Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 6




"Tôi nghĩ, có thể tôi sẽ giúp được."

...

Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về người vừa cất tiếng nói.

Uông chủ tịch nghe thấy vậy liền bước lại, nắm chặt lấy tay Đình Nhu, vẻ mặt vui mừng khôn xiết

"Cô bé! Cô bé à...tại đây xin cam kết nếu cô cứu cháu tôi, tôi sẽ cho cô một khoản tiền thật lớn, đủ để cô sống thoải mái trong suốt quãng đời còn lại, xem như đền ơn cứu mạng..."

"Cô sẽ không bị thiệt thòi về mặt vật chất và tinh thần đâu. Tôi hứa với cô. Xin cô làm ơn hãy cứu giúp cháu tôi. Nó thật sự đang rất gấp. Xin cô...xin cô rủ lòng thương xót."

"Xin ông đừng nói vậy, cứu người là quan trọng. Ông không cần khách sáo đâu ạ. Cháu cam tâm tình nguyện hiến tặng. Giúp được một người có thể khoẻ mạnh sống tiếp, cháu thực sự rất vui."

Uông chủ tịch nghe xong thật sự rất cảm động.  Ông ta mỉm cười gật đầu một cái, bác sĩ hiểu ý liền mời cô tiến vào bên trong.

Trong lúc Uyển Đình Nhu tiến hành truyền máu cho Uông Sở Diệu. Ông ta đã âm thầm phái người đi điều tra lai lịch của Uyển Đình Nhu.

Chưa đầy một giờ đồng hồ, thư ký Lưu đã có tất cả tư liệu về Uyển Đình Nhu.

Uông Đại Đồng vừa xem, vừa nhướn mày thở dài...

"Chậc. Quả là một cô bé đáng thương."

Thư ký Lưu nói:

"Cô bé đó không chỉ mồ côi mà ngay cả gia cảnh cũng rất khó khăn. Có lẽ là vì tiền thuốc thang mỗi tháng của người phụ nữ kia, cô bé này chỉ mới 16 tuổi đã phải đi làm, trì hoãn việc học. Mỗi tháng chỉ kiếm được hai ngàn tệ, đều là để mua thuốc chữa bệnh cho bà Uyển kia thưa chủ tịch."

Uông Đại Đồng vuốt cằm, nheo mắt...

"Chưa học hết cấp 3 à?"

Vừa định nói tiếp thì bác sĩ từ bên trong phòng bệnh bước ra, điềm đạm thông báo:

"Hiện tại tình hình của bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch. Xin người nhà cậu Uông đừng quá lo lắng nữa. Cũng may cô Uyển Đình Nhu có cùng nhóm máu. Cứu giúp kịp thời. Quả là rất may mắn."

Bác sĩ nhẹ nhàng dặn dò.

"Mong người nhà bệnh nhân qua sự việc lần này nhớ cân nhắc và chú ý nhiều hơn đến chế độ dinh dưỡng và sức khoẻ của cậu ấy, vì nhóm máu Rh- rất hiếm, nếu xảy ra việc tương tự vào lần sau, không tìm được người hiến máu thích hợp, hoặc số lượng máu không đủ thì cậu ấy có lẽ sẽ không may mắn mà qua khỏi như lần này đâu."

"Dạ vâng vâng. Tôi sẽ chú ý."

Uông Đại Đồng vẻ mặt đượm buồn.

"Số cũng vì thằng cháu nhà tôi, nó bị mắc bệnh thiếu máu bẩm sinh, từ khi còn nhỏ cơ thể đã rất yếu ớt. Ba mẹ nó lại làm ăn xa ở nước ngoài. Tôi lại hay bận việc nên mọi chuyện ăn uống của nó đều giao cho kẻ hầu người hạ quán xuyến."

Bác sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, kiểm tra lại hồ sơ.

"Nên để ý đến chế độ dinh dưỡng của cậu ấy, chỉ số BMI khá thấp đấy, phải được cân bằng thì sức khoẻ mới ổn định."

Uông Đại Đồng khẽ lắc đầu thở dài:

"Thằng cháu tôi bướng bỉnh lắm, có lẽ nó giận tôi, vì hay để nó một mình nên không chịu ăn uống đầy đủ. Trách cũng phải trách tôi. Là do tôi không tốt. Lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, không quan tâm chăm sóc nó. Cảm ơn bác sĩ đã nhắc nhở."

"Cô bé kia sao rồi bác sĩ?"

Thư kí Lưu tiếp lời.

"À, cô bé đó sau khi truyền máu xong đã đi rồi. Hình như tôi thấy cô bé nghe điện thoại của một ai đó, vừa dập máy đã vội vã chạy đi ngay."

"Thôi mọi người mau vào thăm bệnh nhân đi. Có lẽ cậu ấy đã tỉnh lại rồi đấy."

Bác sĩ nhìn về phía phòng bệnh đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.