Buổi tối, khi Âu Dương Tu đã về nhà thì mọi thứ lại trở về trạng thái cô đơn tĩnh mịch như ban đầu.
Uyển Đình Nhu leo lên giường nằm hồi lâu, cô xoay người qua lại, dường như không thể chợp mắt?
Có một điều gì đó vẫn đang trăn trở trong đầu cô...
Là điều gì nhỉ?
Cô cố nhớ ra rốt cuộc là mình đã bỏ qua điều gì, nhưng vẫn chưa thể nhớ ra thì cô lại nhớ đến một chuyện khác.
Cô nhớ...
Trước khi Lư Khâu rời khỏi đây, có một hôm, khi cô từ tầng trệt lên tầng trên cùng phơi đồ, có đi ngang qua tầng giữa, tức phòng ngủ của cô và chỗ ngủ của bà, hiện tại đang cho Lư Khâu ở tạm.
Cô ta ngồi trên chiếc ghế mây, vì quay mặt vào bên trong nên căn bản là không thấy bóng dáng của Đình Nhu đang ở sau lưng.
Uyển Đình Nhu đứng gần lại một chút, cô nghe thấy Lư Khâu đang lầm bầm gì đó nên mới bất giác bước lại, vừa định chạm tay vào lưng thì cô ta đã vỗ tay một cái "bốp", hét lớn...
"Phải ha! Đúng rồi!"
Đình Nhu lùi lại vài bước, vội vã rụt tay lại, vì giọng nói Lư Khâu quá lớn phút chốc khiến cô có hơi giật mình, vừa định hỏi thăm cô ta thì cô ta lại cất giọng thêm lần nữa, giọng nói càng phấn khích và vui mừng hơn ban nãy gấp vạn lần...
"Haha! Mình rốt cuộc cũng đã nhớ ra thằng ranh đó giống ai rồi!"
Chị Lư Khâu... đang nói đến ai vậy?
Lư Khâu cười đắc ý.
"Đúng... đúng vậy! Nó đích thị là gã đó! Chắc chắn không thể nhầm lẫn đi đâu được... Chính là Vương... Vương gì ấy nhỉ?"
Cô ta nhắm mắt, đôi mày hơi cau lại...
"À đúng rồi! Là Vương Thiên Ân!"
Gì cơ? Vương Thiên Ân?
Uyển Đình Nhu nghe thấy, khuôn mặt không khỏi ngạc nhiên...
Sao chị Lư Khâu lại nhắc đến cái tên này chứ?
Cô chợt nhớ đến khi trước mình bị Trịnh An Nhã cảnh cáo, sau đó lại nhớ đến lúc bị Tần Nguỵ bắt cóc, những lần đó đều là vì liên quan đến tên người đàn ông này mà không khỏi lo sợ.
Uyển Đình Nhu vội quay mặt đi, mặc cho Lư Khâu vẫn đang cười khanh khách, điên điên khùng khùng lẩm bẩm một mình, nhưng cô vốn chẳng để tâm nữa, xoay người liền đi nhanh vào trong phòng.
Cô ngồi lên giường, bàn tay khẽ run run, cô cầm lấy chiếc điện thoại, ấn vào thanh tìm kiếm search ra ba chữ "Vương Thiên Ân" mà trong lòng tràn ngập lo sợ, lồng ngực cô giờ đây không khác gì tiếng trống vỗ, vô cùng phập phồng lại hồi hộp căng thẳng.
Ấn tìm kiếm, chưa đầy ba giây sau, trên màn hình đã hiện ra vô số kết quả mà Uyển Đình Nhu cũng không biết là nên ấn vào cái nào?
Cô rê ngón tay trên màn hình, lướt lướt một lượt, trên mạng chỉ toàn là những tin đồn xa hoa truỵ lạc của người đàn ông này, nào là một đêm có thể chi đến hơn triệu tệ vào quán Bar (Kim Cát) thượng lưu chỉ để xem múa thoát y?
Nào là tin tức liên hôn giữa hắn và Trịnh An Nhã?
Sau đó lại đến những tin tức nói về tan vỡ giữa hắn và siêu mẫu Hàn Tư Kỳ gì đó?
Vô số tin tức nhưng chẳng có một tin nào là đính kèm hình ảnh của hắn vào cả?
Uyển Đình Nhu thoáng nghi hoặc...
Giữa hàng vạn tin tức, vô số những tin bại hoại thanh danh, duy chỉ có một tin là có vẻ khá tốt đẹp...
