Ngày hôm sau, Tư Ngôn để mặc Tư Thiều đưa mình trở lại khách sạn, mới khỏi bệnh ốm nên cô cũng chẳng không đến trường quay, cả ngày nằm lì ở khách sạn nghỉ ngơi.
Bởi vì Kỳ Dục giữa đường gặp nạn phải nghỉ dưỡng một tháng, nên giờ cảnh quay nào cũng phải có mặt anh ấy, những cảnh quay ban đêm cũng rất nhiều, Kỳ Dục không bao giờ kêu mệt, gắng sức làm một thời gian dài, đến khi một lần suýt xảy ra chuyện, mọi người mới để ý, không dám thúc ép anh ấy nữa.
Nhưng đã gần nửa tháng rồi, mà trong gần nửa tháng này, Tư Ngôn lúc nào cũng ở trong phòng, còn Kỳ Dục luôn phải ở ngoài trường quay, cho nên kể từ hôm hai người gặp nhau chốc lát trong bệnh viện, cũng coi như lâu rồi chưa gặp lại.
Tư Ngôn thật sự muốn đến trường quay xem sao, nhưng lại bực Kỳ Dục đến một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi cho mình, nên cô thấy hơi khó xử, đành nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng rốt cuộc cũng không kìm chế được bao lâu, nghĩ đi nghĩ lại thấy dù sao mối quan hệ này lúc đầu cũng là do cô mặt dạn mày dày gidành lấy, nên giờ mất mặt thêm lần nữa cũng chẳng sao. Tư Ngôn nôn nóng thay quần áo, lần đầu tiên ra khỏi phòng sau nửa tháng. Cô hỏi mẹ xem địa điểm trường quay ở đâu rồi vội vội vàng vàng chạy đến đó.
Tư Ngôn lần này đến rất kịp thời, không ngờ đến mới biết,vì cảnh quay của Kỳ Dục lại là cảnh hôn nhau.
Vì cảnh hôn nhau đó mà mọi người đã đôi co rất lâu rồi, Kỳ Dục thì kiên quyết đòi thay diễn viên khác, còn đạo diễn lại một mực không đồng ý, nói người khác không thể diễn tả được trọn vẹn cảm xúc, hơn nữa trong bộ phim này, đây là cảnh hôn nhau duy nhất của nam nữ diễn viên chính, cho nên đạo diễn hy vọng có thể thể hiện một cách tốt nhất, nhưng Kỳ Dục không chịu, đạo diễn cũng không còn cách nào, vì vậy cứ đôi co mãi, Lạc Vũ Nghiên cảm thấy hơi khó xử, nhưng cũng ngại không nói gì.
Khi mới đến trường quay, Tư Ngôn vẫn chưa biết nội tình, thấy bọn họ mãi chưa quay nên mới hỏi Tư Thiều lý do vì sao, nghe xong cô liền tủm tỉm cười, Kỳ Dục có vẻ hơi thuần khiết quá, anh ấy không thích gần gũi với người khác, trừ phi là người anh ấy thích, vì thế mới cương quyết đòi thay diễn viên.
Kỷ Huyên phải quay cảnh sau nên lúc này cũng đang đứng một bên chờ đợi, thấy Tư Ngôn đến liền bước lại gần, cười hì hì nói: “Kỳ Dục quả là giống một liệt nữ trung trinh (chỉ người con gái thà chết cũng quyết bảo vệ trinh tiết)!”.
Tư Ngôn trợn mắt nhìn anh ta: “Không như anh là một kẻ trăng hoa!”.
Kỷ Huyên bị cô chẹn họng thì lập tức cười cười nói: “Ồ Aiz aiz, giận rồi à? Tôi đang khen anh ta đấy chứ?”.
