"Mày lên đây làm gì?"
Đỗ Lam Mỹ ngang nhiên bước tới, chặn lại trước mặt Uyển Đình Nhu, khuôn mặt xấc láo lộ rõ sự hách dịch của lũ người ra vẻ thượng đẳng.
"Tôi lên đây cùng câu hỏi của cô có liên can?"
"Mày có biết..."
Đỗ Lam Mỹ cười nhạt, khoanh tay trước ngực cúi sát lại gần:
"Đấy là nơi mày có mười lá gan cũng không bao giờ được bén mảng tới?"
"..."
Uyển Đình Nhu không đáp trả, cô cũng chẳng muốn quan tâm rốt cuộc tầng thượng đó là nơi như thế nào? Thực sự thuộc về ai?
Chỉ biết rằng...
Nếu Trần Thiên Hạo đã tặng cô chiếc chìa khoá đó, tức có nghĩa nơi đấy là nơi mà cô cũng có quyền được đặt chân đến.
Dù sao thì hắn cũng đã nói "nơi này thuộc về tôi."
Cô hà cớ gì phải gượng ép bản thân?
Nghĩ vậy, cô liền lách nhẹ người sang một bên, vừa định cất bước thì Đỗ Lam Mỹ quát lớn:
"Con khốn! Mày dám phớt lờ tao ư?"
Đỗ Lam Mỹ một tay nắm tóc cô lại giật ngược ra sau, từng móng tay nhọn hoắc quào mạnh vào da đầu siết chặt, túm lấy tóc Đình Nhu.
"Tôi không biết, cũng không muốn để tâm đến, xin cô..."
CHÁT!!!
Một bạt tay giáng mạnh xuống mặt Uyển Đình Nhu.
Trương Hâm Đình từ sau lưng Đỗ Lam Mỹ bước ra, theo sau vẫn là một đám nữ sinh mọi rợ lúc nào cũng chỉ biết cổ vũ và tâng bốc.
"Chị Hâm Đình."
Đỗ Lam Mỹ lên tiếng:
"Con khốn này lại dám ngang nhiên bước đến tầng thượng..."
"Cái gì?"
Trương Hâm Đình cắt lời, vẻ mặt dữ tợn dấy lên ánh nhìn hung ác:
"Mày nói nó dám bén mảng đến cấm địa riêng tư của tao và anh Sở Diệu?"
Cấm địa ư?
Thế sao Trần Thiên Hạo lại...?
Uyển Đình Nhu nhìn Trương Hâm Đình, khuôn mặt cô thoáng ngạc nhiên đáp lại:
"Tôi vốn không biết đó là..."
CHÁT!!!
"Khốn kiếp! Mày còn dám chối?"
"Trong cái học viện này, ai lại không biết tầng thượng học viện Sử Đế Lan là cấm địa thuộc về tao và anh Sở Diệu?"
Cái tát thứ hai giáng xuống, lần này, khoé miệng cô đã chảy ra một chất lỏng sền sệt. Trương Hâm Đình trừng mắt tiến đến gần hơn, bóp chặt vào cổ Uyển Đình Nhu:
"Con điếm này, có phải mày nhớ nhung đến anh Sở Diệu?"
"Tao đã nói với mày, mày không xứng! Tại sao lại không nghe hả?"
Càng nói, Trương Hâm Đình càng đay nghiến tột cùng đạp mạnh vào bụng cô, từng cú huých vào đau như trời giáng khiến Uyển Đình Nhu hai chân run rẩy bất giác khuỵ xuống.
"Tôi đã nói rằng tôi không..."
"Con mẹ nó! Không biết này!"
"Tao đánh cho mày biết!"
Trương Hâm Đình đấm mạnh vào mặt cô, từng nắm tay cung lại hết sức chẳng kém cạnh gì một thằng đàn ông.
Mọi chuyện sớm đã lắng xuống, duy chỉ có Trương Hâm Đình là vẫn còn chướng mắt Đình Nhu, mặc dù cô chẳng làm gì, Trương Hâm Đình cũng muốn giở thói côn đồ thị uy.
Là một nhân vật có tiếng tăm, Trương Hâm Đình không dám giở trò bạo lực ở bên ngoài, tránh giới báo chí đưa tin không hay, cô ta chỉ dám ở trong học viện diễu võ giương oai với đám nữ sinh tầng lớp thấp hơn.
Không tìm ra được lí do nào thích hợp để thuận tiện đánh đập, Trương Hâm Đình liền ra lệnh cho Đỗ Lam Mỹ theo dõi mọi hành động của cô, sau đó báo lại, mặc cho cái lí do đó có cùn như thế nào, cô ta cũng sẽ không bỏ qua.
