Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 76




1 tuần sau Thiên Giai, Thiệu Lâm, Song Khuê hẹn nhau cùng nấu cơm mời Tĩnh Phong, Kỳ Dương và Quốc Vũ đến khu chung cư của họ dùng bữa. Nhưng ba nàng không hề biết hoàng tử của họ đã có ý định riêng. * Tĩnh Phong- Thiên Giai: Thiên Giai ở nhà, nghe tiếng chuông cửa, cô nhìn qua kính quan sát thì thấy Tĩnh Phong, cô mở cửa ra hỏi: - Anh đến sớm vậy? Muốn giúp em nấu đồ ăn à? - Ừ, vào trong thôi. – Tĩnh Phong nói. Anh để cho Thiên Giai đi trước vì anh muốn tạo cho cô một bất ngờ. Lấy chiếc nhẫn trong túi, bó hoa phong lan trắng anh giấu ở sau lưng nãy giờ, Tĩnh Phong gọi Thiên Giai – Thiên Giai, anh muốn nói với em một điều. - Chuyện gì vậy? – Thiên Giai quay lại, hôm nay cô thấy Tĩnh Phong rất lạ. - Đồng ý làm vợ anh nhé? – Tĩnh Phong quỳ xuống, đưa chiếc nhẫn cùng bó hoa đến trước mặt cô. - Em..em – Thiên Giai tạm thời chưa thích nghi được với điều anh vừa làm. - Đồng ý làm vợ anh nhé. Anh sẽ chăm sóc cho em, sẽ luôn ở bên em cho dù có chuyện gì xảy ra. – Tĩnh Phong chân thành. - Em..đồng ý – Thiên Giai hạnh phúc, cô không thể tưởng tượng ra được anh sẽ cầu hôn cô trong lúc này. Tĩnh Phong cười mãn nguyện, bế bổng cô lên xoay hai, ba vòng trên không trung. Sau đó anh đặt Thiên Giai xuống, để trán mình cọ vào trán cô, nhẹ nhàng nói: - Cám ơn em, Thiên Giai. À không, phải là vợ mới đúng. Anh không giỏi bộc lộ cảm xúc nên em đừng trách anh vụng về nhé. - Đương nhiên, anh là nhất rồi. Cả hai nhìn nhau cười hạnh phúc. Tĩnh Phong cùng Thiên Giai đi vào bếp, chuẩn bị mọi thứ chờ 4 người kia tới. * Kỳ Dương- Thiệu Lâm - Em đang ở đâu đấy Lâm? – Kỳ Dương gọi điện hỏi. - Đang ở trước siêu thị với Song Khuê này, anh nhớ đến nhé – Thiệu Lâm trả lời - Anh đến đón em. - Không cần đâu – Thiệu Lâm vừa dứt lời đã thấy một chiếc ô-tô đỗ trước mặt. Cô nhìn Song Khuê đầy phân vân. Song Khuê biết ý liền nói: - Không sao, mình bắt xe buýt về là được rồi. Cậu cầm giúp mình hai túi này nhé. - Vậy mình đi với Kỳ Dương một chút. – Thiệu Lâm cầm hai túi đồ, lên xe của Kỳ Dương. Anh chở cô tới công viên thành phố. Thiệu Lâm cũng không hiểu nổi anh đang làm gì. Cô hỏi thì Kỳ Dương chỉ nói muốn cho cô một bí mật. Lúc đi đến hồ nước, bỗng Kỳ Dương quỳ xuống nói với Thiệu Lâm rằng: - Hứa Thiệu Lâm, em đồng ý làm vợ anh nhé. Tuy anh không hoàn hảo như những người trong truyện ngôn tình mà em từng đọc vì đã trải qua vài mối tình, nhưng bây giờ, anh rất yêu em. Làm vợ anh nhé? -… – Thiệu Lâm ngạc nhiên không nói nên lời. - Làm vợ anh nhé. Em yên tâm, anh sẽ luôn bên em, chia sẻ mọi thứ cùng em. Em chỉ việc yêu anh thôi, còn mọi thứ cứ để anh lo. Anh sẽ nấu cơm, đi chợ, làm việc nhà,.. và tất cả những gì em muốn. Đám đông chứng kiến cảnh đó thì vô cùng cảm động, họ hô to: - Đồng ý đi! Đồng ý đi ! - Em đồng ý. Nhưng không phải vì điều kiện mà anh đưa ra, nhưng là vì em yêu anh – Thiệu Lâm vỡ òa trong hạnh phúc. Kỳ Dương nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, rồi bế cô chạy mất. Anh không muốn để cô ở lại chốn đông người. * Quốc Vũ – Song Khuê Song Khuê mang những túi đồ còn lại ra trạm chờ xe buýt. Cô đang đi thì bỗng có người đi đến nắm tay cô, cố lấy những túi đồ ra. Song Khuê giật mình, cô cứ ngỡ đó là trộm, vội nhìn qua, tay giật lại túi đồ. Cô không ngờ đó là Quốc Vũ, anh liền nói: - Em phòng thủ ghê thật. - Chứ gì nữa, anh tự nhiên làm vậy em không nghĩ là trộm cắp mới lạ. – Song Khuê bĩu môi - Biết rồi, biết rồi. Về thôi, xe anh để ở đằng kia. Song Khuê và Quốc Vũ đi đến chỗ xe của anh. Quốc Vũ bước dài hơn, anh mở cửa xe lấy ra một vật quan trọng, đợi Song Khuê đến và nói: - Em à, hơn 4 năm qua là quãng thời gian chứng minh tình yêu của chúng ta. Anh nghĩ bây giờ chúng ta nên tiến lên một bước quan hệ mới. Làm vợ anh em nhé. Song Khuê sốc cực kì. Cô còn chưa biết phải làm sao thì Quốc Vũ đã nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cho cô. Anh cười hạnh phúc: - Giờ em là vợ anh rồi nhé. Không được nhìn người đàn ông khác ngoài anh đâu đấy. - Ơ.. anh là đồ đểu, em đã đồng ý chưa? – Song Khuê đã bừng tỉnh - Vậy ý em là em không muốn lấy anh chứ gì? – Quốc Vũ giọng buồn buồn, anh quay người chuẩn bị bước đi. Song Khuê thấy vậy liền nắm lấy khuỷu tay anh, Quốc Vũ quay người lại, nhíu mày - Ai nói là em không đồng ý, vì anh làm em bất ngờ quá đấy thôi.- Song Khuê nở một nụ cười - Em là tuyệt nhất. – Quốc Vũ ôm chầm lấy Song Khuê, nhấc bổng cô lên cười sung sướng. - Bỏ em xuống, người ta nhìn kìa – Song Khuê đập vai Quốc Vũ - Kệ đi, họ nhìn cũng chẳng sao. – Tuy miệng nói là vậy nhưng Quốc Vũ cũng để Song Khuê xuống, mở cửa xe cho cô. Khi hội tụ, cả ba cô gái đều rất ngạc nhiên khi bạn mình cũng được cầu hôn. Hạnh phúc, mọi thứ quá hoàn hảo, đẹp đến bất ngờ.

___________________________________________________________________ “ Có khi là cần yêu một ai đó Để quãng đường về mỗi tối bớt dài

Và ngày cuối thu sẽ không còn lạnh

Khi có một người tựa khẽ bờ vai.

Ngoài kia toàn là mưa gió

Có nơi nào yên ổn như lòng anh?

Đừng đi xa, đừng đi xa em ạ

Thôi thì coi như số phận đã đành

Gắn con người với nhau trong mối dây định mệnh

Gắn lòng mình vào với lòng anh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.