Uyển Đình Nhu cất giọng, giọng nói dịu ngọt như mật, cư nhiên rót vào trong từng vách ngăn trong trái tim, nhàn nhạt tan ra, thấm đẫm vào sâu vào trong tâm trí hắn.
Hắn không phải là nghe nhầm chứ?
"Tiểu Uyển, em vừa mới nói..."
Gương mặt cô vẫn đang nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, đôi mắt sâu không lường được của hắn hình như xúc động đến mức không nói được thành lời.
"Em nói, em yêu anh... Sao đấy?"
Uyển Đình Nhu nhìn Vương Thiên Ân, phì cười...
"Không phải anh vì cảm động quá nên hoá ngốc rồi đấy chứ?"
Cô nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh như sao, lại như thủy tinh tỏa ra luồng sáng trong suốt như sương mờ. Ánh sáng xinh đẹp ấy phản chiếu lại vào trong đôi mắt sâu xa của Vương Thiên Ân.
Uyển Đình Nhu cười, trong đôi mắt lại hiện lên một nỗi lo âu...
"A Hạo, em yêu anh. Bởi vì em yêu anh, vậy nên... Anh đừng lừa dối em nhé."
Giọng của cô hòa tan trong không khí như kẹo bông, mềm mại ngọt ngào, từng chút, từng chút một hòa nhập vào trong trái tim sắt đá của Vương Thiên Ân...
"Tiểu Uyển..."
Vương Thiên Ân không thể tự kìm chế được tình cảm của mình, lập tức ôm cô vào lòng, hắn cảm thấy đau...
Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn lừa cô.
Có trời mới biết, lúc này, hắn thực sự hối hận biết bao, hắn chưa bao giờ thấy hận mình như thế.
Hắn vốn là người rất ghét sự gian dối, cũng chính vì nó nên hắn mới bị người phụ nữ đó phản bội, là vì hắn yêu cô ta, yêu đến mức ngu muội, mù quáng, để cô ta lợi dụng lòng tin của hắn, dùng vô số lời lẽ dối trá khiến hắn tin tưởng, nguỵ tạo nên cái thứ tình cảm giả dối ngần ấy năm hòng che mắt hắn.
Hắn rất ghét những kẻ đó, vô cùng căm thù chúng - những kẻ dối trá!
Vương Thiên Ân cười khổ...
Vậy mà giờ đây, chính hắn lại vì tình yêu mà cô dành cô hắn mà trở nên ích kỷ, vì khát khao tình yêu của cô mà từng ngày, từng ngày tự biến mình trở thành kẻ mà chính mình vốn rất ghét?
Tiểu Uyển, xin lỗi em, xin em hãy tha thứ cho tôi...
Giá như ngay từ lúc đầu, mọi thứ đều đơn thuần giống như cô vậy, giá như hắn gặp và yêu cô sớm hơn, giá như tất cả chỉ cần đến sớm hơn một chút...
Giá như... cô không nói ra lời nói đó, thì ngay lúc này, tâm can hắn cũng không bị giằng xé đến vậy.
Đối mặt với nụ cười vô cùng tin tưởng của cô, nhìn sâu vào trong đôi mắt to tròn đó, tim hắn giống như bị một bàn tay sắc nhọn bấu nát, đau đớn khôn nguôi, thậm chí là rướm cả máu...
Uyển Đình Nhu vùi mặt vào ngực Vương Thiên Ân, cô cười hạnh phúc, đôi mắt đẹp chứa ý cười thơ mộng, sau một lúc lâu, Vương Thiên Ân mới tiếp lời, nhưng lại không hề đề cập gì đến câu hỏi ban nãy của cô, chỉ nhàn nhạt nói ra một câu...
"Tôi sẽ bù đắp cho em."
Thật nhiều, thật nhiều...
Dưới ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của hắn, tim Uyển Đình Nhu không khỏi "thình thịch" lên một tiếng, không ngừng đập loạn, cô cắn môi, cụp hàng mi dài xuống...
Bù đắp... chính là dùng tình yêu của anh ấy sao?
Cô rất muốn hỏi hắn, đáng tiếc... không cách nào có đủ dũng khí.
Có lẽ người đàn ông này không biết cách ăn nói, hắn tình nguyện dùng hành động để thể hiện, phải không?
Nghĩ tới đây, lòng của cô lại bị hạnh phúc lấp đầy. Cô ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn vào đôi mắt phượng của hắn, nhẹ nhàng nói...
"A Hạo, chúng ta như vậy, có thể yêu thương nhau mãi mãi không?"
Vương Thiên Ân nhìn ra được ánh mắt lo lắng của Đình Nhu, liền xoay người cô lại, thấp giọng...
"Chỉ cần em không hối hận, tôi sẽ..."
"Sẽ không!"
Uyển Đình Nhu bất giác cắt lời, nét mang theo sự kiên định, cô đáp lại không chút do dự...
"Em sẽ không hối hận!"
Vương Thiên Ân ôm lấy mặt Đình Nhu, dịu dáng hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự quyến luyến không rời cùng thật nhiều áy náy đối với cô.
Hắn cười, nụ cười dụ hoặc như thôi miên, khuôn mặt tuyệt mỹ đến khó cưỡng...
"Tiểu Uyển, nếu sau này em hối hận, tôi nhất định sẽ không buông tha cho em!"
Ánh mắt bén như dao cắt của Vương Thiên Ân đột nhiên cụp xuống, một tia sắc lạnh sượt qua, bất giác khiến Uyển Đình Nhu cảm thấy rùng mình...
Lời nói này là có ý gì?
Rõ ràng là một sự khẳng định, vẻ mặt hắn cũng có vẻ rất kiên quyết, lẽ ra cô nên vui mới phải, nhưng sao trong lòng lại cảm thấy có chút sợ hãi, một cảm giác sợ hãi không thể diễn tả bằng lời?
"Em..."
Uyển Đình Nhu bị Vương Thiên Ân áp sát, hơi thở ma mị của hắn phả ra bên tai cô, giống như mang theo một sự đe doạ, nguy hiểm đến tận cùng...
"Em có thể suy nghĩ lại."
Và đây sẽ là lần cuối cùng tôi cho em sự lựa chọn!
Uyển Đình Nhu lúc này, vô cùng mông lung, cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại có chút chần chừ...
Rõ ràng là ban nãy, cô dường như quyết định không chút do dự?
Ấy vậy mà tại sao, giờ đây, lại vì một câu hỏi của hắn mà cư nhiên mất đi dũng khí?
Qua một hồi lâu, rốt cuộc, Uyển Đình Nhu cũng nở nụ cười, vẻ ửng hồng lại lan tràn trên má cô.
Bờ môi cùng thân thể ấm áp của hắn khiến cô quyến luyến không thôi...
Cô biết, tim của mình đã thực sự chìm đắm, cho dù biết người đàn ông này nguy hiểm biết bao, nhưng cô vẫn cố chấp tin tưởng hắn, một chút nghi ngờ cũng không có, thậm chí là cam tâm tình nguyện nhảy vào trong hố đen, dù có đi mà không có về, cô cũng nguyện ý chấp nhận.
Người đàn ông này, cô đã yêu hắn bằng cả trái tim, tất cả niềm tin đều trao trọn cho hắn, đến giờ phút này, đã không thể quay lại được nữa rồi...
Uyển Đình Nhu ngửa đầu, cô nhắm mặt lại, chủ động đưa đôi môi mọng kề sát vào môi hắn, có chút lạnh lẽo nhưng lại khiến cô cực kỳ say đắm, nhẹ nhàng cất lên bốn tiếng...
"Quyết không hối hận!"