Cao Ngữ Lam suy nghĩ đến nát óc, vẫn không hiểu tại sao cô bị người đàn ông đó quấy rầy? Là vì cô đá anh ta hai phát khiến anh ta ôm hận trong lòng, hay là cô cướp Man đầu khiến anh ta mất mặt, hay anh ta bị người bạn học tên là bác sỹ Mông Cổ gì đó chặt chém mạnh nên giận cá chém thớt? Hay là anh chàng này có tính tà ác từ trong xương tủy, mừng vui khi thấy cô gặp xui xẻo, phải chỉnh cô bằng được anh ta mới cam tâm?
Tóm lại, dù thế nào, Cao Ngữ Lam cũng thấy Doãn Tắc đáng ghét, đáng ghét vô cùng, đáng ghét không chịu nổi.
Không chỉ ghét Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam còn thấy sợ anh ta. Mỗi lần gặp anh ta, chuyện tồi tệ cứ xảy ra liên tiếp. Bây giờ anh còn nói sẽ đến nhà tìm cô, khiến Cao Ngữ Lam căng thẳng đến mức trằn trọc cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Ngữ Lam không có tinh thần làm bất cứ việc gì ngoài việc đi đi lại lại trong phòng. Cô quyết định hôm nay cô không được tỏ ra yếu thế, phải cho Doãn Tắc một bài học, khiến anh ta sau này không dám gây chuyện với cô, cả đời này không gặp lại anh ta thì càng tốt.
Có điều, phải giáo huấn anh ta thế nào?
Cao Ngữ Lam lại tiếp tục đi vài vòng trong căn hộ nhỏ của cô. Chửi mắng đuổi anh ta đi? Chắc cô không có bản lĩnh đó. Hay là lấy một xô nước tạt vào người Doãn Tắc khi anh ta đến cửa? Hành động này có vẻ hơi nhẫn tâm. Hay là đổ gói bột mỳ mới mua lên người anh ta? Cao Ngữ Lam cảm thấy dùng bột mỳ đuổi Doãn Tắc là chủ ý không tồi. Nhưng cô lại nghĩ, nếu đổ bột mỳ lên người anh ta, anh ta không còn mặt mũi ra khỏi cửa cứ ở lỳ nhà cô thì chết?
Cao Ngữ Lam tìm cây gậy gỗ cán bột, rồi lại nhìn đống dao thái rau trên giá. Ngó đi ngó lại một hồi, Cao Ngữ Lam bất giác thở dài, cô không tìm ra chiêu nào khả thi. Những thứ “binh khí” này cô không dám đem ra sử dụng với con người, cô thật là vô dụng.
Cao Ngữ Lam ngồi xuống ghế sofa than ngắn thở dài. Hay là cô dùng chiêu bình thường nhất: Giả vờ không có ở nhà, sống chết cũng không mở cửa.
Cao Ngữ Lam ngẩn người một lúc. Vào giây phút này, cô cảm thấy bản thân vô cùng thê lương. Cô sống ở thành phố A ba năm mà đến một người bạn tâm tình cũng không có. Một ngày ngoài thời gian đi làm, cô đều cắm đầu ở nhà. Cao Ngữ Lam luôn nghĩ cuộc sống như vậy rất ổn, tự do tự tại, không ai làm phiền cô.
Nhưng đến lúc xảy ra chuyện, phải một thân một mình giải quyết, không có người chia sẻ, Cao Ngữ Lam mới thật sự nhận thấy, cuộc sống của cô thật tệ hại.
Khi mới bị mất việc, tâm trạng Cao Ngữ Lam cũng tồi tệ như ngày hôm nay, nên cô quay về thành phố C. Nhưng cũng chỉ được một hai ngày, cô lại từ giã gia đình trở lại nơi này. Bây giờ cô không thể nào về với bố mẹ, cô không còn nơi nào để trốn tránh.
