau khi hít vào một hơi thật sâu mới dám quay đầu lại một lần nữa, anh chào cô rồi kéo cô vào phòng ngủ, sau khi ngồi xuống giường để Tư Ngôn ngồi bên cạnh, anh cầm lấy chiếc khăn bông trong tay cô giúp cô lau tóc, vì những việc như thế này anh không mấy khi làm cho nên nhiều lần anh sơ ý kẹp vào mấy sợi tóc của cô, hại da đầu Tư Ngôn chịu bao phen đau đớn, nhưng dù có khổ sở đến mấy cô cũng không dám lên tiếng nên chỉ còn cách cắn chặt răng chịu đựng.

Đợi đến khi tóc cô đã khô một phần, Kỳ Dục mới cầm chiếc khăn blông đứng dậy định đi lấy cho Tư Ngôn một bộ quần áo, không ngờ tới trong không khí này Tư Ngôn cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, cũng định đứng lên, hai người chẳng may đụng phải nhau, chiếc khăn tắm trên người Tư Ngôn vốn dĩ chỉ được quấn tạm sau vụ va chạm lập tức bị nới lỏng không còn gì vướng víu từ từ rơi xuống đất. Giây phút này mọi thứ như đông cứng lại.

Kỳ Dục bất giác nhìn vào thân thể trần trụi, trên mặt có chút ngượng ngùng lúng túng, Tư Ngôn vội vã đưa tay che chở những chỗ trọng yếu trên cơ thể mình, nhất thời không biết làm thế nào mặt đỏ bừng lên. Anh biết lúc này đáng lẽ ra anh nên nhặt chiếc khăn tắm rơi dưới đất và đưa cho cô quấn lấy thân mình, nhưng hành động lại nhanh hơn một mọi suy nghĩ, anh vô thức đưa tay ra kéo mạnh cô vào lòng, sau đó đôi môi nhanh chóng dò xét trên khuôn mặt cô. Hai người đều mới vừa đánh răng, trong khoang miệng tỏa lan một luồng khí bạc hà mát lạnh, lúc môi lưỡi quấn quýt vào nhau, một âm thanh rên khẽ phát ra khiến cái ôm riết càng thêm xiết chặt. Tư Ngôn không biết Kỳ Dục đã bế cô đặt lên giường từ lúc nào, sau khi tiếp nhận một nụ hôn nồng cháy của anh cô dường như hoàn toàn mất đi tri giác, đầu óc mơ màng, trước mắt chỉ là một cảnh tượng mơ hồ, lẫn lộn. Đợi lúc cô kịp phản ứng lại thì thân hình đã được đặt dưới tấm thân của Kỳ Dục, anh ôm chặt lấy cô, ngọn lửa trong đáy mắt không ngừng cháy rực, có lẽ vì ánh sáng phản chiếu ngược lại khiến cho cô nhìn vào khuôn mặt anh mờ mờ ảo ảo. Cô càng muốn đưa tay ra với lấy, nắm bắt lấy cái hơi ấm nồng nàn, cháy bỏng thành thực của anh dưới tay mình, anh đã nhanh hơn cô một bước, cúi xuống bao phủ lấy thân thể cô, một lần nữa đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm. Tư Ngôn chớp mắt, bờ môi hé mở, dưới ánh trăng mờ ảo có thể nhìn rõ ngọn đèn chùm trên cao tỏa ra những tia sáng ấm áp diệu kì như chính tâm hồn cô lúc này trong sáng mà lấp lánh.

Kỳ Dục có lẽ cảm thấy không vừa ý với ánh sáng chói mắt của ngọn đèn nên đã kéo dây đèn tắt đi, chỉ còn lại quầng sáng vàng vọt mờ tối của bóng đèn ngủ khiến cho ảo ảnh hai cơ thể trần trụi trên giường lúc ẩn lúc hiện như từng thước phim quay chậm. Nụ hôn của anh càng lúc càng mãnh liệt, bắt đầu từ khuôn mặt, khóe mắt, làn môi, rồi lại tham lam khám phá những chỗ khác, cổ, xương quai hàm, ngực… Tư Ngôn chợt thấy nhói đau, bất giác rên nhẹ một tiếng, khi cô cảm nhận được những tiếng rên rỉ ngượng ngùng của chính mình, khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng lên, giấu kín mặt mình vào trong gối không dám ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Dục.

Kỳ Dục ngược lại lúc này lại tiến thêm một bước nữa, một tay đặt vào đầu cô, nâng nhẹ cằm cô lên và dịu dàng đặt vào môi cô một nụ hôn, tay kia vuốt ve khắp nơi trên cơ thể cô. Nghe thấy những tiếng rên rỉ không ngừng phát ra nơi cổ họng của cô thành thực phản ứng lại những đụng chạm nóng bỏng trên cơ thể, anh biết cô đã phá bỏ hoàn toàn mọi sự phòng bị. Chính lúc này anh thấy không còn đủ kiên nhẫn, mọi ham muốn bị kiềm chế bấy lâu như có dịp bùng phát mạnh mẽ, anh nâng người lên, đôi mắt âu yếm nhìn thẳng vào khuôn mặt mơ màng của Tư Ngôn, sau đó đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán, mắt, mũi, má và khóe môi mềm mại của cô, cuối cùng anh thơm nhẹ lên vành tai và thì thầm vào tai cô lời nói tràn đầy ham muốn: “Em sẽ không hối tiếc điều gì chứ?”.

