Ngày 20 tháng 12...
Chỉ còn vài hôm nữa là đến Giáng Sinh, tiết trời bên ngoài bắt đầu rét lạnh hơn bội phần.
Ngoài đường tuyết phủ trắng xoá cả mặt đường khiến việc đi lại giữa các phương tiện có phần hơi khó khăn.
Hôm nay Uyển Đình Nhu tan ca sớm, vì thời tiết bên ngoài đã xuống âm độ nên mọi người ai nấy đều không muốn ra đường, Vỹ Kỳ quán cũng vì như vậy nên hôm nay khá vắng khách, kể cả những quán ăn lân cận cũng thế.
Buổi tối, khi Uyển Đình Nhu về đến nhà, trong lúc đang cùng Vương Thiên Ân uống trà thì điện thoại đột nhiên rung lên, nhìn vào màn hình, cô có hơi kinh ngạc, chỉ thắc mắc tại sao người đến lại không ấn chuông mà chỉ nhá máy cho cô ra ngoài thế này?
Đình Nhu mềm mại gọi tên Vương Thiên Ân, bàn tay nhỏ nhắn kéo lấy ống tay áo, giống như đứa bé, cô hơi ngập ngừng...
"Ừm...A Hạo, em..."
Vương Thiên Ân đang đọc sách, bất giác phản ứng được, nhưng hắn không vội nhìn cô, bàn tay to yêu chiều vuốt đầu cô, phút chốc khiến cô cảm thấy mình giống như chú mèo nhỏ, lúc này hắn mới đánh mắt sang, ánh mắt vốn rất lạnh lùng nhưng dạo gần đây khi nhìn cô lại vô cùng dịu dàng, trìu mến.
Đình Nhu cắn môi, rất cẩn thận nói...
"Em có thể ra ngoài một chút được không?"
Vương Thiên Ân đang vuốt tóc cô, nghe thấy vậy thì lập tức khựng lại, mày ngài khẽ nhướn lên...
"Vào giờ này sao?"
"Ừm, em...em ra ngoài một chút thôi..."
"Ở ngay đây."
Cô chỉ tay ra phía cửa.
"Anh Âu Dương muốn gặp em, hình như anh ấy muốn nói với em điều gì đó?"
Vương Thiên Ân lười biếng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, ngay lập tức, ánh mắt sắc như dao cắt chạy xẹt qua lồng ngực tràn ngập hồi hộp của người đàn ông ở ngay phía cửa.
Âu Dương Tu mặc một chiếc áo len màu xanh, khuôn mặt có chút ửng đỏ nhìn Đình Nhu, ngượng ngùng nói...
"Đình Nhu, anh..."
"Cậu có mười phút."
Vương Thiên Ân cư nhiên cắt ngang, giọng nói quả thật là còn lạnh hơn băng, một đôi con ngươi phóng ra tia nhìn sắc bén lạnh lùng.
Tên này nhìn kiểu gì cũng không hề giống với một người anh trai?
Hắn rõ ràng là dáng vẻ của một người đàn ông đang ra mặt "khẳng định chủ quyền"!
Ánh mắt đó thể hiện rất rõ tâm tư của hắn.
Là muốn độc chiếm!
Âu Dương Tu thoáng bĩu môi, tuy là không cam tâm nhưng khi nhìn qua ánh mắt sắc lạnh của Vương Thiên Ân thì lập tức khuất phục, khuôn mặt có chút ái ngại đánh sang hướng khác...
"Tôi... Tôi có một số việc muốn nói riêng với Đình Nhu."
Âu Dương Tu đỏ mặt, sau đó lại nhìn về phía Uyển Đình Nhu hỏi...
"Đình Nhu, có thể chứ?"
Đình Nhu vui vẻ gật đầu, sau đó ngẩng mặt lên nhìn sang Vương Thiên Ân, trong đáy mắt long lanh toả ra một sự ngọt ngào khiến người ta không thể chối từ...
Vương Thiên Ân nhìn cô, song, ánh mắt dịu dàng của cô cũng thành công trong việc thuyết phục được hắn, cư nhiên khiến lòng hắn mềm đi vài phần.
Vương Thiên Ân quay mặt đi.
...
"Ngày mai là Đông Chí*nhưng anh lại có một số việc phải về Hàng Châu, có lẽ Đông Chí năm nay không thể cùng mọi người ăn sủi cảo được rồi, tiếc thật đấy."
Ngữ khí Âu Dương Tu có chút tiếc nuối.
"Không sao, còn nhiều dịp mà."
Uyển Đình Nhu mỉm cười đáp.
"Vài tuần nữa anh vào, anh sẽ mang một ít thịt lợn Dongpo** cho mọi người cùng thưởng thức. Mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé!"
Âu Dương Tu hào hứng nói, không quên dặn dò thật cẩn thận.
"Vâng. Anh cũng vậy nhé."
Uyển Đình Nhu vui vẻ nhìn theo, cô vẫy tay chào tạm biệt.
...
Âu Dương Tu đi được một vài bước, không hiểu sao lại đột nhiên dừng lại, dường như còn điều gì muốn nói, song, khuôn mặt có chút chần chừ. Cuối cùng, hắn quyết định xoay người...
"Đình...Đình Nhu, thực ra, anh muốn hỏi em..."
Âu Dương Tu gãi gãi đầu, khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng...
"Những năm trước đều là em cùng anh về Từ Châu thăm bọn trẻ..."
