Này, Cái Muôi Của Em

Chương 65




Thời gian dựng cảnh cũng không dài, Trì Trĩ Hàm cũng phối hợp hoàn thành một công thức nấu ăn, hơn một tiếng là đã xong việc.

Vốn dĩ vì Tề Trình mà định không tham gia các công việc phía sau, nhưng lúc này Trì Trĩ Hàm lại ở lại.

Giống như lúc còn chưa quen biết Tề Trình, cô ở lại cùng xác nhận kịch bản gốc và thời gian chèn quảng cáo vào.

Đều là những công việc Trì Trĩ Hàm rất quen thuộc, làm cũng dễ nhập tâm.

Trước đó lúc quyết định thực đơn, vì chăm sóc cho Tề Trình nên cô chỉ tiến hành gọi video mấy lần, bây giờ là mặt đối mặt họp lại, cô mới phát hiện ra có mấy món đã không hợp mùa, những nguyên liệu được gọi là có tác dụng trị liệu cũng chưa chắc đã có vào mùa này.

Càng xấu hổ hơn chính là có mấy công thức đã bị Nhậm Tuấn Hữu làm trong chương trình trực tiếp rồi.

Điểm vượt trội lớn nhất của chương trình trực tiếp chính là tính tức thời, cho dù chất lượng video của Trì Trĩ Hàm có cao tới đâu thì cũng không phải là người đầu tiên nữa rồi.

Huống hồ trong lúc trực tiếp Nhậm Tuấn Hữu còn giả bộ lơ đãng “để lộ” cái gọi là quy tắc ngầm trong quay video.

“Người ta đều không lộ mặt, tìm vài người có vóc dáng không khác lắm, tùy tiện làm vài món, thế là mọi người đều cho rằng đó là do chính đầu bếp tự tay làm sao? Như thế là quá ngây thơ rồi.” Giọng của Nhậm Tuấn Hữu không tệ, khuôn mặt qua camera làm đẹp thì cũng thuộc dạng được được, ra sức đè thấp giọng nói ra mấy câu đó khiến cho dư luận bùng nổ, rào rào ủng hộ.

Cho nên lúc này đây, người chẳng bao giờ lộ mặt, ôm ấp tình cảm văn nghệ như Trì Trĩ Hàm trở nên vô cùng bị động.

Cho nên cuộc họp này diễn ra rất nghiêm túc.

Tất cả các video mỹ thực hai mùa xuân hạ, Trì Trĩ Hàm đổi gần một nửa thực đơn, có vài món trong số đó là những món mà gần đây cô nghĩ ra cho Tề Trình.

“Trước khi quay một ngày tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cho thực đơn, sau đó gửi kịch bản qua email cho biên tập và đạo diễn.” Trì Trĩ Hàm dựa lưng vào ghế, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi không tin rằng Nhậm Tuấn Hữu lại có thể đi trước một bước làm ra được thực đơn độc nhất vô nhị của tôi trong chương trình trực tiếp.”

Nếu như vậy, chắc chắn trong công ty có người mật báo cho Nhậm Tuấn Hữu.

Trước kia anh ta bị đuổi việc, trong mấy tháng này không thiếu những lời đồn như là cô ngủ với cấp trên để được vị trí số một trên kênh mỹ thực, giữa thời đại mà phần lớn mọi người đều căm ghét người giàu này, những người như anh ta rất dễ tìm được người ủng hộ.

Nhưng cô cũng không ngại bị người ta đồn thổi là có chỗ dựa.

Cô và Tề Trình vốn là yêu đương bình thường, nhà họ Tề vốn đã là chỗ dựa vô cùng vững chắc, ngay từ đầu cô đã không có ý định che đậy.

Đây cũng chẳng phải chuyện xấu.

Không cần phải thấy mất mặt, cũng không cần phải giấu diếm.

Cô chỉ là không muốn làm một người không có chút bản lĩnh nào, chỉ có thể dựa vào ô dù.

Cô tôn trọng công việc của mình, cũng thật lòng thích công việc này.