Cao Ngữ Lam mải suy nghĩ, di động đột nhiên có chuông báo khiến cô giật nảy mình. Không phải là tên khốn Doãn Tắc gọi đến đấy chứ? Cao Ngữ Lam cầm điện thoại lên, là một số điện thoại lạ. Cao Ngữ Lam do dự một vài giây rồi bắt máy.
“Lam Lam, là tớ, Nhược Vũ đây”.
Vừa đưa điện thoại lên tai, Cao Ngữ Lam nghe thấy giọng nói vui vẻ của một cô gái ở đầu bên kia. Cao Ngữ Lam sững người, trong lòng cô nhen nhóm niềm vui. Đó là Trần Nhược Vũ, bạn học đồng thời là bạn thân cô thời cấp ba. Sau khi xảy ra sự kiện “bắt cá hai tay” ba năm trước, Cao Ngữ Lam dần mất đi liên lạc với các bạn học ở thành phố C. Bây giờ Nhược Vũ đột nhiên gọi điện thoại đến, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Tâm trạng không vui của Cao Ngữ Lam bỗng dưng giảm đi một nửa, cô nhiệt tình trả lời bạn cũ. Trần Nhược Vũ nói: “Tớ đến thành phố A rồi, là chú Cao cho tớ số điện thoại của cậu. Lúc nào cậu rảnh, chúng ta gặp mặt trò chuyện nhé”.
“Tốt quá! Hôm nay tớ rảnh, hôm nay được không?” Cao Ngữ Lam mừng rỡ nhảy ra khỏi ghế.
“Được thôi! Tớ sẽ đến tìm cậu, cậu cho tớ địa chỉ đi”.
Cao Ngữ Lam nhanh chóng báo cho Trần Nhược Vũ biết địa chỉ khu chung cư và số phòng nhà cô. Sau khi nói xong, cô chợt nghĩ ra. Không được, ngộ nhỡ Nhược Vũ đang ở nhà cô bắt gặp Doãn Tắc đến đòi nợ thì sao. Cô không muốn cho Nhược Vũ chứng kiến cảnh tượng không hay ngay tại nhà cô, hẹn gặp ở ngoài tốt hơn.
“À... nhà tớ không tiện lắm, đồ đạc bừa bộn mà tớ chưa kịp dọn. Hay là chúng ta gặp ở ngoài đi. Cậu nói địa chỉ, tớ sẽ đến ngay lập tức”.
“Vậy à? Tớ cũng ở khu vực gần nhà cậu. Thế thì hẹn gặp ở ”Tùy Tâm Uyển“ đi. Đó là một quán cà phê sách, không khí rất tuyệt, là một nơi thích hợp để trò chuyện, không xa nhà cậu lắm”. Trần Nhược Vũ báo địa chỉ cho Cao Ngữ Lam, hai người hẹn nửa tiếng sau gặp nhau.
Tâm trạng Cao Ngữ Lam đột nhiên phấn chấn hẳn. Bạn thân cô đã xuất hiện, cô không còn cô độc ở thành phố này nữa.
Cao Ngữ Lam vui mừng đi tới điểm hẹn. Quán “Tùy Tâm Uyển” quả thật không xa lắm, chỉ cách quán cơm bình dân cô hay đi nửa con phố. Thật ra trước đây Cao Ngữ Lam từng đi qua “Tùy Tâm Uyển” nhiều lần, nhưng quán này trang trí có vẻ sang trọng, nhìn từ bên ngoài không phải là nơi thích hợp với loại người tiêu dùng như Cao Ngữ Lam nên cô chưa từng vào uống nước bao giờ.
Đến “Tùy Tâm Uyển”, Cao Ngữ Lam phát hiện quán không rộng nhưng cũng không chật lắm. Một bên là quầy nước, bán đồ uống và bánh ngọt tự làm, trong không khí còn phảng phất mùi nướng bánh thơm phức. Một bên là phòng riêng, trên tường đều đóng giá sách, xếp đầy sách trên giá. Trần Nhược Vũ nói đúng, đây là một quán nước rất có không khí.
