Chiều đông lạnh lẽo, lúc Uyển Đình Nhu vừa dọn dẹp xong có đi ra ngoài một lúc lâu...
Trong khu phố này, nếu muốn đổ rác sẽ phải đi một quãng rất xa, gần như là cả một cây số mới có thể ra tới đường chính để đến chỗ bãi đổ.
Đoạn cô đi ra ngoài, không để ý, ở trên mái nhà, có một người đàn ông đang nhàn nhã nằm ở trên đấy, hắn mặc một chiếc sơ mi trắng, mặc dù trời đang rất lạnh nhưng loại trang phục mà hắn mặc lại khá phong phanh, hắn một tay nâng đầu, chơi loại trò chơi mà từ nhỏ đến lớn hắn vẫn rất thích...
Ném boomerang.
Trò chơi có động tác lặp đi lặp lại, mỗi khi vứt chiếc vũ khí hình chữ V bay vụt qua cái cây trước mặt kia, nó sẽ tự khắc chém đứt vài chiếc lá rồi vòng ngoắt lại, sau đó vừa vặn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Boomerang được thiết kế riêng, mặt trong và ngoài đều có lưỡi sắc, bình thường đều cắm ở trong túi da. Hôm nay, đột nhiên có nhã hứng nên mới mang ra giải trí, hắn nắm lấy bằng tay không, lưỡi kim loại vô cùng sắc bén, chỉ cần là bất kể là thứ gì, boomerang của hắn cũng có thể một nhát đứt đôi.
Vương Thiên Ân tựa hồ một con mèo lười, dáng vẻ ung dung và kiêu ngạo như một bậc đế vương, hắn dường như chẳng hề bận tâm đến vạn vật xung quanh, hắn muốn đợi cô về, dường như là có điều gì đó muốn nói với cô.
Bỗng...
Từ đằng xa, một bóng hình quen thuộc cư nhiên đi đến, khoảnh khắc hắn giơ cánh tay lên chụp chiếc boomerang kia bay ngược lại, cũng chính là lúc ánh mắt sắc bén kia liếc qua bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đó.
Vương Thiên Ân nằm đấy, nhìn thấy Uyển Đình Nhu vừa cười, vừa nói chuyện điện thoại... Đôi mắt phượng hẹp dài cư nhiên sụp xuống, ánh mắt dường như có chút không vui, hắn muốn gọi tên cô, nhưng lại vì hình ảnh đó mà bất giác khựng lại...
Chẳng biết cô đang nói chuyện với ai, nói về cái gì... Chỉ thấy cô đang cười rất tươi, cười đến tít cả mắt?
Thật khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Đình Nhu vốn đang cười cười nói nói, cô không để ý, bỗng...
Vừa ngẩng mặt lên, cô cảm nhận được có một vật gì đó vừa mới bay sượt qua khuôn mặt cô, nó gần đến nỗi, cả mái tóc cô cũng vì nó lướt qua mà khẽ động đậy...
"A lô...??? Đình Nhu? Em còn ở đó không?"
"À...Ừ..."
Đình Nhu giật mình, liền vội đáp...
"Em... Hiện tại em bận chút việc, có gì chúng ta nói chuyện sau nhé... Tạm biệt."
Nói xong, cô buông điện thoại xuống ngay, đầu dây bên kia còn chưa kịp trả lời thì Đình Nhu đã tắt máy.
Cô định thần, hướng mắt lên phía mái nhà thì đã phát hiện ra Vương Thiên Ân đang thư thả nằm ở trên đấy, tay đang nghịch chiếc boomerang vừa nãy bay ngang qua mặt cô, giống như đang chuẩn bị phóng ra lần nữa.
Mặc dù ánh mắt hắn không hề hướng về cô, nhưng dường như Đình Nhu vẫn có thể cảm nhận được, nụ cười nguy hiểm trên khoé môi hắn lúc này, nó giống như một sự đắc thắng...
Là mãn ý!
Đình Nhu hít một hơi, trong đầu chợt nhớ lại câu nói của Vương Thiên Ân đã từng nói với cô...
"Anh trai em thân thủ rất giỏi, đặc biệt là ném boomerang, là bách phát bách trúng!"
Nghĩ đến đây, không hiểu sao, cô bất giác rùng mình, giống như đang có một luồng khí lạnh đang toả ra tứ phía, len lỏi vào bên trong từng tế bào cô?
Song, Đình Nhu vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cô đi vào trong nhà, trèo thẳng lên trên mái.
Nhìn thấy hắn nằm đó, một tay gối đầu, một tay vẫn chậm rãi ném chiếc boomerang bay sang bên cái cây bên kia, thong thả ném đi, sau đó chụp lại...
Đình Nhu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ngay đúng lúc Vương Thiên Ân quay sang nhìn cô.
Hắn nhìn cô chăm chú, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì, một lời cũng không nói, giống như tự mình đang nghiền ngẫm một vấn đề gì đó.
Sự trầm mặc này của hắn khiến cho Đình Nhu trong lòng càng hồi hộp, nhất thời toàn thân nằm trong trạng thái đề cao cảnh giác.
Qua rất lâu, ánh mắt Vương Thiên Ân nhìn Đình Nhu chợt có sự thay đổi, sự dịu dàng trong nụ cười nhàn nhạt kia đột nhiên trở thành tuyệt đối chiếm hữu.
"Tiểu Uyển, em vẫn chưa từ chối hắn đúng không?"
Hắn cố ý trầm giọng nói, vẻ mặt khiến người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ của mình.
Đình Nhu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt có chút sợ hãi...
"Em... Em chưa."
Những biểu hiện trên mặt cô hoàn toàn rơi vào tầm mắt của Vương Thiên Ân, bờ môi hoàn mỹ khẽ câu lên một nụ cười, nụ cười này, rõ ràng là mang theo ẩn ý...
"Em không nỡ?"
Đình Nhu trợn mắt, im lặng một lúc cuối cùng mới mở lời...
"A Hạo, thực ra em..."
"Em thích hắn?"
Đình Nhu mím chặt môi, cô khẽ quay sang hướng khác, nhỏ giọng nói...
"A Hạo, em không thích anh Âu Dương, chúng ta có thể đừng nói đến chuyện này nữa được không?"
Thời gian – trong khoảnh khắc như dừng lại.
Vương Thiên Ân im lặng một lúc lâu, nhìn người con gái mảnh mai đang hai tay ôm lấy đầu gối quay mặt sang hướng khác, chợt, hắn gọi tên cô...
"Tiểu Uyển..."
Một thân cao lớn bỗng nhiên ngồi dậy, ghé sát lại gần cô, hít lấy mùi hương hoa cỏ thanh mát trên người cô, thản nhiên hỏi ra một câu...
"Em thích tôi không?"
Đình Nhu bị câu hỏi đột ngột này của hắn làm cho ngơ ngẩn, mặt cô thoáng ửng đỏ, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói...
"Chẳng phải khi trước anh đã từng hỏi em rồi sao? Em đã trả lời là thích, rất thích?"
Vương Thiên Ân vươn tay, khẽ bóp nhẹ vào chiếc cằm nhỏ nhắn của Đình Nhu, bắt cô quay qua nhìn vào ánh mắt hắn...
"Vậy nếu bây giờ tôi hỏi với tư cách là một người đàn ông thì sao?"