Nhờ công việc này mà cô mới quen được Tề Trình.

Cũng nhờ công việc này mà cô mới có thể thanh toán được một phần đống nợ nần rối tinh rối mù trong nhà, giữ lại căn phòng mà ba để lại cho cô.

Cô chưa từng nghĩ rằng, một ngày nào đó cô sẽ vì tình yêu mà bỏ công việc này, cô cảm thấy đây là chuyện rất đương nhiên.

Hơn nữa hôm nay trước khi bị Tề Trình cúp điện thoại, cô còn cảm thấy, có lẽ Tề Trình cũng nghĩ như vậy.

Trì Trĩ Hàm đột nhiên lại nhìn thoáng qua chiếc camera đang quay ngược.

Cả ngày bận dựng cảnh chọn thực đơn rồi họp, trong lòng đã bớt giận anh chuyện cúp điện thoại.

Chỉ là di động vẫn mãi không vang lên nữa.

Các số đo của máy theo dõi trên tay anh vẫn đều rất bình thường.

Hẳn là anh lại đang ru rú trong phòng vẽ tranh.

Để đề phòng, cô đã chuẩn bị xong bữa trưa bỏ trong tủ lạnh, không biết anh giận như vậy rồi có còn nhớ hâm nóng mà ăn không.

Cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh mím môi, hơi chau mày lại.

Trong lòng mềm đi một chút, chụp một bức ảnh chiếc bánh ngọt mà Lâm Kinh Vũ mang tới, gửi cho anh một tin wechat hỏi anh có muốn ăn hay không.

Bất ngờ là Tề Trình nhanh chóng nhắn lại.

Bốn chữ.

“Không đói, cảm ơn.”

Trì Trĩ Hàm nuốt xuống câu nói tục đã ra đến miệng, mặt không đổi sắc vứt di động vào trong túi.

Cô không nên để ý đến anh trước!

Cảm ơn cái đầu anh đấy, đồ thiếu gia trẻ con!

***

Cả một ngày bận rộn, đến lúc xong việc, giả bộ đi ra khỏi căn nhà lớn cùng mọi người, chào tạm biệt nhau thì đã là hơn sáu giờ tối.

Trời vẫn còn chưa tối hẳn, Trì Trĩ Hàm đứng bên cánh cổng sắt nhìn theo mọi người rời đi, lại cúi đầu đi loanh quanh cổng một hồi.

Mãi cho tới khi ông chú bảo vệ áy náy cười hì hì bảo cô, bên chỗ Tề Trình không mở camera, để anh ở một mình như vậy, bọn họ không yên tâm lắm.

Giữa lúc đang chán nản, dù chỉ là một chuyện nhỏ thì cũng có thể khiến cô càng chán nản hơn.

Lúc lê bước quay trở lại căn nhà lớn, điều mà Trì Trĩ Hàm nghĩ trong lòng là hình như đến cả tư cách được giận dỗi cô cũng không có.

Ngay cả tư cách giận dỗi người bạn trai cúp điện thoại của cô, quay đuôi camera về phía cô suốt cả ngày mà cô cũng không có.

Lòng càng nôn nóng hơn, nhất là lúc nhìn thấy rèm cửa sổ trong phòng Tề Trình vẫn kéo kín mít.

Đã lâu lắm rồi bọn họ không kéo kín rèm như vậy, hôm nay kéo lại là vì chuyện dựng cảnh quay.

Nhưng mọi người đã đi rồi, Tề Trình vẫn không kéo rèm ra.

Di động cũng vẫn không có động tĩnh gì.

Lúc ấn mật mã, thậm chí Trì Trĩ Hàm còn hít sâu một hơi, muốn áp chế năng lượng tiêu cực đang dâng trào.

Bởi vì nhân tố bên ngoài, bởi vì tâm tình, đây là lần nghiêm trọng nhất.

Là lần nghiêm trọng nhất kể từ khi cô ở cùng Tề Trình, thậm chí còn khiến cô bắt đầu hoài nghi ý nghĩa tồn tại của đoạn tình cảm này.

