Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 162




Sáng hôm sau, khi Vương Thiên Ân đi ra ngoài, trước khi đi có để một mảnh giấy ghi chú cho cô...

Đoán xem hôm nay tôi đã nấu món gì? *icon trái tim*. Ngủ dậy nhớ ăn sáng nhé, tôi ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ về. 

Uyển Đình Nhu đọc đến đây, trên cánh môi không khỏi cong lên một nụ cười hạnh phúc, chắc chắn đó là món mà cô thích nhất, tối qua lúc nằm trong lòng hắn, cô đã nói rằng, cô thèm ăn sủi cảo mà ngày Đông Chí hôm đó hắn đã làm cho cô ăn, cô thực sự rất nhớ hương vị của nó.

Uyển Đình Nhu cẩn thận gấp mảnh giấy ghi chú lại, kẹp vào trong một cuốn sách mà cô thích đọc, sau đó háo hức chạy nhanh xuống lầu...

"Ơ... Đình Nhu? D... Dậy rồi hả? Ng... Ngồi xuống đây ăn sáng cùng nè."

Cô vừa đặt chân xuống bếp, đã nhìn thấy Lư Khâu đang ngấu nghiến trong miệng cả đống sủi cảo, nhét nhiều đến nỗi không thốt ra rõ chữ.

"Chị..."

Đình Nhu hơi nhíu mày nhìn Lư Khâu, cô sững người chừng vài giây, mới đi đến bên chiếc bàn, kéo ghế ra, ngồi xuống.

"Xin lỗi em nha..."

Lư Khâu phồng mang trợn má cố nhai hết đám sủi cảo còn đầy ắp trong miệng...

"Sủi cảo này ngon thật đó! Chị ngủ dậy đói quá, cũng chẳng biết của ai, thấy vừa chín tới nên đã..."

Cô ta cười giả lả...

"Còn hai cái nè, em ăn đi."

Nhìn thấy vậy, Đình Nhu liền chặn bàn tay đang đẩy qua của Lư Khâu, nói...

"Thôi chị ăn nốt đi, em không đói, em đợi A Hạo về ăn cùng."

Nói xong, nét mặt Đình Nhu có hơi buồn, cô chậm rãi đi lên lầu, đoạn vừa thấy cô quay lưng, Lư Khâu đã nuốt "ực" xuống, đôi mắt ánh lên một tia gian tà, nhếch mép cười, cố ý nói...

"Cái này mà không phải em làm thì chắc là A Hạo của em rồi! Công nhận em tốt số ghê, có bạn trai vừa đẹp trai vừa nấu ăn giỏi, nhưng mà phải công nhận... Lên tay rồi đấy!"

Đình Nhu nghe thấy, không vội quay lưng lại, nhưng vẫn dừng bước trên cầu thang, ngụ ý lắng nghe, cô khẽ nghiêng đầu nhìn vào trong góc bếp, nơi Lư Khâu đang ngồi...

"Ừm, anh ấy nấu ăn rất ngon."

"Không..."

Lư Khâu vội xua tay...

"Ý chị là... Lần này ngon hơn hẳn lần trước đó!... À! Cái hôm Đông Chí đấy, lúc cậu ấy sang nhà đưa cho chị một đĩa sủi cảo, chị khẳng định luôn, hương vị lần đó kém xa lần này."

Lần trước? 

Vẻ mặt Đình Nhu thoáng ngạc nhiên, nhưng cô cố không để lộ cảm xúc ra ngoài.

A Hạo làm sủi cảo cho chị Lư Khâu ư? Chẳng phải anh ấy nói đó là lần đầu tiên anh ấy...

"Nè Đình Nhu, chị nói nha, A Hạo của em ưu tú lắm đó, em không sợ một ngày nào đó người ta sẽ cướp mất người yêu của em sao?"

Đoạn nói tới đây, Lư Khâu có lén lướt qua cảm xúc của Đình Nhu, nhưng cô chỉ nhàn nhạt đáp lại...

"Chẳng hạn như là..."

Cô cố ý để cho Lư Khâu tự hiểu ra, cô ta bắt được hàm ý liền cười cười...

"Haha, chị nói đùa thôi, A Hạo thương em như vậy, sao có thể làm điều có lỗi với em chứ? Chị nói có phải không?"

...

Sau đó, Đình Nhu không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng rời khỏi đó, cô muốn tự mình tìm hiểu vấn đề nên không vội nói cho Vương Thiên Ân nghe.

