Khoảnh khắc Vương Thiên Ân thốt ra câu nói đó, nhịp tim Đình Nhu giống như ngừng đập...
Cô cảm giác, dường như, cả không gian và thời gian cũng như đang dừng lại ngay tại khoảnh khắc này.
A Hạo, anh ấy ước mình sẽ... yêu anh ấy sao?
Uyển Đình Nhu vô thức đưa tay lên che miệng, cô nghĩ đến đây, nước mắt cũng tự nhiên chảy xuống, hốc mắt cô nóng ran, thực sự rất muốn hỏi lại, cô sợ, sợ là chính bản thân cô cũng đang lầm tưởng?
Vương Thiên Ân biết cô nhất thời không thể tiếp nhận được, ngay lúc này, hắn lại trầm thấp khẳng định lại một lần nữa...
"Tiểu Uyển, tôi ước em yêu tôi, em sẽ yêu tôi chứ?"
Hơi thở nam tính âm trầm phả ra bên tai...
"Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, đúng không?"
"A Hạo, thực ra em cũng..."
Vừa quay lưng lại, hô hấp của Uyển Đình Nhu cùng với đôi môi đã bị bao bọc bởi người đàn ông, tất cả mọi thứ đều bị sự ấm áp của Vương Thiên Ân xâm chiếm hết.
Trong đầu của cô ong ong cộng hưởng, giống như có một cảm giác kích thích không nói nên lời, đầu lưỡi nóng bỏng của hắn cấp tốc càn phá trong miệng cô, như chạm vào tận sâu nơi mềm mại nhất trong trái tim cô.
Hôn đến sau cùng, cả người Uyển Đình Nhu đều đã quên mất mình muốn nói gì, đôi mắt óng ánh nước mắt vô thức nhắm lại, cô đáp lại nụ hôn của hắn theo bản năng.
Đây là nụ hôn đầu của cô!
Hắn chủ động, như là kích thích đến cô, cả người hắn đều dán vào thân thể của cô, giống như dùng hết toàn lực bao bọc lấy cô, khiến tất cả sức lực của cô như bị rút hết, khiến cô ngày càng trở nên hồ đồ.
Nụ hôn giằng co rất lâu, rất lâu...
Lúc Uyển Đình Nhu cho rằng chính mình sắp hít thở không thông, rốt cuộc môi của hắn cũng chậm rãi rời đi, cô lại vẫn ngây ngốc như cũ nhắm mắt lại, trái tim đập vô cùng mạnh mẽ, ngay cả hô hấp cũng như dừng lại.
Vương Thiên Ân cúi đầu xuống, ánh mắt rực nóng nhìn chằm chằm cô, giống như một giây sau đều muốn nuốt sống cô vào bụng, hô hấp của hắn cũng có chút bất ổn, chậm rãi vươn tay, sờ sờ mấy sợi tóc loạn lạc bởi vì hôn môi của cô, ghé vào bên tai cô, thấp giọng nói...
"Tiểu Uyển, nói yêu tôi, được không?"
Giọng nói của sự ám muội, mờ ám, lại bị hắn nói ra bằng giọng nói trong trẻo lạnh lùng như thế, mang theo sự mê hoặc khó cưỡng lại, lông mi của Uyển Đình Nhu run rẩy, sau đó mới ý thức được mình bị hôn đến mất đi nhận thức, cô vội vàng hít vào một hơi thật sâu, định thần liền mở to mắt, ngay lập tức chạm phải ánh mắt thâm thuý của hắn, theo bản năng lại có chút né tránh...
Vương Thiên Ân đảo mắt, nhếch mép cười, bất giác khiến Đình Nhu nhìn hắn, chần chừ hồi lâu, cô mới nhỏ giọng nói...
"Em... em yê..."
Làm sao bây giờ, mình chưa sẵn sàng, chỉ nghĩ sẽ nói thích anh ấy, mình không nghĩ anh ấy sẽ...
"Không sao."
Qua một lúc thật lâu, Vương Thiên Ân mới thở ra một hơi dài, lấy Uyển Đình Nhu ở trong lồng ngực ra, kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút.
"Tôi đợi em."
Bởi vì thân thể hai người tiếp xúc quá chặt chẽ, Đình Nhu có thể rõ ràng cảm nhận được bên dưới người hắn đang có biến hóa, khuôn mặt cô nóng bỏng đỏ bừng, sau khi hôn xong càng đỏ như có thể nhỏ ra máu, sau cùng liền chôn đầu vào trong lồng ngực hắn, nhỏ giọng hỏi...
"A Hạo, có phải vì biểu hiện của em quá rõ ràng? Anh nhìn ra lòng em có đúng không?"
Vương Thiên Ân nghe xong, hắn không nói gì, cảm nhận được hai gò má nóng bỏng của cô, càng ôm chặt cô hơn nữa.
Hắn cúi xuống, khẽ chạm trán mình vào trán cô, cười nhạt...
"Bí mật."
...
A Hạo và mình như vậy... có được tính là chính thức ở bên nhau không?
Đình Nhu trằn trọc trên giường, từ sau khi hắn nói ra những lời đó, cô không thể ngưng suy nghĩ...