Sau đó cô phát hiện ra.

Cửa không mở được.

Lúc đầu còn tưởng rằng do tinh thần cô hoảng loạn nên nhập sai mật mã, hoàn toàn không để bụng, lại nhập lại lần nữa.

Vẫn sai.

Mím môi, từng nút từng nút, hoàn toàn không hề nhập sai cái nào.

Vẫn là ba tiếng nhắc nhở.

Tề Trình đã sửa mật mã.

Trì Trĩ Hàm trừng mắt nhìn, cắn môi, lại nhập lại thêm một lần.

Vẫn sai.

Không phải cô không biết mật mã quản lý, Tề Trình cũng biết rằng đổi mật mã không thể nào ngăn được cô.

Trì Trĩ Hàm không thể kìm nén được cảm giác muốn cười.

Đoán chừng anh là đang muốn cô nổi giận đùng đùng nhập mật mã quản lý rồi vào phòng gào to rống lớn với anh.

Từ trước tới giờ anh đều không thích phương thức ở chung của người trưởng thành, anh thích cô nói rõ ràng.

Số lần hai người họ cãi nhau không nhiều lắm, lại đều sử dụng biện pháp chiến tranh lạnh với đối phương.

Nhưng mà.

Anh dựa vào cái gì?

Mắc bệnh thì giỏi lắm sao?

Cô là bạn gái của anh, dựa vào cái gì mà đã bị cúp điện thoại rồi còn bị sửa mật mã vào nhà?

Mặt không đổi sắc lấy di động ra, bấm số của Tề Trình.

Tề Trình nhận máy, anh lên tiếng trước, tiếng nói có chút khàn khàn sau cả một ngày không nói chuyện.

“Anh sửa mật mã rồi sao?” Trì Trĩ Hàm nghe được câu hỏi của mình.

Toàn bộ lý trí của cô đều bị thiêu đốt gần như không còn, chỉ còn có sự phẫn nộ muốn kéo anh cùng nhau tức chết.

“… Ừ.” Tề Trình lên tiếng: “Bởi vì có…”

“Không muốn em vào nhà?” Trì Trĩ Hàm cắt ngang.

“… Không phải.” Lần này Tề Trình trả lời rất nhanh.

“Hôm nay bác sĩ Triệu không ở thành phố S, Tề Ninh ở Nga, anh trai anh cũng không ở đây.” Trì Trĩ Hàm cúi đầu: “Em sợ anh gặp chuyện không may, cho nên vẫn sẽ ngủ ở bên đối diện, anh mở camera lên để bảo vệ có thể nhìn thấy.”

“Ngày mai, em sẽ liên hệ với ba anh.” Tốc độ nói của Trì Trĩ Hàm rất nhanh, không định để Tề Trình nói chuyện: “Sau đó em sẽ chuyển ra.”

“Tề Trình, anh cúp điện thoại của em, em có thể nhịn, cả một ngày anh tỏ thái độ quái gở với em, em chủ động cầu hòa, anh nói với em là không đói cảm ơn, em cảm thấy em cũng có thể nhịn.”

“Nhưng mà anh lại sửa mật mã.”

“Cho dù em biết mật mã quản lý, em cũng biết rõ anh sửa lại mật mã chỉ là vì muốn phát tiết cảm xúc.”

“Nhưng em cũng sẽ không vui.”

“Ngay cả đi dạo một vòng mà em cũng bị chú bảo vệ gọi về nhà, bởi vì để anh ở nhà một mình không an toàn.”

“Em ghét anh.” Nói xong câu cuối cùng kia, cô lập tức cúp điện thoại.

Trở lại bên đối diện.

Khóa trái cửa lớn.

Khóa trái cửa phòng.

Không rửa mặt không tắm rửa không đánh răng, để nguyên quần áo nằm luôn lên giường.

Cô không hề muốn để ý anh có phải là bệnh nhân hay không.

Anh có rất nhiều người quan tâm, còn cô thì chỉ có chính cô.