Cao Ngữ Lam vừa bước vào, một người phụ nữ xinh đẹp nhã nhặn bước đến tiếp đón. Người cô quấn một cái tạp dề, trông có vẻ là chủ quán. Người phụ nữ cất giọng nhẹ nhàng: “Hoan nghênh quý khách”.
Cao Ngữ Lam có tâm trạng tốt, tự nhiên cũng có cảm tình với bà chủ quán xinh đẹp. Cô mỉm cười gật đầu, tìm một vị trí gần giá sách ngồi xuống. Người phụ nữ mang thực đơn nước uống và bánh ngọt đến, hỏi Cao Ngữ Lam muốn dùng đồ gì. Cao Ngữ Lam nói cô đang đợi bạn, lát nữa mới gọi đồ uống. Người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng, mang một cốc nước lọc đến cho Cao Ngữ Lam và nói với cô, cô có thể xem sách để giết thời gian trong lúc đợi bạn.
Cao Ngữ Lam rất vui. Cô nghĩ cô đúng là không có mắt nhìn nên mới không chưa vào quán này bao giờ. Cô lấy một quyển sách lật đi lật lại. Quán nước rất yên tĩnh, chỉ có một người khách là Cao Ngữ Lam. Bà chủ quán để Cao Ngữ Lam ngồi đó, còn mình tập trung tinh thần vào công việc làm bánh ngọt.
Cao Ngữ Lam chìm đắm trong không khí tĩnh lặng của quán. Cô mới đọc mấy trang sách, Trần Nhược Vũ xuất hiện.
Hai người bạn cũ lâu ngày gặp mặt nên họ tương đối hưng phấn và nhiệt tình. Cao Ngữ Lam hỏi thăm tình hình của Trần Nhược Vũ mấy năm qua. Trần Nhược Vũ nói cho Cao Ngữ Lam biết, cô vẫn liên lạc với một số người bạn cũ. Ai đó đã kết hôn, ai đó đã sinh con, ai đó thăng quan tiến chức, ai đó làm kẻ thứ ba...
Bà chủ quán đưa nước lọc đến cho bọn họ, cũng không giục bọn họ gọi đồ uống. Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, bà chủ quán lặng lẽ để lại tờ menu rồi quay người đi mất.
Thời gian này, tinh thần Cao Ngữ Lam khá khủng hoảng. Hôm nay gặp lại bạn cũ, cô cảm thấy rất phấn chấn.
“Hai hôm trước tớ có về thành phố C. Tớ vốn định ở nhà thêm một thời gian. Nào ngờ bố mẹ tớ khoa trương quá, sắp xếp các kiểu coi mắt, làm tớ sợ quá chạy mất dép”.
Nụ cười của Trần Nhược Vũ không được tự nhiên: “Tớ còn tưởng cậu không bao giờ về quê nữa. Lam Lam, tớ xin lỗi. Tớ vẫn nợ cậu. Tớ tin cậu không phải là người như vậy, tớ luôn đứng về phía cậu”.
Cao Ngữ Lam cười gượng, cô bất giác nắm chặt cốc nước. Nếu năm đó có một người bạn đứng ra nói thẳng là tin tưởng cô, tin cô vô tội thì tốt biết mấy.
“Mọi chuyện đã qua rồi”. Thật ra cũng không thể nào trách người ngoài cuộc. Cao Ngữ Lâm lâm vào tình thế “tình ngay lý gian”, dù cô có một trăm cái miệng cũng khó biện giải. Người ngoài cuộc thì làm được gì? Bây giờ không phải là thời đại có thể chọc dao vào xương sườn kẻ khác.
Hai người trầm mặc một hồi, Cao Ngữ Lam hỏi: “Nhược Vũ, cậu nói đi. Tại sao số tớ lại đen như vậy? Nhìn tớ có giống loại người dễ bị bắt nạt dễ bị đùa giỡn dễ bị đổ oan không?”
