Này Nhóc, Em Là Vợ Anh

Chương 58




_ BẢO NHƯ.

_ ơ... Anh...anh.

Trước mắt hắn là một Bảo Như bằng xương bằng thịt nhìn hắn không chớp mắt. tâm trạng của hắn thì sao nhỉ??? Như nói ở trên rồi đấy, vội cháy lại ôm chặt lấy nó mà không giám buông vì hắn sợ! Sợ đây chỉ là ảo ảnh nếu như buông ra nó sẽ đi mất.

_ là... Là....là em... Đúng...không - hắn nói mà bờ vai run lên nhè nhẹ, phải ròi! Hắn đang khóc, khóc vì hạnh phúc. Nó bất ngờ lắm vì người con trai nó nhớ từng đêm nay đã xuất hiện trước mắt nó. Nó bật khóc vòng tay ôm lấy thân hình cao lớn đó.

_ Bảo Như, có phải là em không.

_ hức...hức... Là...là...e...e..m...nè.

_ anh nhớ em lắm.

Đưa tay sờ lên gương mặt nó làm hắn thấy xót xa vì bây giờ nó gầy quá, gầy hơn ngày xưa thì phải! Hay là do đã lâu không gặp nên hắn thấy nó khác hơn.

_ anh... Sao anh gầy vậy.

_ hửm....có em mới gầy đó. Ơ... Bảo Như! Rõ ràng là ngày xưa em đã...ưm..

Nó lấy tay chặn ngang miệng hắn, mắt nhìn xa xăm rồi giọng đều đều kể. Kể lại tất cả những gì xảy ra trước đó.

_ vậy sao em không quay về hả? Em có biết mọi người vì em mà buồn lắm không, em độc ác lắm.

_ em....em...xin lỗi...hức...hức.

_ đừng khóc! Anh yêu em. Vậy...người con gái ngày xưa người ta tìm thấy là ai.

_ ai cơ...

_ thôi bỏ đi, quan trọng là em vẫn còn trên đời này và vẫn là người anh yêu nhất. - hắn vuốt tóc nó rồi mỉm cười hạnh phúc ( Heo: sao mấy đứa yêu nhau cứ thích vuốt tóc nhau nhỉ, nhỡ có chấy thì sao hí hí. / hắn: * lườm *./ Heo: oa oa oa, không chịu đâu, em đã cho anh và nó gặp nhau rồi sao anh vẫn lườm em hả, thôi! Em sửa lại kịch bản cho nó xa anh lần nữa vậy. / hắn: à không, anh có lườm em đâu, kẹo đây kẹo đây, đi chỗ khác chơi nhé).

_ em cũng yêu anh lắm - nó ngại ngùng nói, hắn nghe được câu nói ấy thì hạnh phúc lắm, cúi sát gương mặt của nó định đặt lên môi nó nụ hôn thì bị nó đẩy ra.

_ em sao thế? Chẳng nhẽ em không còn yêu anh nữa sao.

_ không phải vậy mà. Ở đây không giống như trên thành phố đâu, người ta nhìn á.

_ haha vợ yêu của anh từ bao giờ biết xấu hổ vậy? Khi khác phải đền cho anh đó.

_ ừm... Ơ... Xe của anh sao vậy - nó hốt hoảng nhìn xe của " chồng " nó. Nghe nó nhắc lại đến chiếc xe làm hắn méo mặt nên kể lại cho nó nghe. Nghe xong tưởng đâu nó phải phẫn nộ lắm nhưng ai ngờ nó cười như điên, thật là đáng ghét mà.

- -+----+----+----+-----+-----+-----+-----+-----+-----+--

Dung dăng dung dẻ rắt tay trên con đường dài ngoằn ngoèo về nhà, nó lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng đó:

_ ủa! Tối nay anh ở đâu.

_ em ở đâu anh ở đó, hôm nay muốn ôm em ngủ - hắn cười " dâm " tà.

_ xía... Nhưng lão bà bà có cho anh ở không mới quan trọng.

_ chắc chắn là sẽ cho thôi, về thôi vợ.

- ------- nhà bà Thoa ----

Thấy bóng nó thấp thoáng ngoài cổng làm bà mừng quýnh, vì chẳng biết nó biệt tăm ở đâu từ chiều mà giờ mới về chứ.

_ Nhi! Con đi đâu mà giờ mới về vậy * nhìn sang hắn * còn đây là ai?

_ dạ... Con...

_ dạ con là bạn trai của Bảo Như hihi - hắn cười toe toét thì nhận ngay một phát đạp vào chân từ nó nên miệng im tịt.

_ Bảo Như??

_ ơ.. Dạ đây là tên khác của con - nó nganh nhảu trả lời

_ à, vậy cậu là bạn trai của Nhi hả, chuyện lạ Việt Nam.

Bà Thoa phán câu xanh rờn làm nó méo mặt, còn hắn thì bụm miệng cười. Chẳng lẽ nó có người yêu thì lạ lắm sao.

_ bà ơi, con mới xuống đây nên chưa có chỗ nào để đi, bà cko con qua đêm được không?

_ thôi được rồi, vào nhà ăn cơm mau lên.

_ dạ.

- ----------

Sau khi dùng cơm tối xong hắn và nó rắt nhau ra sân ngồi ngắm sao, nó tựa đầu vào vai hắn mỉm cười hạnh phúc nhưng giây phút này đây nó cảm thấy nhớ ba mẹ lắm, và cả con bạn thân trời đánh của nó nữa. Rúc rúc cái đầu vào bờ ngực săn chắc của hắn rồi mếu máo.

_ anh ơi em nhớ ba mẹ.

_ ngoan! Không khóc! Vậy mai anh đưa em về nhé!!!!

_ em cũng muốn lắm nhưng em không nỡ để lão bà bà ở đây một mình.

_ ngốc ạ, em về rồi nhưng sau này vẫn còn cơ hội để về đây thăm bà mà, chỉ cần em muốn thì anh sẵn sàng đưa em đi bất cứ lúc nào.

_ thật chứ.

_ anh thề mà, thôi vvào nhà xin phép bà đi rồi sáng mai anh đưa em về.

_ ukm....

Nó nhanh chân chạy vào rồi sà vào lòng bà mà nũng nịu xin xỏ. Khi bà nghe nó nói muốn về lại nơi nó được sinh ra thì bà cũng buồn lắm nhưng cũng không thể giữ nó ở đây mãi được nên đã gaqtj đầu đồng í. Đêm đó nó không ngủ được vì nóng lòng hồi hộp muốn gặp lại ba mẹ nó nên thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích làm hắn rật mình tưởng nó bị gì nhập chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.