Một lúc sau, khi đang khệ nệ ôm cả giỏ quần áo to đi xuống dưới cầu thang, bất giác bị một vật ngáng qua, ngay lập tức khiến cô ngã nhào xuống bên dưới, may mắn là chưa bị va chạm vùng đầu.

Chậc! Cứ nghĩ sẽ khiến nó bị đập đầu mà lại...

Lư Khâu nghiến răng, song, chạy vội xuống cầu thang hét lớn...

"Đình Nhu!"

Cô ta vừa chạm vào cánh tay Uyển Đình Nhu thì Vương Thiên Ân vừa về tới...

"Tiểu Uyển!"

Hắn vứt đồ đạc sang một bên, chạy vội đến bên cạnh Đình Nhu gạt phăng cánh tay Lư Khâu ra, thuận tay đẩy mạnh một phát, ánh mắt như biến thành quỷ dữ...

"Cút ngay!!!"

Lư Khâu bị quát đến mặt mũi hoá trắng bệch, nhanh chóng đứng lên, lùi ra sau, cô ta cũng không ngờ Vương Thiên Ân lại về đúng lúc như vậy, cũng chẳng biết hắn có nhìn thấy hết tất cả hành động ban nãy của cô ta không?

Lư Khâu lấm lét nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay vô thức sờ sờ lên cổ, nhớ lại những lời cảnh cáo trước đó mà bất giác rùng mình, liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra cửa, biến mất dạng trong tích tắc.

...

Vương Thiên Ân nhìn thấy vết bầm trên hai chân cô, ánh mắt vốn rất dịu dàng, hiện tại đã trở nên lạnh băng, hắn bực dọc chau mày, đứng lên liền đi nhanh vào trong bếp, cầm ra một hộp y tế cá nhân.

Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, kéo lấy chân cô đặt lên trên đùi.

"Ách... Không... Không cần đâu..." 

Uyển Đình Nhu bị hắn nhìn đến phát ngượng, muốn rút chân lại nhưng vì hắn giữ chặt quá, đành thôi.

Có thể là do lúc ngã vì không kịp phản ứng nên đầu gối mới tì xuống, vốn chỉ là một vết xước nhưng giờ đã bầm tím cả rồi, lại còn rỉ máu nữa.

Ánh mắt dịu dàng ngay lập tức thu lại, hắn ném cho cô một cái nhìn cảnh cáo, thấy vậy cô chu môi, không nói gì nữa.

Thùng thuốc rất nhanh đã được soạn ra đầy đủ những vật dụng sát trùng cần thiết, sau khi Lư Khâu rời đi, hắn đã tự mình dọn dẹp xung quanh, giúp cô xử lý vết thương.

"Có thể là sẽ đau, em ráng chịu một chút."

Vương Thiên Ân lấy thuốc sát trùng và thuốc mỡ ra, tỉ mỉ thoa lên miệng vết thương, khi thấy cô xuýt xoa vì đau, trong hắn mắt hắn chợt ánh lên một tia đau lòng.

"Ngốc... Em không nghe lời tôi gì cả."

Vương Thiên Ân thở dài...

"Đã nói em... Cô ta không đơn giản như em nghĩ đâu, em lại chẳng nghe tôi."

Hắn nhẹ giọng trách móc, một nỗi đau xẹt qua trên gương mặt anh tuấn.

Vương Thiên Ân giúp cô xử lý vết thương không phải lần một lần hai, nhưng với sự lo lắng hiện rõ rệt trên khuôn mặt hắn như vậy là lần đầu tiên, hiện tại hắn đã thuộc về cô rồi, cô mới được nhìn thấy thêm nhiều mặt tốt của hắn, hắn chu đáo và dịu dàng biết bao...

Lúc này đây, sự dịu dàng của hắn, nét ưu tư nhàn nhạt trên gương mặt hắn khiến cho cô cảm thấy có chút đau lòng.

"Chắc chị ấy không cố ý đâu, cầu thang vốn rất hẹp mà... Thôi, chúng ta đừng trách chị ấy nữa, thân là khách, bị anh doạ cho sợ đến mức phải tạm lánh mặt luôn rồi."

Uyển Đình Nhu khuyên nhủ, nhưng dường như, Vương Thiên Ân không mấy để tâm đến lời nói của cô nên chỉ lắng nghe mà không nói gì, chỉ tập trung tinh thần giúp cô xử lý vết thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.