"Bà! Bà có sao không?"
Cô chạy xuống, vội đỡ lấy bà Ngọc.
Nhìn thấy Uông Đại Đồng và thư kí Lưu thì Uyển Đình Nhu đã hiểu ra được chuyện mình hiến máu cứu sống Uông Sở Diệu ngày hôm đó cuối cùng cũng đã bị bà phát hiện.
Uyển Đình Ngọc nghe xong mà cảm thấy giận run cả người, tay bà chống gậy nhưng phải tự mình dùng sức để chì lại thì mới có thể giữ được thăng bằng. Vốn dĩ sống đến từng tuổi này thì sức khoẻ cũng đã sắp phải đến lúc gần đất xa trời, không nghĩ được rằng ngày hôm nay lại còn có thể đủ bình tĩnh mà nghe được thêm được nhiều điều kích động đến vậy.
Bà Ngọc xỉ tay vào đầu Đình Nhu mắng nhiếc không thương tiếc:
"Cái con nha đầu này! Đồ bất hiếu! Ta nuôi cháu ăn uống kham khổ cũng không phải loại tiền của dư dả mà mập mạp gì, ai cho cháu đi làm "từ thiện" như vậy hả?"
Đình Nhu dìu bà Ngọc ngồi xuống. Cô vừa giải thích vừa vuốt lưng bà thật nhẹ nhàng:
"Xin lỗi bà, là cháu không đúng. Cháu không nên giấu bà" - Đình Nhu im lặng vài giây, khoé mắt cô hơi đỏ lên.
"Cháu không cố ý làm bà tức giận, nhưng thực sự là ngày hôm đó trong bệnh viện họ không còn nhóm máu Rh âm tính nữa. Một nhóm máu hiếm như vậy mà tình hình còn đang rất nguy cấp, bà nói cháu làm sao có thể nhẫn tâm nhìn một người sẽ chết đi chỉ vì sự ích kỷ của bản thân chứ?"
Bà Ngọc thở dài:
"Nuôi nấng vất vả, điều kiện sinh hoạt lại thiếu thốn, từ cái ăn cho tới cái mặc..."
Uyển Đình Ngọc không muốn nói tiếp, vì càng nói lại chỉ càng làm cho bản thân cảm thấy đau lòng hơn mà thôi.
"Cháu xem, tay chân cứ khẳng khiu thế này, làm việc thì mỗi ngày đều đến tận khuya mới về, thân thể thì cứ hay vì đi làm thêm mà bỏ bữa, đau dạ dày còn nhiều hơn người ta ăn cơm. Vậy mà sống lại không biết tự chăm sóc cho bản thân, suốt ngày chỉ lo chuyện bao đồng là giỏi."
Không gian xung quanh chợt lắng động đi vài giây, sự im lặng bao trùm làm không khí trong căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt.
Thấy vậy, Uông Đại Đồng liền tiếp lời:
"Ngày hôm đó, khoảnh khắc mà tôi nghe được bác sĩ nói Sở Diệu nó rất có thể sẽ không qua nổi 24 giờ, tôi đã suýt phải nhập viện vì lên cơn đau tim. Chắc bà Uyển đây có thể hiểu được rất rõ tâm trạng của tôi, khi thân làm trưởng bối mà tôi cũng như bà, chỉ có duy nhất một đứa cháu mà mình yêu thương nhất, cho nên ngày hôm đó, nếu không phải nhờ có cháu Uyển thì tôi thật sự không biết phải làm sao nữa cả. Uông Đại Đồng tôi đại diện Uông gia thật sự rất cảm ơn và xin lỗi bà."
"Xin bà Uyển hãy để chúng tôi được đền đáp gia đình bà, chúng tôi cũng như Chủ tịch Uông đều rất biết ơn Uyển tiểu thư."
Thư kí Lưu tiến lên phía trước, cúi gập người đầy cung kính.
"Chúng tôi biết cô Uyển đây vì tiền thuốc trị tim mỗi tháng của bà nên đã phải từ bỏ việc học mà đi làm từ rất sớm. Chính vì vậy, chúng tôi mong rằng bà Uyển đây, sẽ để Uyển tiểu thư được tiếp tục con đường học vấn như tất cả các bạn đồng trang lứa khác. Tiền chi phí thuốc thang của bà chúng tôi sẽ chi trả. Xin bà Uyển đừng phụ tấm lòng của chủ tịch chúng tôi."
Uyển Đình Ngọc nghe thấy thế liền thở dài, cười khổ:
"Tiểu Nhu, xin lỗi cháu." Ánh mắt thương xót nhìn Đình Nhu.
"Bấy năm qua là ta đã liên luỵ cháu, hại cháu vất vả sớm tối, để cháu phải chịu nhiều thiệt thòi rồi. Ta thật sự không muốn mình phải trở thành gánh nặng của cháu."
Uyển Đình Nhu ôm chầm lấy bà Ngọc. Khoé mắt cô nóng ran, mặc cho từng dòng nước mắt cứ tuôn dài trên má.
"Bà, bà đừng nói vậy mà, từ trước đến nay, cháu một khắc cũng chưa từng nghĩ rằng bà sẽ là gánh nặng của cháu. Từ nhỏ, cháu đã là trẻ mồ côi, là bà đã nuôi nấng cháu nên người, bà là người thân duy nhất mà cháu có được trong cuộc đời này. Sao cháu có thể thấy bà càng bệnh lại càng già yếu đi mỗi ngày mà không lo lắng cho bà được chứ?"
Bà Ngọc xoa đầu Đình Nhu:
"Tiểu Nhu à, học viện Quốc tế Sử Đế Lan là học viện mà bao đứa trẻ đều mong ước sẽ được bước chân vào."
Uyển Đình Ngọc khẽ lặng đi vài giây...
"Thế nên trước khi nhắm mắt, ta biết với sức khoẻ hiện tại của mình thì những điều này có lẽ sẽ rất xa xỉ, nhưng dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi, ta vẫn mong muốn ở khoảnh khắc cuối đời này, ta vẫn còn có thể được tham dự lễ tốt nghiệp của cháu, được nhìn thấy cháu làm cô dâu và cùng người mình yêu thương bước chân vào lễ đường.
Đình Nhu giương đôi mắt ướt đẫm, ngẩng mặt lên nhìn bà Ngọc.
Uông Đại Đồng mừng rỡ ngồi bật dậy nắm lấy tay:
"Ôi, tôi cứ lo bà sẽ không đồng ý, thật cảm ơn bà. Uông Sở Diệu nhà chúng tôi thật sự rất may mắn vì có được một người bạn như cháu Uyển Đình Nhu đây."
Vừa nói, Uông Đại Đồng vừa suy nghĩ. Vẻ mặt đắc ý nở ra một nụ cười đầy thâm sâu.
Cái thằng này, không biết tiến triển tới đâu rồi, đứa con gái xinh đẹp lại hiếu thuận, không ham hư vinh như thế này ngoài kia gần như sắp "tuyệt chủng" cả rồi. Còn không mau giành lấy là mất đấy nhé.
Thư kí Lưu nói:
"Bà đừng lo lắng, chúng tôi sẽ sắp xếp cho người mỗi tháng đến bệnh viện để lấy thuốc giúp bà. Cô Uyển sẽ không phải vất vả đi làm thêm để lo tiền thuốc thang của bà nữa. Tập đoàn Uông Đại chúng tôi xin thay mặt Uông thiếu gia cảm ơn gia đình của bà cũng như Uyển tiểu thư."
Cùng lúc đó, ở nhà đối diện.