Lư Khâu mặc một chiếc áo ngủ mỏng tang bước tới, cô ta hỏi bằng giọng chua loét...
"Vừa về đến mà?"
Uyển Đình Nhu cười, nhẹ nhàng đáp lại...
"Em ra ngoài có chút việc."
"Xấu tính quá nha!"
Lư Khâu bỗng nhiên nói lớn...
"Có phải A Hạo hẹn hò gì em tối nay phải không? Tối nay là Giao thừa mà?"
Lư Khâu tiến đến gần hơn, khẽ bĩu môi, huých huých cùi chỏ vào cánh tay Đình Nhu, choàng vào cánh tay ôm lại...
"Hai đứa đi ăn mà giấu chị phải không?"
Uyển Đình Nhu không nói gì, chỉ cười giả lả, tầm mắt vô tình quét sang đồng hồ treo tường, cô khẽ giật mình, nhưng không muốn để Lư Khâu phát hiện ra cảm xúc nên chỉ cố rút nhẹ cánh tay ra khỏi cái ôm chắc nịch của cô ta, nói...
"Thôi em trễ hẹn rồi, không đi sẽ không kịp. Gặp lại chị sau."
"Khoan đã!"
Lư Khâu cố giữ tay Đình Nhu kéo lại...
"Cho chị đi theo với! Em nhẫn tâm để chị ở nhà một mình vậy sao?"
"Em trễ giờ rồi!"
Uyển Đình Nhu cố rướn người, cô khẽ nhíu mày, âm giọng cao hơn một bậc.
Nhìn thấy vậy, Lư Khâu vẫn không buông tay mà còn giữ chặt hơn.
"Chị muốn đi cùng em, nếu hôm nay không được ra ngoài, chị nhất định không để em bước ra khỏi đây!"
"Chị Lư Khâu!"
Uyển Đình Nhu quát lớn, dường như mọi thứ đã chạm đến giới hạn chịu đựng của cô.
"Hôm nay chị sao vậy?"
Cô lớn tiếng...
"Em đã nói em đang rất bận. Sao chị cứ một hai giữ chân em vậy? Chị có chuyện gì muốn nói thì để sau đi. Bản thân chị cũng biết tụi em sẽ hẹn hò mà sao chị lại..."
"Ha... Thế nào?"
Lư Khâu nhếch mép cười, cô ta trợn mắt...
"Cuối cùng thì mày cũng chịu gỡ lớp mặt nạ giả tạo đó xuống rồi hả?"
Uyển Đình Nhu thoáng ngạc nhiên, cô thật không hiểu rốt cuộc là mình đã làm sai chuyện gì?
"Em không hiểu chị đang nói gì cả."
Uyển Đình Nhu cố tránh thoát, nhưng Lư Khâu cứ một mực đứng trước mặt cô chàng ràng, cố ý giữ chân.
"Mày có tốt đẹp gì đâu? Hừ! Chả hiểu sao đám đàn ông đó lại mê mày như điếu đổ nhỉ?"
Lư Khâu cười khẩy...
"Mày nghĩ tao ưa mày lắm sao? Đừng tưởng khoảng thời gian qua mày cho tao ở tạm vài hôm thì tao sẽ cảm kích mày. Nằm mơ!"
"Em đã làm gì chị?"
Uyển Đình Nhu nhẹ giọng hỏi.
"Mày quyến rũ chồng tao! Mỗi ngày lượn qua lượn lại, khiến lão ta mỗi ngày ở bên cạnh tao mà tâm trí suốt ngày chỉ toàn ngó sang nhà mày! Đó không gọi là câu dẫn thì là gì?"
Lư Khâu vừa nói, vừa khoanh tay đi vòng quanh Đình Nhu.
"Hiện tại khi ở cùng, tao mới được chứng kiến rõ hơn bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mày... Thật khiến tao cảm thấy khăm phục!"
"Thế chị thì sao?"
Uyển Đình Nhu cười nhạt...
"Chị thì không giả tạo? Chị xem em là người mù sao?"
Cái gì?
Lư Khâu nghe thấy, cô ta thoáng hoảng hốt, dường như cảm thấy chột dạ.
"Tất cả hành động của chị đối với A Hạo em đều nhìn thấy rất rõ. Chị nghĩ là em không biết gì ư? Chị thích A Hạo có phải không?"
"Mày...!! Mày dựa vào đâu mà nói như vậy?"
Lư Khâu trợn mắt, lộ ra vẻ mặt hung dữ, trông cô ta lúc này không khác gì một con nhím đang xù lông, cô ta một hai quả quyết...
"Tao không có! Mày nghĩ gì mà bảo tao thích bạn trai mày? Mày nghĩ ai cũng đê tiện như mày sao?"
"Không có?"
