Uông Sở Diệu tức tối, ấn luôn vào số điện thoại lạ của tin nhắn kia.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, chưa kịp cất giọng thì Uông Sở Diệu đã phẫn nộ rủa xả.
"Chết tiệt! Vương Thiên Ân, rốt cuộc mấy tháng nay cậu ở đâu hả? Có biết tôi và ông nội đã tìm cậu vất vả thế nào không?"
"Chả phải bây giờ tôi vẫn còn đang sống để nghe cậu mắng sao?"
"Đồ khốn! Bạn bè kiểu gì mà cắt đứt liên lạc gần nửa năm? Một cuộc điện thoại cũng không gọi?"
"À thì, Vương Sâm, cậu biết đấy..."
"Nhưng không sao, bấy nhiêu đó chưa đủ làm khó được tôi đâu."
Uông Sở Diệu thở dài hỏi: "Không phải ông ấy đã cắt hết tất cả tài chính của cậu rồi à?"
"Về nhà đi, đấu với ông ấy trước giờ đã bao giờ có kết cục tốt đẹp?"
"Không. Tôi sẽ ở đây cho tới khi nào tìm được hôn thê..."
"Cái gì? Hôn thê?"
Vương Thiên Ân chưa kịp nói hết câu thì đã bị Uông Sở Diệu cắt ngang, sửng sốt hỏi.
"Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, có bao giờ nghe cậu nhắc đến vị hôn thê nào đâu? Đừng nói với tôi là Hàn Tư Kỳ?"
"Uông Sở Diệu!!!"
Vương Thiên Ân quát lớn.
"Từ nay về sau tôi cấm cậu nhắc tới tên của cô ta trước mặt tôi."
"Nếu xem tôi là bạn thì nên hiểu rõ vấn đề giữa tôi và cô ta."
"Được rồi, không nhắc thì không nhắc."
Cái tên này...
Hễ ai nhắc tới Hàn Tư Kỳ thì cứ như muốn nhai đầu kẻ đó vậy.
"Không nhắc là được chứ gì, hét toáng lên làm người ta giật cả mình."
Thấy tình hình phút chốc hoá căng thẳng nên Uông Sở Diệu liền đánh sang chuyện khác.
"Thế bây giờ đang ở đâu?"
"Bí mật."
Uông Sở Diệu khẽ nhếch khoé môi, nghĩ thầm:
Hừ, Vương Thiên Ân cậu xem thường tôi quá nhỉ?
Chả qua là tôi muốn nghe đích thân cậu nói cho tôi biết, bổn thiếu gia đây muốn điều tra cái gì mà lại chả được?
Lại còn bày đặt bí mật với chả bật mí.
"Cậu nhắc tới cô ta tôi mới để ý."
"Ngẫm nghĩ, ít ra tôi cũng đã từng có một tình yêu đầu đời, tuy chả phải đẹp đẽ gì nhưng ngược lại là cậu đấy, Uông Sở Diệu, sống những 24 năm rồi mà đến cả nụ hôn đầu còn chưa mất thì thật không thể tin được."
"Sắp có rồi. Bổn thiếu gia đây sẽ cho cậu được mở mang tầm mắt."
Uông Sở Diệu vuốt cái mặt thượt dài vừa mới bị ông nội châm chọc. Bình tĩnh đáp.
Vương Thiên Ân giọng đầy khiêu khích khó tránh khỏi sự tò mò:
"Là đại minh tinh? Hay siêu mẫu nổi tiếng nào lại may mắn lọt được vào mắt xanh của Uông Đại thiếu gia?"
"Cô ấy..."
"Chỉ là một người con gái bình thường, không phải là người nổi tiếng, càng chẳng phải tiểu thư con nhà quyền quý danh gia vọng tộc nào cả."
Vương Thiên Ân nghe thấy vậy thì lặng im một lúc lâu.
"Tôi, chuyển sang thích tiểu bạch thỏ rồi."