Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 195




Ngọn đèn hoa lệ chiếu xuống bóng hình người con gái nằm trên chiếc giường lớn, tựa như một con công xinh đẹp trong bộ váy màu xanh sapphire xẻ tà quyến rũ.

Uyển Đình Nhu mơ hồ mở mắt, hình ảnh xung quanh dần định hình rõ hơn, cô cảm thấy hơi đau đầu, xoay người, nhìn lên trần nhà...

Không phải bệnh viện... Đây là đâu?

Uyển Đình Nhu vươn tay chạm lên trán, cô xoa xoa thái dương, khẽ lắc đầu, ngồi dậy, cô chợt nhớ đến những hình ảnh đáng sợ của Trần Thúc Huy, liền ý thức đảo mắt xuống dưới, sờ lên người mình xem quần áo có còn mặc đủ không?

Quang cảnh này vô cùng lạ lẫm, cô không biết mình đang ở đâu, chỉ thấy trên ghế sô pha, một người đàn ông cao lớn đang ngồi, thân hình thon dài bắt chéo chân, nhàn nhã uống rượu.

Người đàn ông xa lạ đang ngồi, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ cao sang quyền quý...

Một người đàn ông xa lạ nhìn rất đẹp mắt!

Uyển Đình Nhu vô thức nắm chặt vào ga giường, cô không biết hắn là ai, chỉ thấy khuôn mặt thản nhiên của hắn, hai lông mày như sóng gợn lúc nào cũng mang theo ý cười, mày kiếm càng khiến gương mặt hắn thêm phần cương nghị.

Người này và A Hạo của cô đều có dáng người cao ráo, ngũ quan sắc sảo, khuôn mặt hoàn mỹ. Bề ngoài thoạt nhìn có vẻ phóng đãng không câu nệ, nhưng trong mắt vô tình phát ra ánh sáng khiến người ta không thể xem nhẹ.

Mái tóc side part màu nâu đỏ rũ xuống ngang trán, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi môi lúc cười khiến người khác phải xao động, có lúc lại tràn ngập vẻ đa tình, khiến cho người khác phải say mê.

"Anh... Anh là ai?"

Uyển Đình Nhu kinh ngạc trợn tròn mắt, mắt đẹp khẽ nhíu lại, đồng thời nắm lấy tấm chăn kéo lên cao hơn.

Người này là ai vậy? Mình biết hắn sao? Là ai... Tại sao mình lại không có ấn tượng gì cả?

Người đàn ông cười, dễ dàng nghe thấy giọng nói không hề có địch ý...

"Tôi là người đã cứu cô thoát khỏi cái gã Trần tổng háo sắc đó."

Hắn không nhanh không chậm đáp lại, khuôn mặt tỏ vẻ thân thiện, tuy là rất đẹp trai nhưng lại không phải kiểu tuấn mỹ cuốn hút giống như A Hạo của cô.

Uyển Đình Nhu lăn tăn nhìn hắn...

Trời ạ! Người đàn ông này có đôi mắt trong suốt như nước, đôi mắt khiến người ta cảm thấy tin tưởng.

Nghĩ đến đây, Uyển Đình Nhu vô thức nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nở nụ cười dịu dàng, nụ cười của cô rất thanh nhã...

Ồ... Hoá ra là ân nhân.

Cô nghĩ thầm.

"Cảm ơn anh... Tôi mời anh ăn cơm nhé. Xin hỏi anh là..."

"Không vội."

Hắn trầm thấp đáp, tiện thể chèn thêm ra một câu...

"Cô trước đi."

Gì cơ? Mình ư? Ý anh ta là...

Uyển Đình Nhu ngẩn ra một lúc, cô nhìn người đàn ông, vừa định cất lời thì hắn hỏi cụt...

"Tên?"

"Uyển... Uyển Đình Nhu."

Người đàn ông đặt ly rượu lên khoé môi, nghe thấy Uyển Đình Nhu trả lời, động tác bất giác khựng lại ngay lập tức...

Uyển Đình Nhu?

Dừng lại chừng vài giây, đôi mắt ưng đột nhiên loé sáng, hắn đặt ly rượu xuống bàn, vội bước đến bên giường ngồi xuống, bàn tay vô thức đưa lên đặt lên hai cánh tay mảnh khảnh của cô, trong giọng nói có chút khẩn trương...

"Em nói... Em tên Uyển Đình Nhu ư?"

Uyển Đình Nhu hơi ngạc nhiên, cô rụt người lại, cảm thấy ánh mắt người đàn ông này có vẻ không phải người xấu, dù sao hắn cũng mới cứu cô ra khỏi gã đàn ông kinh tởm đó, cô chung quy vẫn phải nên cảm kích hắn mới phải.

Nghĩ vậy, Uyển Đình Nhu không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, đã khiến khoé môi người đàn ông câu lên một nụ cười vui sướng khó tả, hắn dường như rất vui mừng, bất giác ôm lấy cô vào lòng nói...

"Đình Nhu!? Em là Tiểu Nhu?"

Uyển Đình Nhu còn chưa kịp định thần, người đàn ông lại nắm lấy tay cô kéo lên, lật cổ tay ra xem, lập tức, vết sẹo hai centimet trên đó lộ ra, hắn mừng rỡ thốt lên...

"Đúng rồi, chính là nó... Vết sẹo này, đây đúng là em! Tiểu Nhu! Cuối cùng anh cũng đã tìm thấy em rồi!"

