Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 38: Em có cần bất chấp sự phản đổi của anh




Khu phố điện ảnh trong sắc trời mùa thu vô cùng náo nhiệt, phần vì một số cảnh quay của bộ phim “Trượng Kkiếm” được lựa chọn bấm máy ở đây, cho nên đến chỗ này có thể gặp được rất nhiều diễn viên điện ảnh nổi tiếng, phần vì nơi đây là địa điểm tham quan chụp ảnh thú vị được rất nhiều du khách lựa chọn. Do phân đoạn diễn xuất của Tư Thiều trong Trượng kiếm“Trượng Kiếm” đã hoàn thành, cho nên bà cô ấy mau chóng bị Chung Tấn Sở kéo đi, diễn viên chủ yếu còn lưu lại nơi đây đến giờ này chỉ còn lại Kỳ Dục, Lạc Vũ Nghiên và Kỷ Huyên, còn Cảnh Dao vì bị cắt mất vai diễn, lại bị Kỷ Huyên kìm kẹp, nên trước khi đóng máy bộ phim đã nổi giận bất bình rời khỏi trường quay. Tư Ngôn vì muốn được ở bên cạnh Kỳ Dục trong những cảnh quay cuối cùng, cho nên vẫn không chưa chịu rời đi. Do bộ phận hóa trang của đoàn phim cũng không cần đến sự giúp đỡ của cô, mà Tư Thiều lại đã sớm rời khỏi, cho nên cô bỗng trở thành một người nhàn rỗi nhất, mỗi ngày thức dậy liền đi khắp đó đây, nói chuyện tán ngẫu, dạo phố mua sắm… Có điều khu phố điện ảnh cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, chưa được bao lâu cô đã cảm thấy chán nản, sau đó mỗi ngày cô lại ở lì trong trường quay, lặng lẽ theo dõi Kỳ Dục cùng những bạn diễn khác nhập vai.

Mà Sở Vân Thượng biên kịch bộ phim kia, hôm đó sau khi nói sơ sơ về chuyện kịch bản cũng không thấy xuất hiện, lẽ nào muốn để cho Tư Ngôn có đủ thời gian và không gian riêng để suy nghĩ kĩ.

Về vấn đề này Tư Ngôn cũng đã suy xét rõ ràng, quả thực cô không hề bài xích chuyện làm diễn viên, chỉ là cô không thể không để ý đến khả năng của mình, cô sợ mình diễn không tốt sẽ gây phiền hà cho người khác, cho nên mới chần chừ chưa dám trả lời, về bản thân cô, cô không hề phủ nhận, cô rất thích kịch bản này.

Mặc dù Kỳ Dục đã nói không thích cô nhận đóng phim, nhưng, cô không thể lừa gạt chính bản thân mình, tận sâu trong lòng cô trỗi dậy một sự thích thú vô hạn. Chính vì mẹ ruột và bạn trai đều là những người hoạt động trong ngành giải trí, nên cô luôn mong muốn mình sẽ trở thành một nhà tạo mẫu, để có thể tiếp cận công việc của họ gần hơn một chút và cũng muốn khoảng cách với Tư Thiều xích lại gần nhau hơn.

Tư Ngôn thẫn thờ ngồi xuống một bên, mặc dù trước mắt nhìn về phía trường quay, nhưng ánh mắt vô hồn, đầu óc trống rỗng, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Kết thúc công việc, Kỳ Dục nhìn thấy ánh mắt thẫn thờ của Tư Ngôn, bất giác chau mày, từ sau khi Sở Vân Thượng xuất hiện, bộ dạng cô thi thoảng lại đờ đẫn như vậy, trong lòng anh cảm giác vô cùng lo lắng, giống như một giọt mực rơi giữa dòng nước trong veo, sau đó dần dần tan ra, anh đã từng tự tin anh có thể nắm bắt và kiểm soát được cô, nhưng hiện tại, anh không còn cho rằng điều đó là đương nhiên nữa, vì viên đá đã rơi vào nước, sẽ tạo ra sóng lớn, và cứ thế tỏa lan.