Tư Ngôn vốn đang nhắm chặt đôi mắt, chợt nghe thấy giọng nói của anh từ từ mở mắt ra, đôi mắt của cô như được bao phủ một lớp sương mù hư ảo đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn anh, thời gian dường như ngưng đọng, hơi thở trở nên nặng nề, nhưng chỉ chưa đầy một phút, kim giây còn chưa kịp quay đủ một vòng, cô kiên quyết lắc đầu, giọng nói cất lên âm vực yếu ớt, mềm mại, ấm áp không giống như bình thường: “Không, mãi mãi không bao giờ hối hận”. Lời nói vừa thốt ra, cô liền cảm thấy có một vật cưng cứng nóng bỏng chạm nhẹ vào nơi mềm mại của cô, sau đó mạnh mẽ tiến vào. Tư Ngôn không thể kiềm chế khẽ kêu lên một tiếng, ngả đầu về phía sau, chiếc cổ xinh xắn vẽ thành một đường vòng cung tuyệt đẹp. Kỳ Dục không vội vàng tiến thêm mà nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên cổ cô, nhẹ nhàng, vỗ về đợi cô kịp thời thích ứng.

Ngọn lửa nóng bỏng dưới thân dần dần chuyển thành cảm giác tê dại, Tư Ngôn nuốt nước miếng nhìn lên thân hình Kỳ Dục thấy rõ những vệt gân xanh lộ trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng bất giác cảm thấy có chút thương tâm, khẽ nâng mình lên một chút, ngẩng cao đầu mỉm cười với anh cho anh biết mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Kỳ Dục hôn nhẹ lên môi cô, bắt đầu dùng lực, từng chút từng chút một thâm nhập vào tâm hồn cô, đôi chân của cô quấn chặt lấy eo anh, anh biết lúc này cô đã thật lòng đón ý anh, những ham muốn dục vọng bùng phát mỗi lúc càng thêm mãnh liệt.

Tư Ngôn khắp thân mình đều lấm tấm mồ hôi, mặc dù có chút đau đớn nhưng ngược lại cảm giác vô cùng thỏa mãn, cả thể xác và tâm hồn đều ngập tràn hạnh phúc. Kỳ Dục ôm chặt cô, cô ôm lấy anh, cắn nhẹ vào vai anh, dường như đọng lại một vị mằn mặn trong khoang miệng, cô biết đó chính là vị mặn toát ra từ những giọt mồ hôi đọng lại trên cơ thể. Thời khắc kết thúc, Tư Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu mình như có vô vàn những bông pháo hoa đang tỏa sáng, hơi thở hổn hển phát ra từ sâu trong khoang miệng, cơ thể như chìm đắm trong biển sâu vô tận, từ đầu đến cuối đều không có cách nào để thoát ra được.

Một lần nữa khi tỉnh dậy đã là buổi sáng ngày hôm sau, Tư Ngôn ôm lấy cánh tay Kỳ Dục, tựa lưng vào ngực anh, hai người nằm sát ôm khớp chặt vào nhau. Cô cảm thấy toàn thân đau mỏi, nhất là từ eo trở xuống dưới, một cử động nhỏ cũng cảm giác khó chịu, cô khẽ nhếch môi cười, biết Kỳ Dục đang nằm sau lưng mình, trong lòng bỗng thấy bình yên lạ. Những chuyện xảy ra tối qua từng cảnh từng cảnh như hiện lên rõ rệt trước mắt, khiến cho cô vừa có chút ngượng ngùng e lẹ vừa cảm thấy vui sướng hân hoan.

Tiếp tục duy trì tư thế mệt mỏi, Tư Ngôn vừa quay mình lại vòng tay ôm lấy Kỳ Dục liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên đầu giường vang lên, cô quên cả cân nhắc xem đó có phải là chuông điện thoại của mình hay không chỉ không muốn âm thanh ồn ào phá mất giấc ngủ của Kỳ Dục, liền tiếp nhận cuộc gọi đến: “Xin chào!”, giọng nói vẫn còn đang ngái ngủ. Đầu dây bên kia yên lặng một lúc sau đó mới lên tiếng hỏi: “Tư Ngôn à?”. Tư Ngôn nhìn xuống màn hình điện thoại lúc này mới phát hiện ra điện thoại trong tay mình là của Kỳ Dục, nhất thời chỉ nhẹ đáp một tiếng. Đầu dây bên kia vọng đến một âm vực nghiêm túc: “Hãy đưa điện thoại cho Kỳ Dục, bảo với anh ấy, xảy ra chuyện rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.