Tư Ngôn không thèm quan tâm đến anh ta nữa, chăm chú nhìn ra trường quay. Lúc này, vừa vặn Kỳ Dục quay người sang, nhìn thấy Tư Ngôn đang đứng cạnh Kỷ Huyên, ánh mắt chợt tối sầm lại, đã nửa tháng nay anh không nhìn thấy cô, vì quá bận rộn nên cũng không liên lạc gì, anh cứ nghĩ sẽ được gặp cô ở trường quay, không ngờ cô lại không gọi điện cho anh cũng không đến trường quay. Đúng lúc anh sắp nổi cáu, không đồng ý quay cảnh này, thì người giải quyết được tình thế lại xuất hiện.
Kỳ Dục lạnh lùng nhìn Tư Ngôn, rồi lại nhìn vị đạo diễn đang khuyên bảo mình hết nước hết cái, trong lòng đột nhiên có suy tính, mấp máy môi nói: “Tôi chấp nhận tiếp tục quay, nhưng phải thay người.”.
“Thay người?” Đạo diễn chay mày., “Cậu muốn người khác diễn thay cậu cảnh này? Ai? Kỷ Huyên cũng cao bằng cậu nhưng hình thể lại không giống nhau.”
“Không phải. Đạo diễn, là cho người khác đóng thay Lạc Vũ Nghiên.”
Lạc Vũ Nghiên nghe xong cảm thấy hơi sốc, vội ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Dục, dường như không thể ngờ anh ấy lại gây khó dễ cho mình trước đám đông như vậy, muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng lại bị đạo diễn cắt ngang: “Cậu nói xem, là ai?”.
Kỳ Dục mặc kệ mọi người, lập tức chỉ tay về phía Tư Ngôn, khẳng định chắc chắn: “Là cô ấy.”.
Lạc Vũ Nghiên nhìn theo tay Kỳ Dục chỉ, khi thấy Tư Ngôn thì dẩu dẩu môi, cô nghĩ Tư Ngôn đã từng giúp đỡ mình, nên không so đo nữa, cô cũng thấy dáng vẻ khó xử của Kỳ Dục, nếu anh ấy mà nổi cáu thì có trời mới ép được. Vì thế, cô vội vàng đưa ra ý kiến của mình: “Tư Ngôn và tôi thân hình cũng tương đương nhau, tôi không có ý kiến gì.”.
Đạo diễn bị Kỳ Dục làm cho rối tinh rối mù, giờ thấy anh nhượơng bộ nên cũng không có ý kiến gì, liền bảo Tư Ngôn đến quay thử.
Tư Ngôn đứng một bên nhìn thấy ánh mắt không vui của Kỳ Dục liền biết mình vô tình đã chọc tức anh, giờ thấy anh chỉ tay về phía mình thì không hiểu tại sao, vô thức lùi lại phía sau một bước, trong lòng hơi hoảng.
Đến khi trợ lý đạo diễn lại gần nói với cô đầu đuôi sự việc, sau đó mời cô ra quay diễn thử thì cô mới tỉnh ngộ, vội vàng trốn ra đằng sau Tư Thiều, lắc đầu cự tuyệt: “Không được không được, tôi không đóng đâu, tôi không biết diễn như thế nào cả, mọi người bảo Lạc Vũ Nghiên ấy, chẳng phải cô ấy diễn rất tốt sao?”.
Người trợ lý cảm thấy khó xử, nói: “Nhưng Kỳ Dục nói anh ấy sẽ không nhận vai này trừ phi cô phải diễn thay. Cô Tư Ngôn à, mong cô châm chước một chút, đi, đóng thử được không?”.
Tư Ngôn do dự, đây không phải cảnh quay bình thường, mà là cảnh hôn nhau! Tuy không phải cô chưa từng hôn Kỳ Dục, nhưng giữa bàn dân thiên hạ thế này, cảm giác không giống nhau, cô cắn cắn môi, không biết lựa chọn đằng nào mới phải.
Tư Thiều thấy vẻ mặt bối rối của Tư Ngôn thì nở nụ cười ấm áp, nói: “Ngôn Ngôn, con thử xem!”.
“Có được không ạ?” Tư Ngôn vẫn vẻ mặt bối rối.
“Đương nhiên, con không tự tin vào bản thân à?”