Kỳì Dục đang muốn bước về phía cô, nhưng một có điều không mong đợi đã xảy ra, một nhóm fan nữ đột nhiên xuất hiện vây quanh lấy anh, anh căn bản không có cách nào để thoát ra chỉ có thể đứng từ xa lặng lẽ truyền ám thị về phía Tư Ngôn, thấy cô cũng đang nhìn về phía mình tỏ ý đồng cảm, lúc đó mới để tâm đối phó với fan hâm mộ.

Tư Ngôn bất giác giật mình vì tiếng ồn ào đột ngột truyền đến, ngước mắt nhìn lên, quả nhiên là một đám fan hâm mộ nữ đang vây lấy Kỳ Dục, cô khẽ nhếch môi, nhìn Kỳ Dục đứng giữa đám người đang hướng về phía cô, cô đáp lại bằng một nụ cười, sau đó ngắm anh lạnh lùng kí tặng các fan hâm mộ.

Thực tế mặc dù Kỳ Dục không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng nếu là việc kí tặng hay chụp hình cùng các fan hâm mộ thì đó là một yêu cầu bắt buộc của một ngôi sao như anh, do đó anh cũng không thể từ chối.

Tư Ngôn ngồi lại chỗ cũ chờ đợi rất lâu, thấy các fan hâm mộ nữ vẫn không có xu hướng ý ngừng lại, cô mất kiên nhẫn đứng dậy đi ra ngoài, nếu Kỳ Dục không tìm thấy cô thế nào cũng trở về khách sạn.

Mặt trời lặn dần sau dãy núi, những tia nắng cuối ngày phản chiếu dưới mặt nước lan tỏa thành từng vệt sáng lấp lánh, Tư Ngôn đứng dưới gốc cây, nheo nheo đôi mắt. Trở về thành phố Tân Hải, ban đầu cô chỉ muốn thăm lại nơi mà cô đã gặp mẹ Tư Thiều, và sau này gặp được Kỳ Dục, nhưng càng lúc cô lại càng muốn gắn bó với mảnh đất này, có lẽ, đây chính là nơi cho cô có được cảm giác bình yên và thanh thản để cô gắn bó lâu dài, còn nước Y suy cho cùng chỉ là một đất nước quá đỗi xa xôi.

Đứng lặng hồi lâu, Tư Ngôn hít thở hơi gió thu se se lạnh, cảm giác tĩnh tâm và thanh thản, nghĩ thời gian chắc cũng muộn rồi nên muốn trở về khách sạn. Vừa xoay người lại, Tư Ngôn chợt nhìn thấy thấp thoáng một bóng hình thân quen, à, không phải là một, mà là hai người. Khi hoàng hôn buông xuống, một người đàn ông mặc bộ com lê trông rất lịch lãm dắt tay một cô gái rất dễ thương thu hút mọi ánh nhìn của người đi đường. Tư Ngôn cũng không ngoại lệ, cô nhìn đôi trai gái bằng ánh mắt ngưỡng mộ, chưa bao giờ Kỳ Dục làm thế với cô. Tư Ngôn không muốn làm phiền đôi trai gái đang trong cảnh sắc rất hữu tình nên toan rẽ sang lối khác, không ngờ vừa quay người, một giọng nữ hào hứng gọi tên cô: “Tư Ngôn! Tư Ngôn!”.

Tư Ngôn giật mình quay lại, nhìn thấy cô gái đang chạy đến, dáng bộ vẻ rất phấn khởi nói: “Thật là ngẫu nhiêntình cờ à”. Cô rụt rè nhìn phía sau Sở Vân Thượng, Kỷ Vân đang chậm rãi đi tới, cô bất giác rùng mình, khuôn mặt biến sắc.

Sở Vân Thượng đưa cây kẹo lollipop lên miệng, vừa lúc Kỷ Vân bước đến, cô ấy đưa vỏ kẹo cho anh ta và nói như ra lệnh: “Quanh đây không có thùng rác, anh đi vứt rác cho em”. Kỷ Vân mặt tối sầm không nói gì, lặng lẽ đi tìm chỗ vứt rác.