Uyển Đình Nhu nhếch mép cười...
"Không có mà chỉ ngay ngày đầu tiên em đưa chị về đây thì chị đã động chạm vào tay bạn trai em?"
Cái gì? Nó nhìn thấy ư?
"Chị rõ ràng là đã tỉnh, chị hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tại sao... Tại sao chị lại làm như vậy?"
Uyển Đình Nhu cười khổ...
"A Hạo không thích chị, anh ấy không muốn làm em buồn nên mới như vậy, em cũng nhiều lần đứng ra nói giúp chị. Em nói, có lẽ chị không cố ý làm vậy, có lẽ chị không giống như anh ấy nghĩ, có lẽ chị không như vậy đâu... Rất nhiều, rất nhiều lần em đã cố nói tốt về chị, nhưng càng ngày, mọi hành động của chị đều chứng minh rằng, anh ấy đã nói đúng!"
Uyển Đình Nhu nói, ngay lúc này, tiếng chuông di động vang lên...
Lư Khâu nhìn thấy, cô ta đánh mắt qua liền biết ngay là ai đang gọi tới, cô ta vươn tay, Uyển Đình Nhu còn chưa kịp ấn vào, cô ta đã một tay ghì lại, không để cho Đình Nhu có cơ hội được bắt máy.
"Chị! Chị làm gì vậy? Buông em ra!"
Uyển Đình Nhu cùng Lư Khâu giằng co qua lại trên cầu thang, cô ta quát lớn...
"Tóm lại, tao nói hôm nay mày ở nhà! Ngoan ngoãn nghe lời tao, bằng không, đừng trách tại sao tao ra tay độc ác!"
"Chị điên rồi! Mau bỏ em ra! Không em sẽ..."
CHÁT!!!
Lư Khâu tốc độ rất nhanh, cô ta vung tay giáng một bạt tai xuống mặt Uyển Đình Nhu, bất giác khiến bước chân của cô không kịp phản ứng, chuẩn bị bước xuống bậc cầu thang thì đột nhiên bị đạp cú vào một khoảng không, cả người không báo trước liền ngã lăn xuống cầu thang.
Uyển Đình Nhu bị dọa đến kinh hô một tiếng, bên tai mơ hồ truyền tiếng gọi ầm ĩ của di động...
Đầu cô đụng thật mạnh vào sàn, di động trong tay cả hai rơi ra, dừng ở cạnh tay của cô.
Lư Khâu đứng trên cầu thang nhìn xuống, cô ta bám chặt vào tay vịnh cầu thang, vẻ mặt thất kinh!
Con nhỏ đó... Không phải là chết rồi chứ?
Uyển Đình Nhu không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy người có chút khinh phiêu, hai gò má dán lên sàn, nằm trên vũng nước ấm nóng đỏ tươi, tản ra hương vị của máu...
Đầu óc của cô rất thanh tỉnh, có thể cảm giác được rõ ràng thể lực của mình đang từ từ xói mòn, ngay cả ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, trong lòng của cô hiện lên một tia khủng hoảng, trong cơ thể chỉ còn lại có một cái ý niệm, chính là chưa ấn vào cuộc gọi đến đó.
Màn hình di động vẫn đang sáng, chuông vẫn reo, từ nãy đến giờ, đã liên tục hơn mười cuộc.
Cô nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng cô nói chuyện với hắn.
Uyển Đình Nhu cố gắng nâng tay lên, muốn chạm vào chiếc di động ở bên cạnh, nhưng mà ở trong ánh mắt, sau ngón tay vẫn đang nhúc nhích kia, toàn thân của cô mỗi một chỗ đều kêu gào lên đau đớn đến tận xương tủy, cố chịu đựng cơn đau, mất rất lớn khí lực, rốt cuộc mới đụng vào được di động, nhưng mà ngay cả một chút sức lực để cầm di động cô cũng không có, cuối cùng chỉ có thể đưa điện thoại di động kéo dài tới trước mặt của mình, vừa mới ấn sáng màn hình, trước mắt của cô là một màu đen, cả người hoàn toàn mất đi ý thức...
...
Gần chín giờ tối. Tại một nhà hàng tầng thượng sang trọng ở trung tâm thành phố Thượng Hải.
Vương Thiên Ân dường như rất kiên nhẫn, cố ấn gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
"Vương thiếu, chúng ta chỉ còn một tiếng nữa thôi. Nếu cứ tiếp tục đợi như vậy, e là..."
"Còn chưa hết ngày! Ai dám xen vào?"
Vương Thiên Ân lớn giọng, hắn hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm mang theo sự cố chấp.
"Dạ."
Lục Tư Thành khẽ gật đầu, bước chân nhanh chóng lùi ra sau.
Tiểu Uyển... Sao lại không nghe điện thoại của tôi?