Tư Ngôn cắn môi cười cười, cúi xuống ôm lấy Tư Thiều, nói: “Vâng, con tin mẹ.”. Cô thấp thỏm cùng người trợ lý đi đến trước mặt Kỳ Dục, rụt rè liếc anh một cái rồi quay người về phía đạo diễn, ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Đạo diễn biết Tư Ngôn là con gái của Tư Thiều, nên cũng rất vui vẻ, nói cho cô bối cảnh cụ thể xong liền bảo Kỳ Dục đưa cô ra diễn thử.
Kỳ Dục nhìn Tư Ngôn chằm chằm rồi thấp giọng lạnh lùng nói: “Tại sao không liên lạc với anh, cũng không đến trường quay?”.
Tư Ngôn bị nhìn chằm chằm thì hơi chột dạ, thấp giọng nói: “Chẳng phải em bị ốm sao!”.
“Bị ốm?” Kỳ Dục cười lạnh lùng, rồi đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy ngang eo Tư Ngôn, kéo cô áp sát người mình, rồi cúi xuống, dẩu môi nói: “Rốt cuộc đang hục hặc không bằng lòng chuyện gì? Trách anh không giúp em à?”.
Tất nhiên Tư Ngôn không dám nói cho Kỳ Dục biết cô đã nhờ Kỷ Huyên giúp chuyện đó rồi, chỉ có thể cười ngượng, nói: “Đâu có đâu có! Em có không bằng lòng chuyện gì đâuhục hặc gì đâu, thật đấy! Kỳ Dục, ở đây có bao nhiêu người nhìn, anh có thể bỏ tay ra được không? Xấu hổ quá đi!”.
Kỳ Dục cười:; “Đang diễn thử mà!”.
“Anh nghiêm túc một chút đi!” Tư Ngôn nhíu mày, “Nếu sớm biết anh bắt em thế vai là để chất vấn, thì em đã không đồng ý rồi!”.
Kỳ Dục nghiêng người ra trước, áp trán mình vào trán cô, cười nói: “Đây là đang diễn đấy, cảnh này chỉ có hôn thôi, không có động tác nào khác nữa, cảnh hôn nhau bên bờ sông.”.
Khi Kỳ Dục nói, hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt cô, khiến hai má cô đỏ ửng, giơ tay lên đẩy anh ra, một mình đứng một chỗ, không dám nhìn anh nữa.
Đạo diễn lại thấy hai người diễn rất đạt, liền bảo Tư Ngôn đi thay quần áo của Lạc Vũ Nghiên, rồi sau đó chuẩn bị diễn chính thức.
Vì là diễn thay nên đương nhiên không thể để nhìn thấy mặt, chỉ có thể quay cảnh từ xa và sát gần. Cảnh quay này không yêu cầu gì khác, chỉ cần hai người đứng ở ven sông, sau đó hôn nhau là xong, cho nên cũng không quá khó.
Mặt trời chiều đã chếch về phía tTây, hai người đứng đối diện nhau, xen giữa họ chỉ có tia nắng ấm áp, từ xa, bóng dáng hai người chỉ còn là những đường nét hư ảo, không nhìn rõ mặt. Kỳ Dục trong ánh hào quang rực rỡ đó, đã từ từ nâng cằm Tư Ngôn lên, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày lúc này đã được thay thế bằng vẻ dịu dàng ấm áp, nhìn Tư Ngôn đã khép bờ mi lại, anh cũng từ từ nhắm mắt, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn êm dịu.
Tư Ngôn rùng mình một cái, cảm giác tê tê ập đến trong nháy mắt, cô thấy mình như đứng không vững, nhưng Kỳ Dục đã đỡ lấy eo cô, Tư Ngôn sợ mình sẽ sớm gục xuống. Khi mới bắt đầu, Kỳ Dục vô cùng dịu dàng, nhưng sau khi tách được môi cô ra, lưỡi anh liền thọc sâu vào trong miệng cô và bắt đầu mặc sức càn quấy, như thể muốn trút hết những tức giận vào đó cho cô biết, anh hôn cô mãnh liệt, quấn quyện lưỡi cô không rời.