Sở Vân Thượng cười toe toét, cô kéo Tư Ngôn ngồi xuống ghế bên cạnh mình, giống như người bạn cũ lâu ngày mới có dịp gặp mặt, cô chớp chớp đôi mắt ngây thơ như búp bê nói: “Thực ra từ lâu tôi đã muốn đi tìm cô, nhưng Kỷ Vân nói hãy để cho cô có thêm thời gian để suy nghĩ kỹ, vậy nên tôi mới kiên nhẫn chờ đợi mà không đi tìm. Mà, Tư Ngôn này, cô đã suy nghĩ thế nào rồi? Đã xem qua kịch bản chưa?”.

Tư Ngôn chợt nghĩ đến nhân vật nữ chính trong kịch bản và câu chuyện của cha nuôi cô, lúc nãy, nhìn thấy Kỷ Vân và Sở Vân Thượng bên nhau, có vẻ như cô ấy chính là vì Kỷ Vân mới sáng tác ra kịch bản đó, lòng dâng trào cảm xúc yêu thương.

“Ừm, tôi đã đọc kịch bản rồi, kịch bản rất hay và ý nghĩa.”. Tư Ngôn cảm thấy Sở Vân Thượng là một cô gái rất dễ đồng cảm, bởi vì cô ấy quá đơn giản, tính cách cũng dễ gần thế nên không khó để tìm được tiếng nói chung. “Thú thực là tôi rất ngưỡng mộ cô.”.

 Sở Vân Thượng bối rối gãi đầu: “Không hiểu sao, khi nghe cô khen ngợi, tôi cảm thấy rất ngại ngùng. Nhưng, nói như vậy có nghĩa là cô rất thích bộ phim này, và cô sẽ nhận lời tham gia chứ?”.

“Tôi rất thích.”. Tư Ngôn không giỏi bày tỏ cảm xúc nội tâm bằng lời nói, cô gật gật đầu đáp., “Nhưng tôi chỉ lo, diễn không tốt, lại làm hỏng kịch bản thôi.” 

Sở Vân Thượng xua xua tay nói: “Sợ cái gì chứ? Kỷ Vân còn không sợ đầu tư tiền của sản xuất bộ phim này, cô có gì mà phải sợ chứ.”. Bộ phim này là do Kỷ Vân bỏ vốn sản xuất, tầm ảnh hưởng của Sở Vân Thượng chưa đủ mạnh, nên lượng người xem tiểu thuyết của cô không lớn, nhưng cô đã dồn hết tâm huyết của mình vào kịch bản đó, Kỷ Vân biết không thể ngăn cản được cô nên quyết tâm đầu tư chuyển thể thành phim, anh còn tìm đến một vị đạo diễn nổi tiếng nhờ giúp, nhưng rất may là vị đạo diễn này cũng rất thích kịch bản, nên đã không do dự để tiến hành dựng phim.

Nhân vật nam chính của bộ phim do Mạnh Chi Dịch, một ngôi sao đang rất nổi hiện nay đảm nhận, anh ta vừa dgiành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, việc anh ta tham gia diễn xuất càng làm cho bộ phim có sức nóng hơn. Hơn nữa nam diễn viên phụ do em trai của nhà đầu tư thủ vai, rất đẹp trai. Ban đầu Cảnh Dao được chọn vai nữ chính, bởi nhưng vì Kỷ Huyên đã tác động cho nên cuối cùng nhân vật nữ chính lại được thay đổi. Bộ phim này có đạo diễn giỏi, nam diễn viên chính sáng giá, chỉ cần nữ diễn viên chính được lựa chọn hoàn hảo thì bộ phim chắc chắn sẽ thành công vang dội. Tư Ngôn do dự một lát, rồi nhìn lên khẳng khái nói: “Tôi đồng ý”.