Chính vì vậy, vốn dĩ chẳng có "cấm địa" nào cả, cái nơi mà cô ta cho là cấm địa của cô ta và Uông Sở Diệu, thực chất chỉ là cái tầng thượng mà hắn cùng cô ta thường xuyên lên đấy hóng gió và nghe hắn hát.
Đó là nơi mà Trương Hâm Đình khoá lại, không bao giờ cho một ai được bước lên kể từ sau khi hắn rời khỏi học viện.
Bản thân Uông Sở Diệu còn không biết, thì Uyển Đình Nhu làm sao có thể biết được chứ?
Lí do đó chung qui cũng chỉ dùng để làm bàn đạp tra tấn cô mà thôi.
...
Nhận thức được hiện tại, phản kháng là không có tác dụng, cô đành ngậm đắng nuốt cay để cho cả đám nữ sinh thay phiên nhau hành hạ.
Uyển Đình Nhu nghĩ thầm, nếu ngay tại đây mà ngất xỉu, ắt hẳn cũng chẳng có ai thèm quan tâm tới?
"Ai cho mày cái gan tơ tưởng đến anh Sở Diệu?"
Bọn chúng đứng vây quanh, dung túng cho Trương Hâm Đình ngang nhiên đánh đập cô ngay trong học viện.
"Làm ơn..."
Uyển Đình Nhu yếu ớt cất giọng.
Nơi này thực sự quá im ắng, im ắng đến mức đáng sợ...
Ngoài đám người của Trương Hâm Đình ra thì xung quanh đây, vốn dĩ cũng chẳng có ai để cô cầu xin cứu giúp.
Uyển Đình Nhu nằm dài trên nền gạch, cô đau đớn ôm lấy vùng bụng bị Trương Hâm Đình sút mạnh vào nhiều lần.
Cô không muốn khóc, nhưng không hiểu tại sao khoé mắt lại trở nên cay cay, nó cứ tuôn mãi, tuôn mãi không ngừng...
Trần Thiên Hạo...cứu tôi với!
Bọn chúng ỷ nơi đây vắng vẻ, liền giở trò hội đồng, đánh đập cô vô tội vạ, mặc cho cô có lên tiếng cầu xin, bọn chúng cũng chẳng màng ngó ngàng đến mà tiếp tục hành xử như một lũ vô học.
Như thể nếu ai đó nhìn vào, chắc chắn sẽ không thể nào biết được, đây đều là đám tiểu thư của các gia đình quyền cao chức trọng. Đặc biệt là Trương Hâm Đình...
Đường đường là tiểu thư độc nhất của Trương gia vang danh khắp Hoa lục, nằm trong ngũ đại thế gia có cơ đồ hào nhoáng. Ba là bộ trưởng bộ giáo dục kiêm chủ tịch Hội đồng Giáo sư Trung Hoa, mẹ là giáo sư tiến sĩ ngành kinh tế học tại đại học danh tiếng hàng đầu Vương Quốc Anh.
Đâu ai ngờ rằng cô ta lại là một con người suy đồi đạo đức đến vậy?
...
Uyển Đình Nhu bị tát đến mặt mũi thâm tím, nếu cởi quần áo ra, có lẽ, vùng bụng cô cũng bầm dập không kém.
Thấy cô đã không còn chịu đựng nổi được nữa, Trương Hâm Đình liền đắc ý hỏi:
"Mới chỉ có vậy mà mày đã không chịu được?"
Uyển Đình Nhu không nói gì, chỉ đau đớn ôm lấy vùng bụng mím chặt môi.
Trả lời để nhận lại được gì chứ?
Bất kể là cô có nói thật, Trương Hâm Đình cũng sẽ cho rằng cô đang giảo biện. Thà rằng cứ giữ im lặng, may ra cô còn có thể sống sót rời khỏi đây.
Càng nói, chỉ càng khiến cô ta thêm điên cuồng đánh đập cô hơn mà thôi.
Trương Hâm Đình chờ một lúc lâu không thấy cô phản ứng, liền quát lớn:
"Trả lời tao!"
"Mày câm rồi sao?"
Uyển Đình Nhu vừa định cất lời, một thanh âm đã "Ồ" lên một tiếng chặn trước:
"Hoá ra trong cái học viện này vẫn còn có khung cảnh thú vị đến vậy ư?
Trương Hâm Đình tưởng rằng nơi đây vốn cũng chỉ có mình đám người của cô ta, sau bao nhiêu lâu cố gắng giữ hình tượng "mỹ nữ thánh thiện", cô ta đương nhiên không mong muốn sẽ có ai đó chứng kiến được tất cả những sự việc vừa rồi.
Âm thanh cất lên khiến Trương Hâm Đình giật thót, liền quay người sang xác nhận:
"Anh lên đây làm gì?"