Đôi mắt bồ câu của Uyển Đình Nhu mở to, cô phút chốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đẩy mạnh hắn một cái, nhanh chân bước xuống giường, cô theo bản năng chụp lấy cái lọ hoa bên cạnh giơ lên, đưa về phía hắn...

"Anh cứu tôi... tôi rất cảm kích, nhưng mà không được chạm vào tôi! Tôi không biết anh là ai cả?"

Cô lùi lại vài bước, giọng nói run run cất lên sợ hãi...

"Xin thứ lỗi, tôi... tôi tuy là tiếp viên ở đây nhưng mà Tiêu quản lý đã nói tôi không cần phải phục vụ ai, tôi chỉ chơi đàn ở tiền sảnh thôi, anh làm ơn tha cho tôi... tôi sẽ..."

"Đồ ngốc này... Ai nói em là anh muốn em phục vụ?"

Hắn cười dịu dàng, vươn tay kéo cô lại gần, gương mặt điển trai lúc này càng thêm ngời sáng.

Uyển Đình Nhu vốn đang tránh né nhưng khi nghe hắn nói vậy, cô giống như được thoát nạn, liền thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn người đàn ông, từ từ hạ tay xuống.

Uyển Đình Nhu đứng yên, để hắn bước tới nắm lấy cánh tay mình, cô còn chưa kịp định thần hết những gì nãy giờ, hắn đã nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn, phút chốc khiến cô cứng đờ như pho tượng, hắn ôm đầu cô tựa vào lòng, khẽ thì thầm...

"Tiểu Nhu của anh... Anh về nước rồi."

Uyển Đình Nhu bị lời nói của người đàn ông làm cho đỏ mặt tía tai, vừa định nói ra điều gì đó thì chiếc bụng cô đột nhiên réo lên một tiếng thống khổ, khiến cho bầu khí vốn đang ngượng ngùng lại càng ngượng hơn gấp bội.

Người đàn ông bật cười, xoa đầu cô nói...

"Đến nhà hàng của anh dùng bữa nhé."

Cô yên lặng vài giây, nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt dường như dịu dàng hơn vài phần, cô ngoan ngoãn gật đầu, có hơi mơ hồ về những gì mà hắn đã nói, nhưng nhất thời bắt cô nhớ lại, quả thực chưa thể nhớ ra.

Người đàn ông mang khẩu trang vào, xuống dưới tầng hầm lấy xe, Uyển Đình đứng ở tiền sảnh đợi hắn, cách đó không xa, có vài tiếng xì xầm truyền đến tai cô...

"Con khốn này sao lại đứng ở đây? Chẳng phải em nói thuốc mạnh lắm sao?"

"Làm sao em biết được?"

Tống Tâm Á bật lưỡi một tiếng...

"Em nghĩ chắc cũng phải tận trưa hôm sau nó mới tỉnh lại chứ? Cái tên Trần tổng đó bình thường cũng không đến nỗi tệ. Em đâu nghĩ hắn lại rách việc như vậy?"

Hai cô ả xì xầm với nhau, không nhìn thấy Uyển Đình Nhu đang đi tới, cô giơ tay lên, vung một cái thật mạnh xuống khuôn mặt của Tống Tâm Á, một tiếng "Chát" vang lên rõ to, bất giác khiến Lâm Y Phi thất kinh, đồng thời thu hút sự chú ý của tất cả mọi người...

"Con khốn này! Mày..."

"Tao thế nào?"

Uyển Đình Nhu cười nhạt, ánh mắt bất giác sụp xuống, thần sắc phút chốc trở nên vô cùng đáng sợ, cô gằn giọng, vươn tay nắm lấy cổ áo Tống Tâm Á ghì sát lại...

"Tống Tâm Á, tao cảnh cáo mày, nếu mày dám động đến tao một lần nào nữa, tao sẽ cho mày biết thế nào là sụp đổ! Để tao mang chuyện này nói lại với Tiêu quản lý, lúc đó mày đừng trách tại sao cuộc đời mày bế mạc!"

Nói xong, Uyển Đình Nhu vung tay đẩy mạnh Tống Tâm Á ngã nhào xuống sàn, Lâm Y Phi đứng bên cạnh giống như chết điếng, nét mặt cả kinh, nửa bước cũng không dám tiến đến đỡ lấy Tống Tâm Á.

"Chuyện gì vậy?"

"Trời ơi, tôi có nhìn lầm không? Con nhỏ này bình thường nhìn có vẻ hiền hiền vậy mà cũng ghê gớm phết nhỉ? Dám tát cả Tống Tâm Á?"

"Tát đã là gì? Nó đẩy cô ta ngã nhào xuống sàn luôn kìa, không nhìn thấy hả?"

"Ôi trời... Có nhìn thấy nét mặt của Lâm Y Phi không?"

Người khách đứng gần đó nhìn Lâm Y Phi, hất mặt ra hiệu cho người bên cạnh.

"Nhìn xem... Tái mét rồi kìa. Không biết hai cô ả đã làm gì chọc giận đến Seris thế nhỉ?"

"Chắc lại là giành khách của nhau? Ơ nhưng mà... sao ông hỏi tôi? Tôi cùng ông đứng đây cả buổi cơ mà?"

Gã lắc đầu...

"Đàn bà phức tạp thật đấy."

"Phen này Bar Kim Cát lại sắp có kịch hay để xem rồi. Cuộc chiến giữa Seris và các tiếp viên. Ngày nào tôi cũng phải tới đây mới được, đúng là kịch tính mà."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.