Nhìn thấy cô quay lưng lại, Vương Thiên Ân bất giác vòng tay qua eo cô, cư nhiên kéo cô lại gần, phút chốc khiến Đình Nhu có hơi giật mình...
"Đang nghĩ gì đấy?"
Vương Thiên Ân hỏi, hắn vùi đầu vào đôi vai mảnh khảnh của cô, ghé vào mái tóc như dòng suối, ngửi lấy hương thơm thanh mát, dìu dịu trên cơ thể cô.
Đình Nhu hít một hơi sâu, cô chạm nhẹ vào tay hắn, tách ra, xoay người lại, mặt đối mặt nói ra lòng mình...
"A Hạo, chúng ta như vậy có được tính là..."
"Là người yêu."
Sao cơ?
Vương Thiên Ân cắt lời, ngữ khí điềm nhiên, không nghe ra chút cảm xúc nào.
"Là của tôi."
Của mình Vương Thiên Ân tôi!
Đôi mắt thâm thúy của hắn giờ đây tràn đầy tình cảm.
Đình Nhu nhất thời không thể nói nên lời, chỉ biết rằng... Trong tình cảnh này, cô dường như đã trao hết toàn bộ lòng tin cho hắn, vô thức choàng tay qua ôm chầm lấy hắn, rúc vào người đàn ông cao lớn bên cạnh như một đứa trẻ, cô mỉm cười, nụ cười của sự hạnh phúc.
Hắn không biết, lời nói đó đối với cô, quan trọng đến thế nào?
Nó giống như một sự khẳng định...
Chính xác hơn là một sự xác thực!
Nó khiến lòng cô yên tâm hơn rất nhiều, mọi cảm giác bất an cũng vì lời tuyên bố rất dứt khoát đó mà tan biến vào hư không, từng đợt, từng đợt thấp thỏm trong lòng giống như những con sóng vỗ dịu êm, chỉ vì có hắn mà trái tim cô ấm áp hơn vạn lần.
Vương Thiên Ân cúi xuống, đôi mắt hắn chứa đầy sự yêu chiều, dịu dàng hôn lên trán cô...
"Tiểu Uyển, ngủ ngoan."
...
Một tuần trôi qua êm đềm, kể từ khi cả hai chính thức ở bên nhau, Vương Thiên Ân thường xuyên cùng Đình Nhu đi ra ngoài nhiều hơn, dường như là muốn để cho mọi người thấy, cái nắm tay đó của hắn, nét mặt lúc vui vẻ của hắn, kể cả đôi mắt ánh lên những tia nắng ấm áp đó...
Tất cả mọi thứ đều chỉ dành riêng cho một mình Uyển Đình Nhu cô mà thôi.
Hơn sáu giờ chiều...
Hôm nay, Uyển Đình Nhu đổi ca làm với Lý Hân Nghiên để được về nhà sớm, trong lòng cô đang rất vui, nói đúng hơn là một sự hào hứng, nghe bảo tối nay Vương Thiên Ân hắn sẽ nấu một món mà hắn đã nói là hắn rất thích ăn, còn đảm bảo, chắc chắn cô cũng sẽ thích.
Đình Nhu đi trên đường, cô vừa đi vừa cười tủm tỉm, cô quả thật rất thích ăn những món ăn hắn nấu nha!
Tuy biết quá trình nấu ăn của hắn khá phức tạp, nhưng mỗi khi hưởng thụ thành phẩm thì lại rất xứng đáng, giống như một tác phẩm nghệ thuật, nó là cảm giác rất khó có thể diễn tả bằng lời...
Chỉ có thể nói rằng, nó khiến người ta trầm trồ khuôn nguôi, ăn một lần sẽ nhớ mãi không bao giờ quên được.
Nó mang hương vị độc đáo, bắt mắt, lại không hề tầm thường, loại thơm ngon này, thân thuộc giống như thức ăn mẹ nấu vậy.
...
Đi một quãng tầm vài mét nữa là đến nhà, bỗng...
Trước mắt Đình Nhu hiện ra hình ảnh một người phụ nữ, cô ta ngồi co ro dưới tiết trời rét lạnh, vừa thấy có người đi đến, đôi mắt cô ta đã rực sáng.
Rất nhanh, cô ta quay sang liền bổ nhào tới trước mặt Đình Nhu, hàm răng vì quá lạnh, vô thức đánh lập cập vào nhau, giọng nói vô cùng khẩn nài...
"Đình... Đình Nhu có phải không? Cứu... cứu chị với!... Chị... chị thực sự... chịu hết nổi rồi... Em... em làm ơn... cứu..."
"Chị...? Chị Lư khâu!?"
Chưa kịp nói hết câu, Lư Khâu đã ngất xỉu trong vòng tay Uyển Đình Nhu.
Mặc cho Đình Nhu có cố lay lay cô ta nhiều lần, cô ta vẫn bất tỉnh nhân sự...
Sắc mặt vô cùng kém, toàn thân cô ta lạnh ngắt, giống như nước đá, cả mái tóc vàng nâu kia cũng vì quá lạnh mà đọng lại vài đốm tuyết trắng ở trên đó, dường như, cô ta đã ở dưới tiết trời rét lạnh này rất lâu...