Sau đó trong bóng đêm, Uyển Đình Nhu nhìn thấy một người đàn ông.
Mái tóc của hắn được chẻ bảy ba vuốt ngược ra sau, hắn mặc một bộ com-lê* đen sang trọng, chân đi giày tây bóng loáng.
Bờ vai rộng hờ hững khoác thêm một chiếc áo măng tô**, trong đêm khuya thanh vắng, giữa tiết trời rét lạnh, hắn chầm chậm bước đến, ung dung như tản bộ.
Từng ngón tay thon dài được bao bọc bởi đôi găng tay da cùng màu, thư thả đặt trong túi quần, toàn thân hắn toát ra khí chất thanh cao, ưu nhã.
Uyển Đình Nhu khẽ híp mắt, cô không nhìn thấy rõ...
Chỉ biết, với dáng vẻ này, hẳn là một người rất cao to, độ chừng hơn một mét tám lăm, thoạt nhìn âu phục trên người cùng với phong thái hiện tại, thật không khó để có thể cảm nhận được, người đàn ông này mang đến cho người khác một cảm giác e dè khó tả.
Uyển Đình Nhu cố nhận dạng, cảm thấy hắn trông có chút quen mắt.
Đó không phải là...
Bỗng, đồng tử giãn to, Uyển Đình Nhu bất thình lình giật mình một cái, cặp mắt phượng bên trên chiếc khẩu trang đen đó khiến cô nhận ra ngay lập tức...
Trần Thiên Hạo!!!
Hắn đi về hướng bọn họ, Uyển Đình Nhu theo bản năng muốn mở miệng kêu cứu.
Nhưng cô lập tức ngậm miệng lại ngay, hắn vốn chỉ có một mình, nhưng đám người này lại có tới hai người đàn ông, còn thêm hai ả phụ nữ hung tợn, một chọi bốn, nếu như thật sự kêu cứu thì há chẳng phải vì cô mà vô duyên vô cớ, hắn lại bị kéo vào chuyện không may?
Uyển Đình Nhu vô thức cắn lấy môi dưới, cô thật không muốn liên luỵ tới hắn.
"Cút ngay!! Có cái rắm gì mà nhìn?"
Ung Chí Khiêm trừng mắt quát lớn.
Vương Thiên Ân không nói gì, chỉ lười biếng liếc nhìn Ung Chí Khiêm một cái, bất giác khiến hắn cảm thấy dựng tóc gáy. Ánh mắt tựa như lưỡi dao bén ngót, vô tình mang theo sự sắc lạnh và tĩnh mịch, cảm giác cứ như hắn đang nhìn thấy một hung thần ác sát.
Mình gặp phải quỷ sao?
Ung Chí Khiêm khẽ run, đột nhiên nuốt ngụm nước bọt.
Rõ ràng người trước mắt này chỉ là một người dưng qua đường, bọn họ cùng hắn vốn chẳng quan hệ, cớ sự gì lại khiến họ có loại cảm giác này?
Dù sợ là vậy nhưng Ung Chí Khiêm vẫn cứ phỉ nhổ một cái, trực tiếp lao đến, vung thẳng một nắm đấm lên người đối phương.
Vương Thiên Ân phản xạ, nhẹ nhàng lách người sang tránh thoát, cư nhiên khiến Ung Chí Khiêm mất đà, lúc này mới nhàn nhã rút một tay trong túi quần ra chụp lại, vẻ mặt điềm tĩnh đến đáng sợ, hắn siết mạnh đến nỗi, nắm đấm vang lên thanh âm "rắc rắc", tưởng chừng như từng khớp xương của Ung Chí Khiêm sắp bị nứt ra.
Cả đám người thoắt biến sắc, gương mặt phút chốc đã hoá trắng bệch.
Khoảnh khắc hắn đả thương Tần Nguỵ lúc đó lại bất ngờ hiện lên trong đầu Uyển Đình Nhu.
Vì vóc dáng như thùng phuy nên khi đứng, Ung Chí Khiếm chỉ cao vỏn vẹn tới khuôn ngực Vương Thiên Ân, so ra thì hắn còn thấp hơn cả Uyển Đình Nhu.
Ung Chí Khiêm nghiến răng, cố dùng sức đấm tới nhưng không thành, nói chính xác hơn là, muốn tiến cũng không được mà muốn thoát cũng không xong.
"Thằng khốn này! Bỏ ông ra! Ông mà thoát được thì ông tế cả họ nhà mày!"
Vương Thiên Ân khẽ nhếch khoé môi, thờ ơ nhìn tên mập đang ghì mạnh đế giày xuống đất, cố tiến tới bằng đôi chân ngắn cũn cỡn, thật khiến hắn cảm thấy buồn cười.
"Tế tao? Bằng cái thân hình phế thải đó sao?"
Cả đám người vây quanh nhưng không ai dám lao vào ngăn cản cảnh tượng trước mắt, bọn họ sợ hãi đứng lùi lại, ngoại trừ Uyển Đình Nhu đang đứng ở vách tường ra thì cả đám người kia đều đang đứng khép nép vào nhau.
Bất thình lình, Vương Thiên Ân co chân lên, một cước đạp thẳng vào cái bụng như đang mang thai tám tháng của Ung Chí Khiêm, chớp mắt, cả thân thể như trái bóng đã bị đá văng ra xa, trong giây phút thốn đến tận rốn, hắn bỗng dưng són ra quần.
Vương Thiên Ân lại đút hai tay vào trong túi, chậm rãi bước tới, một chân giẫm lên gương mặt đang bị dán chặt lên mặt đất của Ung Chí Khiêm, cảm giác vô cùng uất ức.