Sở Vân Thượng ánh mắt rạng ngời, vui vẻ ôm lấy Tư Ngôn, cười nói: “Cảm ơn cô nhiều lắm, Tư Ngôn, vừa gặp cô, tôi đã biết chắc chắnc rằng cô chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho bộ phim này. Thực sự tôi rất ghét Cảnh Dao, quá giả tạo, nhưng may mắn là Kỷ Huyên đã giới thiệu cô cho tôi, nếu không cô sẽ phải dừng kịch bản này một thời gian dài nữa”.

Tư Ngôn thực sự rất có cảm tình với cô gái vô tư thật thà này, cô cũng ôm chặt Sở Vân Thượng đáp lại: “Tôi cũng phải cảm ơn cô nhiều lắm vì đã cho tôi một cơ hội tốt như thế”. Lúc này Kỷ Vân cũng vừa đi vứt rác vềlại, nhìn thấy hai cô gái đang ôm nhau bất giác đánh tiếng: “Sở Vân Thượng, cũng đã muộn rồi!”. Tư Ngôn cười và buông Sở Vân Thượng ra nói: “Thôi cô về đi!”.

Sở Vân Thượng quay lại lườm Kỷ Vân, sau đó còn nán lại để trao đổi số điện thoại với Tư Ngôn rồi mới bước đi.

Nhìn theo bóng dáng hai người sóng bước bên nhau, Tư Ngôn bỗng thấy thanh thản, cô đang nghĩ sẽ về khách sạn, nhưng chợt nhìn thấy Kỳ Dục đang đứng bên đường. Anh mặc bộ quần áo rất giản dị, đầu đội mũ, chẳng ai chú ý đến anh, cũng chẳng biết anh đứng đó từ bao giờ, anh đứng yên một chỗ, hai tay đút túi quần, mắt nhìn thẳng về phía Tư Ngôn, môi mím chặt và không nói gì.

 Tư Ngôn vượt qua đám đông tiến về phía anh, cầm tay anh cười hi hi: “Anh đứng đây lâu chưa? Sao không gọi cho em?”. Ánh mắt anh trùng xuống, nhìn Tư Ngôn, bất chợt nắm lấy tay cô đưa lên mặt mình, nói: “Có gì mà vui thế? Kể cho anh nghe được không?”.

Tư Ngôn đoán anh sẽ không nghe thấy cuộc chuyện trò giữa cô và Sở Vân Thượng, thực tế anh không hề muốn cô nhận vai diễn trong bộ phim đó, bây giờ mà biết được cô đã nhận lời Sở Vân Thượng, chắc chắn anh sẽ không vui, cô hít vào một hơi thật sâu, nói: “Kỳ Dục, em xin lỗi, em đã nhận lời tham gia bộ phim rồi!”.

Kỳ Dục lập tức nhăn trán, đôi mắt nheo lại, mãi mới lên tiếng, giọng điệu rất lạnh lùng: “Tại sao? Anh đã nói rồi, anh không muốn em nhận vai đó!”.,

“Em xin lỗi, Kỳ Dục!” Tư Ngôn cúi đầu và nhẹ nhàng nói: “Nhưng, Kỳ Dục em cũng muốn làm điều em thích!”.

“Vậy ý em là, em không thèm quan tâm đến ý kiến của anh, mà nhất quyết đồng ý nhận vai diễn đó?” Kỳ Dục phản ứng rất gay gắt, anh không thể ngờ rằng một Tư Ngôn lại hành xử như vậy.

Tư Ngôn đã đắn đo rất lâu vì thật khó để đưa ra câu trả lời, nhưng cuối cùng, cô nhìn lên và chậm giãi nói: “Xin lỗi, Kỳ Dục, em vẫn muốn thử một lần”.

Kỳ Dục nhắm chặt hai mắt, anh buông tay khỏi tay cô buồn bã nói: “Tùy em!”. Nói xong anh quay người và bỏ đi.

Tư Ngôn hơi bàng hoàng, cánh tay cô trùng xuống, trong lòng đau nhói không thể nói thành lời, nhìn bóng dáng Kỳ Dục xa dần xa dần, cô cũng không dám gọi, vội vã đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.