Trong lúc cô sắp quên là mình đang quay phim, thì đạo diễn hô lên một tiếng khiến cô định thần trở lại, vội vàng muốn tách ra, nhưng không ngờ Kỳ Dục cố tình khiêu khích chỗ nhạy cảm nhất trong miệng cô thêm một lúc nữa rồi mới chịu buông ra, sau đó nháy nháy mắt về phía cô cười tủm tỉm.
Tư Ngôn che miệng nhìn Kỳ Dục với vẻ trách móc, nhưng Kỳ Dục lại chỉ liếc nhìn cô cười cười rồi hỏi đạo diễn: “Được chưa?”.
Đạo diễn dùng tay ra hiệu là đã Ook rồi cười nói: “Rất tốt, diễn thật lắm!”.
Mặt Tư Ngôn đỏ ửng, chu môi lên vào thay quần áo rồi chạy vội ra chỗ Tư Thiều, ngồi nấp một chỗ không dám nhìn ai.
Tư Thiều biết rõ mối quan hệ của hai người, đương nhiên cũng nhìn ra vừa nãy Kỳ Dục cố ý làm khó Tư Ngôn, nhưng bà không nói thẳng ra, bà có thể thấy rõ tình cảm của Kỳ Dục đối với Tư Ngôn qua ánh mắt anh, cho nên bà không hề ngăn cản hai người hẹn hò.
Kỷ Huyên mỉm cười tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Tư Ngôn, vui mừng đắc ý: “Này, hình như là hôn lưỡi.”.
Mặt Tư Ngôn vốn đã đỡ thẹn giờ lại được dịp đỏ ửng lên, hương vị của Kỳ Dục vẫn còn lưu lại trong miệng, cô cắn cắn môi, nhìn chằm chằm Kỷ Huyên không nói gì, nhưng đôi môi sưng vù và hai má ửng hồng đã thú nhận tất cả.
Kỷ Huyên vỗ vỗ nhẹ vào mặt cô, nói: “Căng thẳng như thế làm gì? Hey, căng thẳng như thế chỉ tổ người khác nghi ngờ cô và Kỳ Dục có quan hệ với nhau thôi.”.
“Tùy anh, thích nói gì thì nói.” Dù sao nói chuyện với Kỷ Huyên, bản thân cũng toàn bị lép vế, cho nên cô dứt khoát không thèm tranh luận với anh ta, mặt cô không dày bằng anh ta, đấu làm sao lại chứ.
Kỷ Huyên cười phá lên: “Tôi đột nhiên nghĩ ra một cách trừng phạt Cảnh Dao, cô cứ đợi mà xem.”.
“Anh sẽ làm thế nào?” Tư Ngôn vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Đối với cô chỉ có lợi không có hại, cô không cần phải bận tâm.”
“Thế còn Cảnh Dao? Anh không nên làm gì quá đáng quá.”
“Tôi biết chừng mực mà.” Kỷ Huyên cười, vừa mới vắt chtréo chân thì nghe tiếng người trợ lý gọi, anh ta cúi xuống vỗ vỗ nhẹ lên đầu Tư Ngôn, sau đó đứng dậy, nói: “Cô cứ đợi là được rồi.”.
Tư Ngôn nhìn anh ta rời đi, bĩu bĩu môi, anh ta nói cứ mập mà mập mờ. Tuy nhiên so với thời gian đầu, ấn tượng của cô đối với Kỷ Huyên đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất cô cũng biết, Kỷ Huyên sẽ không hại cô. Có lẽ là do tính cách anh ta hơi lập dị, da mặt cũng dày một chút, nên cô thực sự chẳng cần so đo với anh ta làm gì.
Đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng nói vẳng bên tai: “Đang nghĩ gì thế?”.
Tư Ngôn bị làm cho giật mình, quay đầu sang nhìn, là Kỳ Dục, cô đâu dám nói chuyện với anh nữa, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho anh đi ra chỗ khác, nhưng anh vẫn cố tình ngồi xuống, không hề có ý định rời đi.
Tư Ngôn chán nản, đành mặc kệ anh vậy, nhưng cô thật không muốn tạo ra scandal.