Hắn - Vương Thiên Ân đó, chính là hiệu trưởng đương nhiệm tại học viện quý tộc Sử Đế Lan, nơi mà cô đang học tập!??
Cái gì? Gã đó là hiệu trưởng ư?
Vậy còn Chu Hạch Sắc kia là gì? Chức vụ tạm thời sao?
Hắn ta hiện tại đang ở đâu? Tại sao khi ấy hàm ý của Tần Nguỵ và Trịnh An Nhã đều nói giống như hắn có liên quan đến cô?
Rõ ràng cả hai là người dưng nhưng lại bị nói như thể rất thân quen?
Hàng trăm câu hỏi bắt đầu hiện lên trong tâm trí Uyển Đình Nhu, cô thực không thể hiểu nổi, rốt cuộc là những chuyện này có liên quan gì đến cô?
Song, suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể nào hiểu được, cô chỉ là muốn tìm hiểu xem cuối cùng thì người đàn ông tên Vương Thiên Ân đó dung mạo ra sao? Cô đã từng nhìn thấy qua hắn bao giờ chưa? Hắn là ai mà sao lại liên quan đến cuộc đời cô?
Uyển Đình Nhu trầm mặc một lúc lâu, tạm gác những việc không liên quan đó qua một bên đi...
Giờ thì cô biết tại sao học viện quốc tế Sử Đế Lan, tuy là học viện thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng đám học sinh trong đó lại là những con người đồi bại và vô giáo dục như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, đột nhiên khoé môi cô vô thức cười khẩy một cái...
Hiệu trưởng là một tên trác táng như vậy hỏi sao học viện không suy đồi?
Gì mà học viện quý tộc? Quốc tế? Lĩnh ngộ nhiều kiến thức?
Bọn họ vốn đã có người lót đường sẵn rồi. Nếu không tốt nghiệp được thì cũng chẳng phải chết đói, thậm chí thích thì đi học, không thích thì nghỉ ngang cũng được, tốt nghiệp ra chỉ là hình thức mà thôi, những con người ngậm thìa vàng đó không bao giờ tự lực cánh sinh nên dù có không học thì tương lai vẫn xán lạn như thường, vốn chẳng ảnh hưởng đến cơ nghiệp hay tương lai bọn họ.
Uyển Đình Nhu cười nhạt...
Cô tắt màn hình, vứt chiếc điện thoại sang một bên.
Cô cuối cùng cũng hiểu được mục đích để mở ra học viện đó để làm gì rồi...
Xã hội này đối với bọn họ, chỉ có tiền mới được phép lên tiếng, ai nhiều tiền hơn thì có quyền lớn tiếng hơn. Cũng giống như... Người quyền lực nhất, ắt sẽ là kẻ chiến thắng trò chơi vương quyền!
Chính là như vậy...
Quy luật vận hành học viện!
Từ xã hội thu nhỏ trong học viện là dùng để kết nối quan hệ, đến xã hội rộng lớn bên ngoài là hậu thuẫn vững chắc của bọn họ sau này.
Thực khiến cô cảm thấy kinh tởm!
Uyển Đình Nhu thở phào nhẹ nhõm, cô mừng... vì cô và hắn đều là những con người bình thường, sinh ra đều phải tự cố gắng, không phải mang trọng trách gia tộc gì cả, tất cả mọi thứ đều là tự mình bỏ công, bỏ sức, bỏ đầu óc ra mới có thể đạt được.
Không giống như những con người đó, xã hội này quả thực quá phức tạp, cô không hiểu và cũng không bao giờ muốn hiểu.
Kể từ sau khi trải qua chuỗi tháng ngày bị Trương Hâm Đình và đám người của cô ta hành hạ, sau đó lại đến Tần Nguỵ ve vãn, bắt cóc, suýt chút nữa đã khiến cô bị cưỡng gian, sau cuối lại bị hoa khôi học viện Trịnh An Nhã cảnh cáo vì nghĩ cô là tiểu tam cướp hôn phu của cô ta?
Cô phải khó khăn lắm mới có thể vượt qua tất cả mà không bị ảnh hưởng đến tinh thần, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy ám ảnh.
Nếu có một ngày, có ai đó nói yêu cô, chi cho cô rất rất nhiều tiền chỉ để lấy lòng cô, dù cho cô có lâm vào cảnh nghèo khó, túng thiếu đến đâu đi chăng nữa, cô thà chết chứ một xu cũng không bao giờ muốn liên quan đến những người trong giới thượng lưu!