Hoàng hôn buông xuống, Uyển Đình Nhu nằm trong ngực Vương Thiên Ân, để mặc bàn tay hắn vuốt tóc cô. Hai người như sống trong thế giới riêng của mình, giống như một cặp vợ chồng son, cả hai dính với nhau suốt cả ngày khiến Lư Khâu vô cùng chướng mắt.
Con ranh này... Ngoài cái nhan sắc giỏi câu dẫn đàn ông đó ra thì tao có gì thua mày?
Khắp cả cái khu phố này sắp bị mày câu dẫn cả rồi. Sớm chết đi cho khuất mắt tao! Đồ hồ ly tinh!
Lư Khâu nghiến răng, đứng trong gian bếp nhìn đôi uyên ương đang đùa giỡn trên chiếc ghế sô pha mà tức muốn nổ cầu mắt, cô ta bóp mạnh vào chiếc ly thuỷ tinh, run đến nỗi cả nước ở trong đấy cũng vì cơn tức giận của cô ta mà chuyển động.
Sẽ có một ngày... chính tay tao sẽ gỡ bỏ lớp mặt nạ trên mặt mày xuống! Đồ giả tạo!
Lư Khâu sau khi bị Vương Thiên Ân cảnh cáo thì không còn dám lại gần Uyển Đình Nhu nữa, mặc dù cục tức này cô ta nuốt không trôi, nhưng cô ta vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn, cố làm ra vẻ thân thiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thật khiến cô ta tức chết!
...
Đêm đến, khi cả hai đã về phòng, Uyển Đình Nhu mới có cơ hội đi tắm.
Cả ngày hôm nay, không hiểu sao Vương Thiên Ân lại dính cô như sam, nửa bước cũng chẳng rời, mỗi lần ở cạnh, hắn giống như quyến luyến từng hơi thở, từng mùi hương dịu ngọt trên cơ thể cô, cứ hễ ôm lấy cô là cánh mũi lại vô thức kề sát vào cổ, song, lại lướt nhẹ xuống vai, chẳng hề bận tâm đến trong nhà vẫn còn có một người khác, hắn cứ như vậy mà say đắm vẻ đẹp của cô, hết mực cưng chiều để cô ngồi trên đùi hắn, cố chấp cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên cổ.
Trao cho cô những cái hôn thật dịu dàng, thật nồng cháy...
"Tiểu Uyển, nói yêu tôi!"
Uyển Đình Nhu hơi ngẩn ra trong giây lát, đôi má trắng nõn liền nở ra một nụ cười tươi như hoa, giống như áng mây nhàn nhạt phía chân trời xa, lại như là hoa linh lan mùa xuân, lộ ra khí chất thanh nhã, quyến rũ, dịu dàng ôm lấy cổ Vương Thiên Ân, khẽ nói...
"A Hạo, em yêu anh..."
A Hạo...
Trong mắt Vương Thiên Ân vốn đang ánh lên ý cười, nhưng khi nghe thấy Đình Nhu cất giọng, ánh mắt hắn bất giác sụp xuống, đôi con ngươi vô thức loé lên một tia lạnh lùng.
Rõ ràng hắn biết, cô là đang nói yêu hắn, nhưng khi nhìn sâu vào trong ánh mắt cô, hắn vẫn không thể cảm nhận được sự chân thật ở trong đó, chỉ bởi vì... Hắn không phải A Hạo của cô.
Hắn là Vương Thiên Ân!
Càng ngày, Vương Thiên Ân càng muốn được nghe Uyển Đình Nhu nói yêu hắn nhiều hơn, giống như một cơn nghiện, chỉ cần ở cạnh cô, hắn lại mong muốn cô nói yêu hắn thật nhiều, thật nhiều... Nhiều đến mức dù có nghe đến trăm vạn lần, hắn vẫn muốn được nghe tiếp.
Nếu có thể, hắn muốn được thu âm lại giọng nói của cô, nghe cô nói yêu hắn, yêu nhiều đến thế nào, mãi cũng không rời xa... Để một mai dù có rời khỏi mái ấm này, hắn vẫn còn có cơ hội nghe lại thanh âm ngọt ngào này một lần nữa.
"A Hạo..."
Sự cuồng chiếm đến bá đạo này trong Vương Thiên Ân đã ngày một trở nên phức tạp hơn...