“Nói thế nào nhỉ. Cậu rất tốt, bề ngoài thanh tú, hiền lành nhã nhặn, tính tình rộng rãi, vừa nhìn là biết ngay con gái nhà lành”. Trần Nhược Vũ mỉm cười nói đùa. Cao Ngữ Lam tối sầm mặt khi nghe đến từ “con gái nhà lành”.
Lẽ nào người có vẻ bề ngoài giống “con gái nhà lành” phải chịu số phận oan ức tủi nhục?
Cao Ngữ Lam kể chuyện cô bị đổ oan ở công ty, đến chuyện gặp phải một tên lưu manh vô lại. Cô hỏi: “Tớ phải làm thế nào? Tớ không cam tâm nhưng tớ chẳng biết nên làm gì. Công ty đó rất tốt, phúc lợi cũng không tồi, nhưng tớ không thể nào quay về. Công ty có nhiều đồng nghiệp như vậy, không biết bây giờ tin đồn lan truyền đến mức nào rồi. Một số khách hàng của tớ còn nghe đến tin đồn. Phạm vi công việc của tớ không phải lớn lắm, thanh danh của tớ đã bị hủy hết rồi. Có tấm ảnh, tớ không biết phải giải thích thế nào. Dù bây giờ tớ nói tớ không có quan hệ với Ôn Sa, chắc cũng không ai tin tớ. Ôn San nắm được điểm này nên cô ta đã bày màn kịch ngay từ đầu, còn tớ không may bị cô ta chọn. Cả người đàn ông đáng ghét đó nữa, nếu anh ta lại đến quấy rầy tớ thì tớ phải làm sao? Nơi ở của tớ bây giờ rất tiện lợi, giá thuê nhà không đắt, chủ nhà lại đối xử với tớ rất tốt. Tớ không muốn chỉ vì chuyện này phải dọn nhà đi nơi khác”.
“Cậu không muốn thì đừng dọn. Lam Lam! Nếu cậu gặp khó khăn, hãy gọi điện cho tớ, tớ nhất định sẽ giúp cậu”. Trần Nhược Vũ cất cao giọng, còn vỗ ngực để tăng thêm hiệu quả.
Cao Ngữ Lam bật cười: “Lẽ nào cậu biết đánh nhau?”
“Nếu cần thiết, tớ cũng có thể xông lên”. Lời nói của Trần Nhược Vũ khiến Cao Ngữ Lam càng buồn cười hơn. Trần Nhược Vũ nói chuyện có vẻ hùng hồn nhưng trên thực tế, cô rất nhát gan. Thời còn đi học, nhìn thấy con chuột chết ở trên đường, Trần Nhược Vũ sợ đến mức nhảy tưng tưng kêu ầm ĩ.
Hai người nói nhiều chuyện trước kia, sau đó an ủi động viên nhau. Cả hai đều rời khỏi quê hương lập nghiệp ở bên ngoài, trong công việc lẫn cuộc sống đều gặp nhiều chuyện không vừa ý. Dần dần, họ tìm thấy cảm giác thân thiết của thời đi học.
Đúng lúc này, Trần Nhược Vũ cắn môi, do dự một lát rồi rút tập tài liệu từ trong túi xách: “Lam Lam, bây giờ tớ đang làm cố vấn quản lý tài chính, ngày nào cũng phải đi liên hệ khách hàng, mệt chết đi được ấy. Nhưng sản phẩm của chúng tớ rất tốt. Tớ đã giúp không ít người, nghiệp vụ cũng tạm được. Dựa theo tình hình của cậu, tớ thấy có một sản phẩm tương đối thích hợp với cậu... ”
Cao Ngữ Lam ngẩn tò te. Hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, tự nhiên Trần Nhược Vũ biến thành nhân viên tiếp thị trong nháy mắt.
“Nhược Vũ! Tớ vừa mới thất nghiệp, làm gì có tiền đầu tư?”
