"Thằng khốn!!! Mày chán sống rồi à?"
Một tiếng thét lớn vang ầm lên, lấn át tất cả mọi tạp âm xung quanh khiến cả quán bar ai nấy cũng đều phải khiếp sợ, khép nép đứng vào một góc.
"Xin...Xin Dương đại ca tha mạng. Không phải em...cố ý trốn tránh. Là đàn em của em..."
Tên họ Đào nén ra từng hơi thở yếu ớt cất giọng.
"Đàn em của em chúng nó không biết đó là địa bàn của anh."
Hắn cố giương đôi mắt đã bị đấm đến sưng húp mà thụp vào trong, đầu bê bết máu tha thiết khẩn cầu.
"Xin anh...cho em hạn thêm một tháng. Một tháng sau em nhất định sẽ trả lại đủ ạ."
"Trả đủ?"
Dương Tâm Khắc giương cao khoé miệng lộ rõ vẻ xấc xược, đôi mắt nổi lên đầy chỉ máu như đang muốn nghiền nát tên mà hắn vừa đập vỡ cả chai rượu vào đầu.
Hắn nhặt cái cổ chai thuỷ tinh vừa vỡ lên, gõ gõ trêu ngươi vào đầu Đào A Hãn như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ ngỗ nghịch:
"Haha. Bảo tao tin mày sao?"
BỐP!!!
"Mày nghĩ tao là thằng ngu à? A Hãn ơi là A Hãn, mày nhìn mặt tao xem, mày đã ôm gần năm triệu tệ của tao được bao lâu rồi? Sủa lớn lên tao nghe xem!!!"
Hắn cho người lôi sềnh sệch Đào A Hãn đứng phắt dậy. Để hai tên đàn em cao to bặm trợn giữ chặt lấy hai bả vai hắn, Dương Tâm Khắc tiến sát lại gần, một tay bóp chặt vào má như muốn bẻ gãy khuôn xương hàm của tên họ Đào xấu số.
"Đào A Hãn..."
Dương Tâm Khắc hạ giọng, khẽ lặng đi vài giây.
"Mày biết chủ bar Kim Cát tên gì không?"
Tên họ Đào vẻ mặt như sắp đứt hơi, từng hơi thở nặng nề cố gượng lắc đầu.
"Là ba của tao! Dương Khắc Phong!"
BỐP!!!
Dương Tâm Khắc gào lên đầy nội lực uy quyền, đấm liền mấy phát vào mặt Đào A Hãn khiến hắn hộc cả máu mồm, túm lấy cổ áo hắn rồi lớn giọng quát:
"Con mẹ nó! Giờ thì mày đã biết mày lấy tiền của ai rồi đấy?"
"Mẹ kiếp! Đào A Hãn, tao nể tình mày từng là anh em của tao nên tao mới chiếu cố mày. Mày không những đâm tao một nhát sau lưng, thâu tóm địa bàn của tao, còn biển thủ tiền trong quán bar nhà tao chạy xa bay?"
Dương Tâm Khắc càng nói càng điên tiết.
"Mày nghĩ nếu không có tao đưa mày vào đây làm thì thằng súc vật hạ đẳng như mày còn có thể sống đến giờ phút này sao? Ba tao sớm đã nhìn ra bộ mặt xảo trá tâm cơ của mày ngay từ ngày đầu tiên ông ta nhìn thấy mày rồi, thế nên mới nói với tao đừng để mày biết, Bar Kim Cát này là tài sản của Dương gia tao."
"Uổng công tao, mang tiếng là Dương đại ca của Long Ẩn mà tao đã chiếu cố mày không ít. Cố nói giúp mày khi ba tao nghĩ xấu về mày. Thật không ngờ..."
BỐP!!!
Mỗi lần dứt câu thì tiếng đấm lại càng to hơn.
Dương Tâm Khắc cung tay hết sức, càng đấm càng mạnh khiến tên họ Đào kia chẳng khác gì một cái giẻ rách nát.
"Thằng súc sinh như mày chi bằng cứ chết đi cho đỡ chật đất."
Định đấm thêm cái nữa thì bỗng...
Tiếng vỗ tay của một kẻ đang đứng tựa vào góc tường xem kịch hay đằng kia vang lên, làm gián đoạn Dương Tâm Khắc đang hành sự.
Giọng nói của kẻ hóng hớt đấy cất lên đầy chế giễu, tưởng chừng lạ lẫm với ai, nhưng đối với Dương Tâm Khắc thì lại rất quen thuộc, khiến hắn nhận ra ngay. Quen thuộc tới nỗi dù tên đó có chết bao nhiêu lần đi chăng nữa thì giọng nói đó vẫn cứ làm Dương Tâm Khắc hắn khắc cốt ghi tâm.
"Kịch này không tồi, nhưng tao nghĩ, hay nhất..."
"Chắc có lẽ là đoạn kết."
"Vương Thiên Ân?"
Dương Tâm Khắc trố mắt ra, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
"Ba mày chắc phải thất vọng về mày lắm nhỉ?"
Dương Tâm Khắc nghe thấy, vẻ mặt ngay tức khắc tối sầm lại, đen như đáy nồi, hùng hổ quát lớn:
"Mày vừa nói gì? Nhắc lại tao nghe xem!"
Vương Thiên Ân cười lưu manh, giở cái giọng điệu thở dài châm chọc tiếp tục công kích:
"Uổng công Dương Khắc Phong, ông ta đầu tư không ít cổ phiếu vào tập đoàn nhà tao, nhưng lại bị thằng phá gia chi tử như mày đem tiền đi nuôi đám đàn em phế vật đó. Lại còn bị cắn lén? Dương Tâm Khắc..."
"Mày đúng là thất bại mà."
Dương Tâm Khắc tức đến tím tái mặt mày. Cơn ức chế trong người hắn sục sôi như ngọn lửa địa ngục đang bốc cháy phừng phực trên đỉnh đầu.
Hắn bổ nhào tới Vương Thiên Ân như con bò điên gặp phải khăn lụa đỏ, làm ai nhìn vào cũng đều thấy được, sự khích bát độc mồm kia đã khiến cho Dương Tâm Khắc hoá điên dại như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống tên họ Vương chán sống.