Nó tựa hồ một cuộc đấu tranh tư tưởng mà chính bản thân hắn lại là người tạo ra tất cả, để giờ phút này, mỗi khi nghe thấy cô nói yêu một người khác mà không phải là hắn...
Hắn thật muốn gào lên và bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn xem hắn thực sự là ai, gọi tên hắn, nói yêu hắn, nói đến khi nào hắn hả dạ mới thôi!
"A Hạo!"
Uyển Đình Nhu gọi, thanh âm bất chợt vang lên khiến Vương Thiên Ân khẽ giật mình, định thần liền quay sang nhìn cô...
"Anh đang nghĩ gì đấy? Ban nãy em gọi anh tận hai lần?"
Vương Thiên Ân... mày thua rồi! Thua chính bản thân mày chứ không phải là một ai khác!
Thật sự rất nực cười, lại cực kỳ ngu xuẩn!
Chợt, hắn nhìn cô hồi lâu, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không quan tâm gì đến câu hỏi của cô mà chỉ thâm trầm nói...
"Tiểu Uyển, từ khi em nói với tôi những lời nói đó, tôi đã đã đem cả con tim này đặt cược vào em..."
Cược vào em một lần nữa...
"Tôi hi vọng em sẽ giữ lời, em đối với tôi rất quan trọng, có biết không..."
Hắn thì thầm bên tai cô, trong giọng nói trầm thấp lộ ra tình cảm nồng nàn cùng say đắm không chút che giấu.
Một cảm giác ấm áp cùng ngọt ngào chảy vào tim Uyển Đình Nhu. Tuy cô không hiểu được rốt cuộc hắn đang muốn nói đến điều gì, hai chữ "đặt cược" đó nghĩa là thế nào, nhưng nghe khi hắn nói như vậy thì cô thật sự rất hạnh phúc.
"A Hạo, em sẽ không rời xa anh..."
Uyển Đình Nhu đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt cương nghị của hắn, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đó, ánh mắt cô dần trở nên mờ mịt.
Đôi con ngươi sâu thẳm của Vương Thiên Ân ngày càng dịu dàng, nhất là khi nghe thấy lời hứa hẹn từ tận đáy lòng của cô thì thần sắc có chút kích động, ngón tay thon dài quyến luyến mà vuốt khẽ đôi môi hồng của cô, giọng nói có chút khàn khàn...
"Đây là em nói, vĩnh viễn cũng đừng rời xa tôi, nếu không... dù em có trốn đến tận chân trời góc bể, tôi cũng sẽ tìm được em!"
Uyển Đình Nhu nở nụ cười, nụ cười của sự hạnh phúc...
Cô vô thức nhắm lại, cảm nhận hơi thở của Vương Thiên Ân đang tiến đến gần hơn, hắn cúi người, đem những lời nói ngọt ngào của cô hoà vào trong nụ hôn nồng nàn... Nụ hôn mang theo sự xâm chiếm, đồng thời lại vô cùng dịu dàng, quyến luyến không thôi.
...
Ban đêm, Vương Thiên Ân thấy Uyển Đình Nhu đã ngủ say, lúc này, hắn mới đi ra khỏi nhà, đi thẳng đến một con hẻm, cách ngôi nhà không xa.
Bước đến bên chiếc Mercerdes - Benz, có hai vệ sĩ mặc vest đen đã đợi sẵn ở đó. Vừa thấy hắn xuất hiện, bọn họ đã mỗi người một bên kéo cửa ra, chìa tay, cúi người đầy cung kính...
"Vương thiếu, mời!"
Ngay lúc này, Lục Tư Thành đang ở trong xe đợi Vương Thiên Ân, vừa nghe thấy giọng của hai tên vệ sĩ, hắn lập tức ngồi ngay ngắn lại, bàn tay vuốt vuốt, chỉnh đốn phục trang.
"Vương thiếu."
Lục Tư Thành khẽ cúi đầu, lập tức báo cáo việc ban ngày trong tập đoàn.
Vương Thiên Ân vừa nghe, vừa đưa ra chỉ thị, sau đó trực tiếp ra lệnh cho Lục Tư Thành liên lạc với tầng lớp lãnh đạo của chi nhánh công ty ở nước ngoài, tiến hành họp online.