Ngày 30 tháng 12, tại Vỹ Kỳ quán, lúc này đã hơn bảy giờ tối.
Uyển Đình Nhu đi xuống toilet ở dưới lầu, trước khi vào toilet, vừa đúng lúc nghe thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng bên cạnh gọi điện thoại, hình như là cùng lão công của mình hẹn đêm nay trở về cùng nhau trải qua thời khắc Giao thừa, lão công của người phụ nữ ấy ở nhà chuẩn bị cơm tối, hỏi cô ấy muốn ăn gì, cô ấy cầm di động, vẻ mặt hạnh phúc tự mình nghĩ tên món ăn.
Uyển Đình Nhu cố ý liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, phát hiện cô ấy vén hai mái tóc xinh đẹp, còn vài món đồ trang sức vô cùng trang nhã làm toát lên vẻ thanh lịch của cô ấy.
Có lẽ là nhân viên trong một công ty hay tập đoàn nào đó?
Cô nghĩ thoáng qua, cặp mắt trong veo như ngọc cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Cô nghĩ... Có lẽ sau khi tốt nghiệp, cô cũng sẽ giống như cô gái ấy, có thể mặc phục trang công sở đi làm ở một công ty nào đó, có thể kiếm thật nhiều tiền để trang trải cho cuộc sống, lại còn có thể lo cho bà cô.
Uyển Đình Nhu đứng trước bồn rửa tay, lúc cô định đi ra, nhìn thoáng qua mình trong gương, chợt... Bước chân cô vô thức dừng lại.
Nhìn mái tóc của mình được vấn lên gọn gàng, Uyển Đình Nhu thuận tay kéo chiếc kẹp gắp xuống, dùng tay vuốt nhẹ lại từng nếp tóc, sau đó cho tay vào trong túi xách lấy ra một thỏi son đặt lên cánh môi, điểm tô trên đó một ít màu sắc khiến cho làn da trắng nõn mềm mại có thêm điểm nhấn, cô vốn có dung nhan hoàn mỹ, sau khi trang điểm sơ qua lại càng trở nên tinh xảo động lòng người.
Cô nhớ tới, sở dĩ mình dụng tâm như vậy, là vì đêm nay sẽ cùng ăn tối với hắn, nhưng không phải là ở nhà, mà là ở một nơi sang trọng.
Đột nhiên tối qua, hắn nói những điều khá kì lạ, nói cái gì mà muốn dẫn cô đến một nơi, sau đó lại nói, dù đã trải qua hơn một năm ở đây, nhưng chỉ duy một tháng này, khi được ở cùng cô, hắn mới thực sự biết trân trọng từng giây từng phút?
Tuy từ trước đến nay hắn không hề nói ra, cô cũng chưa từng hỏi đến, nhưng cô biết... Hôm nay là sinh nhật hắn.
Uyển Đình Nhu nghĩ tới đây, khoé môi vô thức cong lên nụ cười, cô đặt tay lên lồng ngực, cảm giác thực khiến cô cảm thấy hồi hộp, không nghĩ đến chỉ mới quen biết nhau như vậy mà chớp mắt đã qua một năm, hiện tại khi chính thức ở bên nhau, thời gian còn trôi qua nhanh hơn vạn lần.
Cô còn nhớ, cách đây vài ngày trước, khi cô giặt quần áo cho hắn, lúc chúc chiếc quần kia xuống, đột nhiên bên trong rơi ra một tấm thẻ...
Uyển Đình Nhu nhặt lên, cô nhìn sơ qua đã nhớ ra ngay... Chính là tấm thẻ hội viên mà cô nhặt được ngày đó!
Ngày mà cô tan ca về muộn đã nhìn thấy một người đàn ông ngất xỉu bên đường, chẳng biết hắn đã trải qua những chuyện gì, chỉ biết người đàn ông trên tay cô lúc đó, hắn bị thương nặng, vết thương rất sâu, sâu đến nỗi, cả chiếc áo sơ mi trắng cũng vì vết thương trên người hắn mà nhuộm đỏ.
Lúc đó, trong đầu Uyển Đình Nhu quả thật rất rối rắm, cô vì quá hoảng sợ nên chỉ lướt mắt sơ qua tên và ngày sinh, còn chưa kịp nhìn đến những thông tin khác đã vội vã dìu hắn lên, đưa về nhà.
...
Uyển Đình Nhu đi trên đường, bước chân có hơi nhanh, cô vừa đi vừa đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Còn hơn một tiếng nữa là đến giờ hẹn.
Hôm nay, cô xin về sớm.
Lúc sáng đi làm thêm, là hắn đã đưa cô đưa cô chỗ làm.
Còn nhớ khi Đình Nhu quay người đi vào trong, Vương Thiên Ân đã giữ tay cô lại, hắn kéo cô ôm vào lòng...
"A... A Hạo! Đừng... Đây không còn là ở nhà nữa đâu."
Uyển Đình Nhu thoáng lúng túng, cô ngạc nhiên nhìn hắn rồi nhìn xung quanh...
"Chẳng phải anh không muốn em nói với mọi người về mối quan hệ này sao? Làm như vậy không khéo lát nữa không phải mọi người trong quán mà tất cả những ai qua lại ở đây cũng sẽ đều..."