Hắn cười cười...
"Ừm, thì...như em biết đấy, bọn trẻ ở cô nhi viện Bác Ái, bọn chúng rất nhớ em, mới hôm qua còn nhờ viện trưởng gọi hỏi anh xem Giáng Sinh năm nay em có cùng anh..."
"Năm nay Tiểu Uyển ở cùng tôi."
Vương Thiên Ân thờ ơ lườm Âu Dương Tu một cái, giọng nói trầm thấp thản nhiên xen vào, trong đôi mắt phượng xẹt qua một tia âm hiểm...
Sao tên này đáng ghét vậy chứ?
Tay Âu Dương Tu sớm đã cung thành nắm đấm, hắn nghiến răng.
Thật hận không thể đấm cái tên trước mặt một đấm cho hả dạ!
Đúng là khiến cho người ta cảm thấy chướng mắt!
Ngay sau khi Vương Thiên Ân cắt ngang, toàn bộ không gian rơi vào trạng thái yên lặng lạ thường, im ắng một vài giây, cảm thấy Âu Dương Tu kia dường như vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, hắn mới cố ý nói lại một lần nữa...
"Em ấy ở cùng tôi, nghe rõ chưa!"
Cảm thấy tình hình phút chốc trở nên căng thẳng, Uyển Đình Nhu liền vội vàng kéo kéo vào ống tay áo hắn, song, mắt lại hướng về phía Âu Dương Tu cười giả lả nói...
"Thành... Thành thật xin lỗi anh, có lẽ năm nay em không thể về Từ Châu cùng anh được rồi, em bận chút việc..."
"Hay là khi nào anh quay lại đây, có việc gì thì chúng ta nói sau cũng được, hoặc chúng ta có thể gọi video cho nhau?"
Uyển Đình Nhu cười, ánh mắt có chút xao động, đôi ngươi màu nâu đẹp như hai viên ngọc tràn đầy tình cảm, cô nhẹ giọng tiếp lời...
"Vậy quyết định như vậy nhé! Anh về cẩn thận, giúp em gửi lời hỏi thăm đến bọn trẻ, nói rằng em cũng rất nhớ chúng. Lần sau đến, em nhất định sẽ mua quà cho chúng."
Ngữ khí Đình Nhu có hơi vội vã, giống như đang muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, cùng bầu không khí khó xử này.
Âu Dương Tu bị tình hình trước mắt làm cho rơi vào mây mù, trên mặt rõ ràng là không vui, nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc, gượng cười đáp lại...
"Ừm, anh biết rồi, vậy em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ nói lại với bọn trẻ, em đừng lo."
Âu Dương Tu nói rất nhanh, hắn nói vội như cái cách mà ban nãy cô từ chối hắn vậy.
Tuy nói Vương Thiên Ân là tên đáng ghét nhưng khi Âu Dương Tu đối diện cùng Đình Nhu và tên đáng ghét đó, không hiểu sao bản thân hắn lại có cảm giác mình giống như người thừa?
Uyển Đình Nhu không kịp nói thêm gì cả, cô muốn nói với Âu Dương Tu, thật ra cô không có ý từ chối.
Vả lại, mọi việc không giống như hắn nghĩ, nhưng khi hắn vừa nói xong, không đợi cô phản ứng hay nói thêm một lời nào liền vội vã rời đi...
Trong giây phút khiến Uyển Đình Nhu cảm thấy giống như mình vừa "tiếp tay" cho một kẻ xấu làm tổn thương người khác vậy, thâm tâm bỗng dâng lên một sự áy náy khó tả.
Cô nhìn theo bóng dáng của Âu Dương Tu, mãi cho đến khi có một bàn tay ôm vòng qua eo cô ghì sát lại, kéo cả người cô vào trong, đóng sầm cửa lại, lúc này cô mới phản ứng...
"Tại sao anh lại như vậy chứ?"
Vương Thiên Ân nhìn Uyển Đình Nhu, hắn cúi người, một tay chặn lên tường, ghé sát vào vành tai mẫn cảm của cô, phát ra sức quyến rũ không gì so sánh được, hắn không giải thích nguyên nhân gì với cô, chỉ hỏi ngược lại một câu...
"Em giận vì tôi đã nói như vậy với tên đó ư?"
Uyển Đình Nhu im lặng vài giây...
"Không..."
Cô khẽ mím môi...
"Thôi bỏ đi."
Cô trả lời qua loa, thoạt nhìn lại mới thấy khoảng cách giữa hai người hiện tại đang quá gần, phút chốc khiến mặt cô đỏ bừng, cố né tránh hơi thở nam tính của hắn...
"A Hạo, anh...gần quá. Buông em ra một chút."
Vương Thiên Ân nhếch mép cười, trong đôi mắt nâu thâm sâu khó lường xẹt qua một tia mị hoặc, ngón tay thon dài khẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt trắng hồng của cô, thanh âm cất lên trầm thấp mang theo chút dụ hoặc...
"Em có muốn biết tại sao tôi lại như vậy không?"
...
(*): Tiết Đông chí, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu bằng điểm giữa của mùa đông, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. (Bắt đầu vào ngày 21, 22 tháng 12 hằng năm), theo phong tục thì người Trung sẽ ăn sủi cảo vào Đông Chí.
(**): Một đặc sản (món ăn truyền thống) trứ danh của thành phố Hàng Châu, Trung Quốc. (Cách Thượng Hải 180 km)