“Lam Lam, cậu sai rồi. Cậu tưởng quản lý tài chính là lấy tiền nhàn rỗi đi đầu tư sao? Cậu nhầm to. Quản lý tài chính là dùng một phần thu nhập của bản thân để quy hoạch cuộc đời và tương lai của cậu, cho cậu phúc lợi và một sự bảo đảm cần thiết. Sản phẩm này thích hợp nhất với hiện trạng của cậu... ”. Trần Nhược Vũ nói một thôi một hồi, tay đẩy tập tài liệu đến trước mặt Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam cúi đầu nhìn, đập vào mắt cô là hai chữ “Bảo hiểm” to tướng.
Cao Ngữ Lam im lặng. Vừa rồi cô còn tưởng Trần Nhược Vũ là cố vấn quản lý tài chính ngân hàng gì đó, hóa ra là nhân viên bán bảo hiểm. Vậy Trần Nhược Vũ hẹn gặp cô là chỉ với mục đích bán bảo hiểm hay sao?
Trong lòng Cao Ngữ Lam cảm thấy không thoải mái. Trần Nhược Vũ tiếp tục giới thiệu sản phẩm này tốt thế nào, thích hợp như thế nào... Liếc nhìn vẻ mặt của Cao Ngữ Lam, cô lại giảng giải tính tất yếu của việc mua bảo hiểm.
Cao Ngữ Lam hết cách, đành cắt ngang lời Trần Nhược Vũ: “Nhược Vũ, sản phẩm cậu nói quả thực không tồi. Nhưng tớ bây giờ thất nghiệp, lấy đâu ra một tháng hơn hai ngàn tệ đóng bảo hiểm. Tớ thực sự lực bất tòng tâm, rất xin lỗi cậu”.
“Tớ có sản phẩm rẻ hơn đấy”. Trần Nhược Vũ lại rút trong túi ra một tập tài liệu khác, bắt đầu giới thiệu một thôi một hồi. Sau đó cô thuyết phục Cao Ngữ Lam: “Cậu phải nghĩ đến bố mẹ cậu chứ. Cậu một mình ở bên ngoài kiếm sống, nếu không có sự bảo đảm, bố mẹ cậu dễ bị liên lụy. Ngộ nhỡ... tớ chỉ đặt giả dụ là nhỡ cậu xảy ra bất trắc, cậu cũng có thể để lại một khoản tiền cho họ dưỡng già đúng không?” Cậu xem đi, một tháng chưa đến một ngàn, rẻ quá còn gì?"
Cao Ngữ Lam sững sờ hồi lâu không thốt nên lời. Tại sao chuyện gì xảy ra trong thời gian này cũng nằm ngoài dự kiến của cô. Cô thật sự không có tâm tư mua bảo hiểm, cô chỉ cần một người bạn tâm sự, một công việc ổn định và một người bạn trai hiền lành tử tế. Nguyện vọng của cô nhỏ bé như vậy, mà ông trời không biết để mắt đi đâu?
Trần Nhược Vũ còn định nói điều gì đó nhưng đột nhiên ỉu xìu: “Thôi khỏi. Tớ xin lỗi... Thật ra nhiệm vụ của tớ trong tháng này còn kém một chút là hoàn thành... Nhưng sản phẩm quả thực không tồi... ”. Cô dừng lại một vài giây rồi cuối cùng ngậm miệng.
Nhìn bộ dạng Trần Nhược Vũ, Cao Ngữ Lam lại cảm thấy áy náy trong lòng: “Nhược Vũ, tớ thật sự không có khả năng mua bảo hiểm. Tớ phải kiếm tiền đóng tiền nhà và giải quyết vấn đề ấm bụng trước. Bây giờ công việc lại không có, bảo hiểm thật sự không thích hợp với tớ”.
Trần Nhược Vũ như quả bóng xì hơi: “Tớ xin lỗi”.