"Người tôi muốn em nói chỉ có mỗi tên Âu Dương Tu kia thôi."
Vương Thiên Ân cắt lời, một đôi con người sâu thẳm như biển đen nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt mang theo vẻ nghiêm túc...
"Còn lại thì biết cũng được, không biết cũng chẳng sao."
Uyển Đình Nhu nghe thấy, cô đứng yên trong lòng Vương Thiên Ân, chăm chú nhìn hắn hồi lâu. Phải hơn nửa thế kỷ sau, cô mới khẽ cong môi, hai tay đưa lên vòng qua dáng người cao lớn của hắn, nhẹ nhàng tựa đầu vào.
Cô không trả lời, chỉ im lặng lắng nghe, sau đó dùng hành động để đáp lại, chỉ mong hắn hiểu được...
Cô sẽ chỉ yêu mỗi mình hắn mà thôi.
Hắn không cần phải có thái độ chèn ép trước những người đàn ông muốn tiếp cận cô, đôi khi sẽ khiến cô cảm thấy rất khó xử.
Uyển Đình Nhu cười khổ.
Người đàn ông này, kể từ khi yêu hắn thì cô đã biết, sức chiếm hữu của hắn rất cao. Tuy là vậy, nhưng hắn chưa bao giờ ghen tuông một cách mù quáng.
Cách ghen tuông của hắn, đôi khi lại rất tinh tế, hắn đủ thông minh để có thể khiến những gã đàn ông đó mất mặt mà tự động rút lui, không sỗ sàng cũng chẳng bao giờ phải dùng đến vũ lực.
Người đàn ông của cô, quả thật rất cuốn hút... Phải không?
Uyển Đình Nhu nhìn Vương Thiên Ân, cô cười, đáy mắt ánh lên một tia hạnh phúc.
Cái ôm rất sâu, vừa lâu, vừa ấm, đủ để khiến cô có thể cảm nhận được hết mùi xạ hương trên người hắn, hơi ấm từ trong vòng tay, giống như một cảm xúc quyến luyến không muốn rời xa.
"Tiểu Uyển..."
Vương Thiên Ân khẽ gọi, bất giác khiến Uyển Đình Nhu dừng bước, cô quay đầu lại.
"Cùng ăn tối nhé."
Đoạn nói xong, Vương Thiên Ân tiến lên nắm lấy tay Đình Nhu, đặt vào tay cô một mảnh giấy, ngay lúc cô vừa định mở ra, hắn đã đưa tay lên chặn lại...
"Đợi tôi đi đã."
Uyển Đình Nhu mỉm cười, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa vào đến quán ăn, không khí đã vô cùng náo nhiệt, tiếng ông bà chủ Vỹ vang vọng cả không gian, đồ ăn nóng vừa chín tới, toả ra hương thơm nghi ngút.
"Tiểu Nhu, mang cái này đến bàn số ba giúp tớ với."
Lý Hân Nghiên vừa nói vừa đưa qua cho Đình Nhu, sau đó vội vã chạy sang bàn khác vì có khách đang gọi, song, lại nghe thấy tiếng ông bà chủ Vỹ vang lên...
"Tiểu Nhu đến rồi sao? Con bé này lại đi trễ!"
...
Tất bật cả buổi, cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ tay.
Uyển Đình Nhu ngồi xuống nghỉ ngơi vài phút, chợt nhớ đến mảnh giấy ban nãy của Vương Thiên Ân, cô đưa tay vào túi lấy ra xem.
Là một địa chỉ!
Thoáng nghĩ ngợi, chắc có lẽ là địa điểm buổi hẹn, cô gấp lại, vừa định cất vô, lại vô tình nhìn thấy một dòng chữ nhỏ ở mặt sau tờ giấy...
"Tôi chỉ muốn đón Giao thừa cùng em."
Uyển Đình Nhu đọc đến đây, bất giác nhớ đến tối qua, khi ôm cô vào lòng, hắn đã thì thầm vào tai cô...
Nhà chúng ta... Nơi này đã không còn riêng tư nữa rồi.
...
Uyển Đình Nhu còn muốn chuẩn bị thêm, rõ ràng đã rất xinh đẹp, nhưng mà cô cố tình bới lông tìm vết, càng muốn hoàn mỹ hơn, thậm chí trước khi ra khỏi nhà, cô còn lấy hết quần áo trong tủ ra thử qua một lượt, chỉ vì muốn đem những gì tốt đẹp nhất của bản thân đến trước mặt hắn.
Tâm trạng lúc này của cô, là rung động, là chờ mong, có chút khẩn trương, lại kèm theo nhè nhẹ ngọt ngào.
Uyển Đình Nhu cầm điện thoại trên tay, vừa định đi ra ngoài, sực nhớ đến món quà sinh nhật mà cô đã chuẩn bị cho hắn từ trước vẫn chưa mang theo, liền trở lại trên lầu, còn chưa đẩy cửa phòng ra, đã nghe thấy âm thanh truyền đến...
"Đình Nhu, em định ra ngoài sao? Đi đâu đấy?"