Gã đàn ông kia thấy thế thì vội vàng tiến lên vây lấy Vương Thiên Ân.
Ngay sau đó, Uyển Đình Nhu nhìn thấy hắn vẫn một chân giữ nguyên, dường như không có ý định buông tha cho Ung Chí Khiêm, một tay đưa ra sau lưng, không biết từ đâu rút ra một khẩu súng ngắn chĩa thẳng vào giữa vùng trán của gã kia, cư nhiên khiến hắn thất kinh, khựng lại ngay lập tức, hai bàn tay theo bản năng tự động giơ lên.
Hàm răng phút chốc đã đánh lập cập vào nhau:
"C...có...gì...t...từ từ nói? Mày...à không. Anh...anh làm ơn cất súng vào được không?"
Ở một góc khuất gần con đường, cách đó không xa, có một chiếc xe Mercerdes Benz đang đỗ.
Vương thiếu là muốn giết người sao?
Lục Tư Thành ngồi trên xe, dùng ống nhòm quan sát một màn trước mắt, vô thức lấy chiếc khăn tay đưa lên trán chậm chậm mồ hôi, miệng lầm bầm cầu khẩn:
"Ôi lạy Chúa! Con không muốn phải dọn dẹp tàn cuộc...xin Người hãy khuyên cậu ấy...tuyệt đối đừng nổi khùng!"
Làm việc với Vương Thiên Ân hơn chục năm, Lục Tư Thành còn lạ lẫm gì tác phong của hắn nữa, hiện tại chỉ biết khẩn cầu...
Nếu hắn thật sự phát điên, hậu quả ngày hôm nay, chắc phải đợi đến kiếp sau bọn họ mới có thể trả đũa!
Viễn cảnh trước mắt trông ra vẫn còn tầm thường so với quá khứ, bọn họ đã từng chứng kiến cảnh hắn kéo nòng nã chết một người đàn ông ngay trong sòng bạc với khoảng thời gian chưa đến ba giây.
Đối với đám vệ sĩ, Lục Tư Thành hay Chu Hạch Sắc, sớm đã không còn lạ lẫm gì nữa.
Ai mà không biết, một khi Vương Thiên Ân hắn thật sự nổi cơn điên loạn thì hoàn toàn mất hết nhân tính?
Đám người kể từ khi làm việc cho hắn, ai cũng rút ra được một bài học đó là...
Đừng dại dột mà dây vào hắn nếu không muốn phải đi đầu thai!
Lục Tư Thành đã từng chứng kiến bộ dạng điên cuồng của Vương Thiên Ân, sau đó, đời này kiếp này của hắn cũng ngàn vạn lần không muốn phải nhìn thấy nó lần thứ hai.
Giờ phút này, khi hắn nhìn thấy Vương Thiên Ân trực tiếp xách tên đàn ông béo ú kia lên, nắm đầu hắn đập vào tường hết lần này đến lần khác, Lục Tư Thành không biết mình có nên ngăn cản hay không?
Mà nếu không ngăn cản, lỡ như Vương Thiên Ân hắn thật sự đập chết người đàn ông kia thì phải làm sao?
Đúng lúc này, đột nhiên Vương Thiên Ân dừng tay, Lục Tư Thành kinh ngạc chớp mắt một cái, xác định, hẳn là Uyển tiểu thư suýt bị xâm hại kia nói cái gì, Vương thiếu mới dừng tay.
Uyển Đình Nhu sợ hãi gọi to:
"Đừng!! Dừng lại đi!"
Cô cư nhiên chạy đến bên cạnh hắn.
"Nếu cứ tiếp tục đánh người như vậy sẽ xảy ra án mạng đấy!"
"Vậy thì sao?"
Vương Thiên Ân thờ ơ nhìn xuống Ung Chí Khiêm cùng gã đàn ông đi cùng hắn, dường như không mấy để tâm đến những lời mà cô nói, lạnh lùng đánh mắt nhìn sang Uyển Đình Nhu đang ôm chặt lấy cánh tay hắn.
Cô hít sâu một hơi sâu, khẽ lắc đầu:
"Vì kẻ như vậy mà ngồi tù...thật sự không đáng."
Hắn im lặng nhìn chằm chằm vào cô, cả nửa thế kỷ sau mới nhấc chân lên, Ung Chí Khiêm thấy vậy, liền vội vàng lết ra, chỉ cảm thấy giống như vừa nhặt về một cái mạng, chẳng cần bận tâm đến khuôn mặt bê bết máu, vội vã cùng ba người còn lại phóng lên xe, bỏ trốn mất dạng.
...
Đi trên đường, cũng đã trôi qua được một lúc nhưng vẫn không ai mở lời trước khiến bầu không khí có phần hơi gượng gạo.
Chợt...
Uyển Đình Nhu nhìn Vương Thiên Ân, thanh âm có chút dè dặt:
"Vừa rồi...cảm ơn cậu."
Hắn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên hỏi ra một câu.
"Vì sao không cầu cứu?"
...
(*): Bộ trang phục cho nam giới bao gồm nguyên bộ áo và quần may cùng một loại vải, bao gồm ba (hoặc bốn) phục trang ghép lại với nhau: áo sơ mi, cà vạt, áo gilê, và áo vest.
(**): Loại choàng bên ngoài. Chiều dài chính là đặc điểm của loại áo khoác này so với các áo khoác thông thường khác, đôi khi người ta gọi nó là áo choàng.