Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 157




"Cậu...!!! Cậu thật quá đáng!"

Lư Khâu hậm hực, vùng vằng xoay người bỏ xuống tầng dưới.

Cô ta cắn răng, tự nấu cho mình một bát mì ăn liền mà không dám hó hé thêm lời nào. Bàn tay Lư Khâu bóp chặt đôi đũa, tựa hồ có thể bẻ nó ra làm đôi, giờ phút này, cô ta cảm thấy vô cùng tức giận, toàn thân cô ta sục sôi như dung nham trong núi lửa...

Cô ta cảm thấy mất mặt, một loại mất mặt không hề qua loa như khi ấy, Doãn Đức Minh đã từng mắng cô ta là hạng phụ nữ lẳng lơ, cô ta cũng chẳng hề bận tâm.

Vậy và mà giờ đây, cảm xúc này lại mang đến cho cô ta một cảm giác hoàn toàn khác...

Một sự sỉ nhục mà từ trước đến giờ cô ta chưa từng trải.

Song, vẫn phải kìm nén, tạm gác qua một bên, kẻo hắn nổi điên, lại muốn tống cổ cô ta về nơi cô ta vốn thuộc về thì hỏng.

...

Tối đến, khi cả ba cùng ngồi ăn tối, không hiểu sao, Uyển Đình Nhu cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng, tuy cả hai người kia không nói gì, nhưng cô vẫn cảm giác có gì đó là lạ?

Thấy vậy, Đình Nhu cười cười, mở lời trước...

"Chị Lư Khâu, chị thấy ở đây thế nào? Có quen không?"

Đình Nhu vẫn chờ đợi câu trả lời, nhưng Lư Khâu vốn chẳng hề để tâm gì tới câu hỏi của cô, thậm chí là không hề có ý muốn trả lời, cặp mắt vẫn đang dán chặt lên người đàn ông bên cạnh Đình Nhu.

"Chị Lư Khâu?"

"Hả?"

Lư Khâu bị gọi lại, cô ta khẽ giật mình, liền quay sang đáp vội...

"À... Sao? Ban nãy em hỏi gì? Xin lỗi nhé, chị đang bận suy nghĩ chút chuyện nên không để ý?"

"Em hỏi chị sống ở đây có quen không?"

"Ừm, ổn lắm. Cảm ơn em."

Tuy Lư Khâu trả lời là vậy, nhưng Uyển Đình Nhu vẫn cảm thấy có gì đó không tự nhiên, cảm giác ánh mắt của cô ta khi trả lời hay nói chuyện với cô đều không hề nhìn cô mà chỉ nhìn vào... người đàn ông đối diện?

Cô lại hào hứng hỏi tiếp...

"Ban sáng A Hạo nấu món gì cho chị ăn vậy?"

Chậc! Con nhỏ này, mày phiền quá đấy! 

"À..."

Lư Khâu khẽ đảo mắt...

Câu hỏi của Đình Nhu khiến Vương Thiên Ân đang ung dung dùng bữa cũng phải khựng lại, ánh mắt lập tức hướng về phía Lư Khâu, cô ta vốn đang ngắm nhìn hắn, bắt được ánh mắt liền theo bản năng mà trả lời...

"Ừm... Thực ra, lúc sáng chị không muốn ăn lắm, chị cảm thấy trong người có hơi không khoẻ, nuốt không trôi."

Đoạn nói ba từ "nuốt không trôi", Lư Khâu có liếc nhìn sang Vương Thiên Ân. Song, chỉ thấy hắn vẫn thờ ơ mà ăn tiếp, dường như không muốn đoái hoài, một chút cảm xúc cũng chẳng có.

Vương Thiên Ân ôn nhu gắp một miếng cá hồi đặt vào chén Đình Nhu...

"Ăn cái này đi. Sinh cho tôi một tiểu công chúa."

"C... Cái gì?"

Lư Khâu chấn kinh, cô ta lật đật hỏi lại...

"Đình... Đình Nhu, em có thai rồi sao?"

Đến cả Uyển Đình Nhu cũng vì câu nói này của hắn mà không khỏi ngạc nhiên, nhưng cô chưa kịp phản ứng thì Lư Khâu đã nhảy xổ vào hỏi tới tấp...

"Từ bao giờ thế?"

"Chẳng phải mới quen nhau thôi sao? Làm thế nào mà có thai nhanh như vậy? Em còn chưa kết hôn?"

"Chị... Chị Lư Khâu..."

Đình Nhu cười giả lả, khẽ huých cùi chỏ vào cánh tay Vương Thiên Ân...

"A Hạo anh ấy trêu em thôi, anh ấy vẫn hay như vậy mà, chị đừng bận tâm."

Ngồi được thêm vài phút, cuối cùng tất cả cũng đã ăn xong, vừa hay, ai cũng muốn thoát khỏi cái bầu không khí ngột ngạt này.

Lư Khâu đứng lên, cô ta chồm người xuống dọn dẹp, cố tình hớ hênh để lộ ra khe ngực sâu hoắm, thấy Vương Thiên Ân không chút để tâm, cô ta liền cố ý trượt tay để vuột ly nước đổ xuống ngực...

"Ấy chết! Chị bất cẩn quá. Xin lỗi các em nhé."

Lư Khâu cố vuốt vuốt quần áo, vuốt tới lui khuôn ngực căng tròn, cô ta hốt hoảng, di chuyển tới lui khiến cho bộ ngực nẩy theo hành động của cô ta, từng giọt nước long lanh chảy xuống khuôn ngực đầy đặn khiến nó trông kích thích hơn gấp bội, chiếc áo trắng mỏng tang cũng vì nước thấm đẫm vào mà lộ ra nội y đen khêu gợi.

"Để em lau cho."

Đình Nhu cất lời, vội đứng lên chạy vào bếp lấy chiếc khăn bông ra, nhưng vừa đi đến bên bàn ăn, đã bị Vương Thiên Ân chặn lại, hắn giật phắt chiếc khăn bông trên tay Đình Nhu, tay phải kéo cô đứng nép vào, tay trái đồng thời đưa sang cho Lư Khâu.

Cô ta đưa tay, nhìn Vương Thiên Ân cười đắc ý, vừa định nói "cảm ơn", Vương Thiên Ân đã buông tay khiến chiếc khăn rơi xuống, đắp trọn lên bàn chân nhỏ nhắn của Đình Nhu...

"Xin lỗi, tôi bất cẩn quá."

Vương Thiên Ân nhếch mép cười, nụ cười ma mị đầy ẩn ý.

Từng hơi thở của Lư Khâu giờ đây nặng nề hơn bao giờ hết, cô chậm rãi cúi xuống, muốn lườm mắt nhưng không dám ngước lên, hậm hực nhặt lấy chiếc khăn đang nằm trên chân Đình Nhu, bấu mạnh...

Con khốn này, mày thích xen vào quá nhỉ? 

Đồ phá đám! Tao phải phải tìm cách tách mày ra mới được!

Nếu cứ để nó tiếp tục giả vờ yếu đuối, thằng ranh này nhất định sẽ chống đối mình.

Lư Khâu khẽ quay mặt sang hướng khác, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn.

Dường như vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cô ta ngẩng mặt, ngay lập tức tươi như hoa, quay ngoắt  thái độ cười nói như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.