Uyển Đình Nhu ngây ngô nhìn Vương Thiên Ân, cô vốn định trêu hắn...
Ai muốn gả cho anh?
Nhưng khi nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm của hắn, cô bất giác khựng lại, cảm thấy ánh mắt hắn ngay lúc này, dường như không hề giống với vẻ ngả ngớn thường ngày của hắn...
Có vẻ như... hắn đang rất nghiêm túc.
"A Hạo, anh sẽ đi đâu?"
Vương Thiên Ân trầm ngâm một lúc lâu, hơn cả thế kỷ, hắn mới nhàn nhạt đáp lại hai tiếng...
"Du học."
Uyển Đình Nhu im lặng hồi lâu, cô không muốn hỏi hắn sẽ đi đâu để du học?
Làm sao lại đi du học?
Bao lâu thì sẽ trở về?
Chỉ biết trong lúc này, cô đã bị tình yêu của người đàn ông này làm cho chìm đắm, chỉ cần hắn muốn, cô nhất định sẽ đợi.
Chỉ cần hắn một lòng thuỷ chung, cô vẫn sẽ luôn ở đây, cam tâm tình nguyện chờ đợi hắn.
Không cần biết là bao lâu, đợi đến khi nào?
Chỉ cần hắn có lý do, cô sẽ bằng lòng lắng nghe, bằng lòng chờ đợi.
Và nếu hắn không nói gì thêm, nếu đã không muốn đề cập đến, cô cũng sẽ không hỏi, không nhất thiết phải biết, đơn giản bởi vì...
Cô yêu hắn, cô sẽ tin hắn bằng cả con tim này.
"Em sẽ đợi anh, đợi anh quay trở về, vậy nên, A Hạo à..."
Uyển Đình Nhu nở nụ cười, hé miệng kề sát vào tai hắn, trong vẻ nũng nịu lại có sự dịu dàng nồng nàn, khẽ nói một câu...
"Đừng quên em nhé."
...
Sáng sớm, trong không khí có chứa mùi hoa hồng thoang thoảng, lại như là một hương vị của hạnh phúc.
Ánh dương yếu ớt chiếu vào, trong phòng ngủ nhỏ ánh lên một vầng sáng nhàn nhạt, tất cả đều có vẻ yên tĩnh cùng ấm cúng.
Khi mắt Uyển Đình Nhu khẽ di chuyển, từ trong mộng bừng tỉnh thì không khí trong phòng vẫn còn hơi thở của Vương Thiên Ân, nhưng bên gối lại trống không.
Có lẽ là hắn sớm đã đến học viện rồi.
Tối qua, cô nghe hắn bảo hiệu trưởng muốn gặp hắn để trao đổi về học phần du học.
Tay Uyển Đình Nhu khẽ lướt qua chỗ hắn nằm, dường như còn lưu lại độ ấm, cô nở nụ cười, hít sâu mùi hương của hắn, giống như là được hắn ôm chặt vậy.
Hạnh phúc, có lẽ là một cảm giác ngọt ngào, đến khi ngủ vẫn còn nhớ đến mà khoé môi vô thức mỉm cười, vào đến ngực vẫn còn phập phồng, rất đơn thuần lại vô cùng ấm áp...
Uyển Đình Nhu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tiết trời hôm nay khá âm u, cô thầm nghĩ...
Nếu không nhanh chóng mang quần áo vào trong, chắc chắn lát nữa trời sẽ đổ mưa.
Nghĩ vậy, cô liền ngồi dậy, nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, hoàn thành sơ qua thủ tục buổi sáng. Sau đó, lấy một chiếc giỏ nhựa đi vội ra ban công kéo hết quần áo vào bên trong.
Đình Nhu hì hục kéo từng chiếc áo, quần trên sào gấp gọn gàng vào trong giỏ nhựa.
Mây đen kéo đến một lúc một dày đặc, cô thoáng nhìn lên bầu trời, bất giác nghĩ ngợi...
Không biết A Hạo đi ra ngoài có mang ô theo không?
Cô nhìn xuống bên dưới, trên những phiến lá trong chậu hoa hồng đã bắt đầu hứng lấy những giọt mưa rơi xuống, tí tách rơi, những giọt mưa cuối đông lạnh lẽo...
Từ sau lưng, một bóng đen chậm rãi đi tới, giơ hai tay lên, từng bước, từng bước tiến lại gần, đi rất khẽ, dường như không hề để lộ ra bất kì thanh âm nào...
