Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 152




Đình Nhu nghe thấy hắn hỏi, trong giây phút cả thân thể giống như hoá đá, cô sững người hồi lâu, cô không hiểu, rốt cuộc là hắn muốn nói đến điều gì?

Đây có được gọi là...

"Tiểu Uyển..."

Vương Thiên Ân lại trầm thấp gọi tên, cư nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ đang nhen nhóm nơi đáy lòng cô...

"Nhìn vào mắt, trả lời tôi."

Đình Nhu vẫn im lặng, cô muốn được tin rằng, suy nghĩ của mình là đúng, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn không muốn đánh lừa bản thân một lần nào nữa.

Tình yêu đơn phương này, có thực sự có một kết thúc có hậu không?

Cô như vậy có được xem là đang ảo tưởng về đoạn tình cảm này hay không?

Nghĩ vậy, Đình Nhu liền bấu mạnh vào chân, cô khẽ hít một hơi, sau đó mạnh dạn ngẩng mặt, đôi mắt bồ câu to tròn của Đình Nhu nghịch ngợm đảo một vòng...

"Nếu anh dạy em kĩ thuật ném boomerang của anh, em sẽ nói cho anh biết."

Giọng nói ngọt ngào của cô đầy dụ hoặc...

"Thực ra, em thấy kỹ thuật ném boomerang của anh rất oách!"

"Thật không?"

Thỏ con này, hôm nay lại dám ra điều kiện với tôi ư?

"Ừm, A Hạo, lúc nãy nhìn anh thật là oách nha!"

Đình Nhu giơ một ngón tay cái lên trước mặt hắn, gần như khôi phục lại nét tinh nghịch ban đầu.

"Thế à? Vậy mà ban nãy hình như có người suýt thì..."

"Không không!"

Uyển Đình Nhu biết Vương Thiên Ân muốn nói đến điều gì, cô lập tức xua tay, nhảy vào cắt lời hắn...

"Đó là vừa nãy thôi, bây giờ thì không sợ chút nào nữa rồi!"

Vương Thiên Ân lại không vội, nếu đã nắm được thóp của cô, cứ từ từ dụ cô vào khuôn khổ thôi.

Nói xong, cô bắt chước lại dáng nằm lười biếng không kém phần kiêu ngạo của hắn, vừa mô phỏng theo hành động ban nãy của hắn vừa thực hiện lại động tác ném boomerang...

"Anh xem, em làm có giống không, chẳng qua là em chưa được nhìn rõ từng động tác của anh thôi!"

Cô ngượng ngùng giải thích với hắn.

Vương Thiên Ân cười nhạt, khẽ vươn tay xoa đầu cô...

"Giỏi lắm rồi, xem thêm vài lần nữa, không chừng sẽ biết đấy."

Hắn thờ ơ nói đúng tim đen của cô.

Đình Nhu vừa nghe hắn nói vậy, tinh thần lập tức dâng cao, ánh mắt cô ngời sáng, nghịch ngợm trêu chọc hắn...

"Phải nha! Em học rất nhanh đó, anh phải mau dạy em, không thôi em học lỏm tất cả kĩ thuật của anh, mai sau lại giỏi hơn anh đó!"

"A Hạo, anh dạy em đi, anh làm lại vài lần nữa cho em xem có được không?"

Cô dán người sát vào hắn, bàn tay níu chặt lấy cánh tay hắn, nũng nịu như một chú mèo nhỏ.

Sự mềm mại từ cánh tay truyền đến khiến Vương Thiên Ân có chút dao động...

Hắn chăm chú nhìn cô, mà cô gái nhỏ kia lại không hề để ý, trong giây phút, cô dường như quên đi mục đích ban đầu, ngây ngô đùa giỡn với hắn mà không biết rằng... nguy hiểm đang rình rập đến gần!

Vương Thiên Ân nhìn chằm chằm Đình Nhu, phút chốc khiến cô có hơi sững người, ngay lúc này, hắn nắm lấy cổ tay cô kéo phắt lại...

"Dạy em, tôi được gì?"

Đình Nhu đảo mắt, vẻ mặt giống như rất đắn đo, qua vài giây, trong ánh mắt chợt ánh lên một ý cười, liền giơ ngón trỏ lên nói...

"Một điều ước nha?"

Vương Thiên Ân nhìn thấy cô đáng yêu, lại ''dễ dụ'' như vậy, không nén được, trên khoé môi vô thức bật ra nụ cười, nụ cười mị hoặc đầy ẩn ý.

To gan!

Giọng Đình Nhu nhỏ dần, cô ngập ngừng...

"Ừm... Anh... Anh cũng có thể ước đáp án của câu hỏi ban nãy, không phải ban nãy anh có điều muốn hỏi em sao?"

Cô nói, bàn tay lại vô thức nắm vào vạt áo, hai gò má cũng vừa nói vừa phiếm hồng.

Chỉ cần A Hạo dạy mình, mình sẽ có thể dùng cách này để đường đường chính chính trả lời anh ấy.

Đình Nhu khẽ cắn môi dưới...