Cao Ngữ Lam đột nhiên nghĩ ra: “Nhưng có hai người tớ có thể giới thiệu với cậu. Bọn họ có tiền nhàn rỗi, rất cần mua bảo hiểm. Tớ cho cậu số điện thoại của họ, cậu cố gắng thuyết phục, có khi thành công cũng không biết chừng”.
Trần Nhược Vũ nghe vậy mắt sáng ngời, ngồi thẳng người: “Thật sao?”
“Ừ”. Cao Ngữ Lam gật đầu, tìm hai số điện thoại trong máy di động rồi chép vào quyển sổ nhỏ Trần Nhược Vũ vừa đưa.
Sau đó, Cao Ngữ Lam chỉ vào tên Ôn Sa: “Người này có mối tình không bình thường, chắc chắn cuộc sống và công việc có rất nhiều áp lực. Cô ta cần đến bảo hiểm. Còn người này... ” Cao Ngữ Lam chỉ tay vào tên Doãn Tắc: “Người này cả ngày thích can thiệp vào chuyện của người khác, lại hay gây chuyện thị phi, cũng cần mua bảo hiểm. Quan trọng hơn, bọn họ có tiền. Một tháng hơn hai ngàn tệ chắc chắn không thành vấn đề. Cậu hãy cố gắng giải quyết bọn họ đi”.
Hai con người đáng ghét đó, Cao Ngữ Lam không có cách trả thù thì để Trần Nhược Vũ ra tay. Nếu Trần Nhược Vũ có khả năng moi tiền của họ, cô cũng coi như giúp đỡ bạn cũ.
Trần Nhược Vũ vui mừng bỏ hết tài liệu và quyển sổ vào túi: “Quả nhiên là bạn bè tốt. Lam Lam, cậu đối xử tốt với tớ như vậy, tất nhiên tớ cũng không thể để cậu thiệt thòi”.
“Không cần, không cần đâu”. Cao Ngữ Lam sợ Trần Nhược Vũ giở chiêu mới, vội vàng xua tay từ chối.
Nhưng Trần Nhược Vũ như không nhìn thấy phản ứng của Cao Ngữ Lam. Cô lấy một cái hộp từ trong túi xách nhét vào tay Cao Ngữ Lam. Sau đó, Trần Nhược Vũ thầm thì: “Ngoài việc bán bảo hiểm tài sản nhân mạng, tớ còn làm đại lý một sản phẩm ”bảo hiểm“ khác. Đây là sản phẩm rất cần thiết trong đời sống, chắc chắn cậu cũng cần đấy. Tớ tặng cậu một hộp dùng thử, hàng miễn phí. Khi nào cậu dùng hết, cậu nhớ báo cho tớ biết, tớ sẽ để lại cho cậu giá gốc, không lấy lãi. Chỉ cần dùng tốt, cậu giúp tớ tuyên truyền, lôi kéo khách hàng hộ tớ là được”.
“Thứ gì vậy?”. Cao Ngữ Lam nghi hoặc trong lòng. Bảo hiểm còn có loại đóng gói bằng hộp, không phải ký hợp đồng? Cô nhìn kỹ chiếc hộp, đột nhiên giật bắn mình kêu một tiếng “A... a... ”
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Bao cao su (từ gốc Bao bảo hiểm) cũng là một loại bảo hiểm hết sức cần thiết”. Trần Nhược Vũ nắm tay Cao Ngữ Lam: “Đây chính là loại bảo hiểm bảo vệ chị em phụ nữ chúng ta. Bạn bè lâu năm rồi, cậu đừng khách sáo thế, không cần ngượng ngùng đâu, cậu cứ cầm lấy dùng thử đi!”.
Cao Ngữ Lam suýt nữa rớt cả cằm, vẻ mặt biểu lộ sự kinh ngạc như không thể kinh ngạc hơn. Cô có khách sáo gì đâu, chuyện này cũng chẳng có gì phải ngại ngùng.
Chỉ có điều, đừng làm loạn lên như vậy có được không? Cô chỉ muốn sống yên ổn thôi mà!