"Tiểu Uyển!"
Ngay lúc này, một giọng nói cư nhiên vang lên, bất giác làm Đình Nhu quay lưng lại, ngay lập tức nhìn thấy Lư Khâu...
"Chị Lư Khâu?"
Lư Khâu bị Vương Thiên Ân xen vào, cư nhiên khiến cô ta giật bắn, liền vội bỏ tay ra sau lưng, cười cười...
"Chị thấy em rút quần áo nhiều quá, định đến giúp em một tay á mà."
Đình Nhu mỉm cười, "À" lên một tiếng...
"Cảm ơn chị nhé, nhưng em vừa làm xong rồi. Thôi vào trong đi, chắc lát nữa mưa to đấy."
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy Vương Thiên Ân cũng đang đi tới, không khỏi hơi ngẩn ra một chút....
"A Hạo? Anh về rồi sao? Có bị ướt không?"
Đình Nhu nhìn tới lui kiểm tra, thấy vậy, Vương Thiên Ân cong môi, khẽ gõ nhẹ lên thái dương cô một cái...
"Em nghĩ ai cũng ngốc như em sao?"
Uyển Đình Nhu nhăn mặt, cô biết hắn muốn nói tới điều gì, có lẽ muốn nhắc lại cho cô nhớ, ngày mưa hôm đó, cô đã ngồi dầm dề dưới mưa hàng giờ, đến mức ngất xỉu phải nhập viện.
"Không thèm nói với anh nữa."
Uyển Đình Nhu ôm giỏ quần áo đi xuống lầu.
Để lại hai con người vẫn còn đứng ở đấy.
Lư Khâu suýt bị gắt gặp, cô ta cảm thấy nguy hiểm tột cùng, không để ý Vương Thiên Ân vẫn còn đang đứng đó, cô ta xoay người, vô tình chạm phải ánh mắt như đang muốn giết người của Vương Thiên Ân, bước chân đang đi cũng lập tức khựng lại...
Lúc này, Vương Thiên Ân mới chậm rãi bước tới, hắn càng bước, Lư Khâu càng lùi lại, cô ta cảm thấy lạnh tóc gáy, cảm giác lúc này vô cùng sợ hãi...
"Cậu... Cậu muốn gì?"
Vương Thiên Ân lườm mắt, ánh mắt bén như dao cắt kề sát động mạch cô ta, tựa hồ chỉ cần dám la lên hoặc chạy khỏi đó, gân chân cô ta chắn chắn sẽ bị cắt đứt...
Vương Thiên Ân vươn tay, bàn tay to lớn nhanh như chớp lao vụt tới bóp mạnh vào cổ Lư Khâu, khiến khuôn mặt cô ta trong giây phút bỗng chốc hoá trắng bệch, hắn siết chặt, từng ngón tay bấu mạnh vào cổ Lư Khâu, giống như nghiền nát.
Rõ ràng là cô ta không hề khóc, nhưng hốc mắt lại vì quá đau mà tự ứa ra nước mắt, cô ta giãy giụa, dùng tay đập mạnh liên hồi vào bàn tay hắn, cô ta muốn thoát ra.
Cặp mắt trợn ngược, dường như sắp không thở nổi nữa rồi, chỉ cần thêm vài giây nữa, cô ta ắt sẽ phải xếp hàng đến Quỷ Môn Quan báo danh.
Bỗng...
Vương Thiên Ân sụp mắt xuống, hắn dùng sức vung tay đẩy mạnh Lư Khâu ngã lê ra sàn.
Cô ta lồm cồm ngồi dậy, vội vàng tránh thoát, lật đật lùi ra sau, ho sặc sụa đến nỗi, cả khuôn mặt đỏ như máu, cả cuống họng cũng giống như sắp trợn trào, dường như muốn nôn ra ngoài.
Rốt cuộc Vương Thiên Ân cũng vì nghĩ đến Đình Nhu nên mới nương tay, hắn ung dung bước đến, ngồi xổm một gối xuống bên cạnh Lư Khâu.
Giọng nói trầm thấp, nghe vào giống như là hàn băng tháng Chạp, cư nhiên xâm nhập vào lòng người, kết thành tấm băng lạnh lẽo...
"Đừng dại dột mà làm thế nữa, bằng không... Tôi sẽ bẻ gãy cổ cô!"