Anh ấy sẽ không nghĩ mình kì quặc chứ?

A Hạo... anh ấy sẽ không nghĩ mình là một đứa em gái không biết an phận đúng không?

Không đoan chính?

Rõ ràng là vừa mới trở thành anh em mà lại...

Vương Thiên Ân nhếch mép cười, trong đôi mắt ánh lên một tia sắc bén, quỷ dị, nhìn thấy người con gái trước mặt dường như đang lo lắng một điều gì đó, hắn liền vỗ nhẹ lên đầu cô, giống như trấn an, trầm thấp đáp lại một tiếng...

"Được."

Một lúc sau...

Vương Thiên Ân vòng ra ngồi sau lưng Đình Nhu, để cô vừa vặn ngồi vào lòng hắn, mảnh boomerang sáng loáng được đẩy vào trong tay Đình Nhu, bàn tay nhỏ nhắn không khỏi run run.

Vương Thiên Ân cầm tay Đình Nhu, bàn tay to bao bọc lấy bàn tay nhỏ, Đình Nhu cảm thấy vô cùng hồi hộp...

Cô hồi hộp đến mức mắt không dám chớp, khoảnh khắc này khiến tim cô đập loạn xạ, Vương Thiên Ân chỉ cô nhắm, so với hắn thì sớm đã không còn xa lạ, bởi vì quen tay nên dường như mọi tầm ngắm đối với hắn đều trở nên rất gần, nhưng đối với người mới như cô thì hoàn toàn ngược lại...

"A... A Hạo, hay là thôi đi."

Đình Nhu quay ra sau nói với Vương Thiên Ân, giọng nói có chút e ngại...

"Lỡ như em làm bay mất đồ chơi của anh thì sao? Anh xem, khoảng cách xa như vậy, lỡ như ném sai cách, nó không quay về thì phải làm sao? Tay chân em lại lóng ngóng, em không muốn làm hỏng đồ chơi của anh, anh có vẻ rất quý trọng nó, lỡ như em..."

"Tiểu Uyển..."

Đình Nhu đang luyên thuyên, nghe thấy Vương Thiên Ân gọi tên, cô cũng bất giác khựng lại.

"Tin tôi."

Dứt lời, hắn cầm tay cô ném phắt chiếc boomerang bay vụt qua hàng cây trước mặt, nhanh đến mức, Uyển Đình Nhu còn chưa kịp phản ứng, cô vốn định trả lời lại, nhưng chưa kịp cất lời, hắn đã vung mạnh cánh tay của cả hai ném chiếc boomerang bay sượt thành một vòng cung rộng lớn.

Uyển Đình Nhu hoá cứng đờ.

Gió thổi, vài chiếc lá cây chầm chậm rơi xuống.

Lúc này, một luồng ánh sáng bạc xẹt qua, mạnh mẽ lướt bên tai Đình Nhu, "Vút" một tiếng, chỉ thấy boomerang đã vừa vặn nằm lại trong lòng bàn tay cô.

Cô há hốc miệng, quả thật bị chấn động, còn chưa kịp nói gì, sau đó bừng tỉnh lại, quay người ra sau liền nở nụ cười thật rạng rỡ, vỗ tay không ngừng...

"A Hạo! Anh giỏi quá, thật oách nha, ở cự ly xa như vậy mà cũng có thể ném trúng được? Ban nãy em còn sợ nó bay một vòng xa như thế sẽ không quay về cơ..."

"Tiểu Uyển..."

Vương Thiên Ân cắt lời, nhìn cô gái nhỏ ngây thơ bị rơi vào bẫy mà không chút hoài nghi, hắn cảm thấy vô cùng thích thú, liền thuận thế xoay người cô lại, cánh tay tinh nghịch không chút ngần ngại vòng qua eo cô, ghì sát vào, nói nhỏ vào tai...

"Ban nãy còn nhớ em đã nói gì không?"

Điều ước! Đúng rồi...

Đình Nhu lúc bấy giờ mới nhận ra, nhất thời không biết trả lời ra sao nên đành im lặng, phải qua vài giây sau, cô mới ngượng ngùng trả lời...

"Em... em đương nhiên là nhớ!"

Đình Nhu bấu mạnh vào vạt áo.

"Vậy anh muốn ước gì... anh ước đi."

Đình Nhu khẽ mím môi, cô cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Chỉ cần A Hạo nói rằng anh ấy muốn biết đáp án của câu hỏi ban nãy, mình sẽ trả lời ngay lập tức, mình muốn lấy hết dũng khí ra để thừa nhận, lần này, mình sẽ không do dự nữa, mình nhất định sẽ nói... Mình thích anh ấy, mình thật sự rất thích anh ấy!

Vương Thiên Ân tì cằm lên đầu Đình Nhu, hơi thở nóng hổi quẩn quanh len lỏi vào từng nhịp tim đang đập liên hồi của cô, cánh môi mỏng khẽ chạm nhẹ vào vành tai, hắn cất lên thanh âm đầy mê hoặc...

"Tôi ước em yêu tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.