Cái người duy nhất quan tâm tới cô kia đã cúp điện thoại của cô, còn sửa lại mật mã.

Cái cảm giác muốn khóc cũng không khóc được này thật đáng ghét.

Trời vẫn còn chưa tối hẳn, nhưng cô lại mệt tới nỗi không muốn nói dù chỉ một câu, nghĩ thầm cứ mặc kệ vậy mà ngủ.

Mơ mơ màng màng, lại nghĩ có phải dì cả đến rồi không.

Cảm xúc trở thành như vậy…

Mơ mơ màng màng, nghe được hình như có tiếng động rất lớn giống như tiếng đạp cửa.

Cô ôm gối đầu, ngủ càng sâu hơn.

Dù sao trên đời này cũng không có ai tìm cô.

Liên quan đéo gì tới cô.

***

Cuối cùng cô bị tỉnh giấc vì quá nóng.

Thời tiết đầu hạ, bị vây trong một cái chăn đôi cực dày, phía sau còn bị một người ôm chặt.

Theo bản năng đá chăn ra, lại bị người kia chặn tay chân lại, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích nổi.

“Anh thật là phiền…” Trì Trĩ Hàm mơ mơ màng màng oán giận một câu, sau đó mơ mơ màng màng cảm giác vành tai bị người kia hôn một cái, càng giận hơn.

“Em ghét anh.” Giọng nói lẫn với tiếng nức nở.

Sau đó dường như bị ôm chặt hơn nữa.

Rốt cuộc nóng tới mức không chịu được nữa, mở mắt ra một chút.

Cô vẫn đang ngủ ở bên đối diện, quần áo vẫn là bộ cô mặc trước khi nằm xuống.

Chỉ là bị mồ hôi làm cho dinh dính.

Chăn trên người quá nặng, người đàn ông phía sau lại ôm chặt cứng.

Không thoải mái nhích nhích người.

“Tề Trình?” Lên tiếng mới phát hiện ra giọng của mình đã khàn khàn như thể bị xe nghiền qua.

“Anh ở đây.” Tề Trình trả lời rất nhanh, mu bàn tay lành lạnh phủ lên trán cô.

Trì Trĩ Hàm xoay người, ôm ngược lại anh như mọi ngày, than thở một câu: “Nóng chết mất.”

“Ngoan, ra mồ hôi là tốt rồi.” Dường như Tề Trình vừa hôn lên trán cô, giọng nói có chút căng thẳng.

Cảm giác trên người chậm rãi khôi phục.

Ý thức cũng dần bắt đầu tỉnh táo.

Trì Trĩ Hàm chậm rãi ngẩng đầu.

Tề Trình cau mày, mặt trắng bệch, vẫn đang giúp cô xoa bụng.

Cô… thật sự là dì cả đến rồi sao?

Trước khi dì cả đến…

Anh đổi mật mã.

Anh còn cúp điện thoại của cô.

Bọn họ cãi nhau rồi.

“Anh vào bằng cách nào?” Rốt cuộc cô cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, cô nhớ rõ là đã khóa trái tất cả các cửa rồi.

“Phá cửa đi vào.” Thân thể Tề Trình hơi căng lên, sau đó nghiêm chỉnh trả lời.

“…” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu, nhìn ra cánh cửa hoàn toàn rộng mở.

“Anh cúp điện thoại của em.” Lúc này mà tính sổ thì có chút kỳ quái, nhưng cô vẫn không nhịn được.

“Hôm qua em lấy di động của anh chơi trò chơi tới tận nửa đêm, vẫn chưa sạc pin…” Giọng Tề Trình vẫn căng thẳng: “Lúc anh gọi điện thoại cho em, còn chưa để ý tới lượng pin thì đã hết sạch pin rồi.”

Lần này đến lượt Trì Trĩ Hàm há hốc mồm ngẩng đầu lên.

Đối diện với khuôn mặt tái nhợt của Tề Trình.

“Sau khi sạc pin muốn gọi lại cho em…” Câu tiếp theo anh chưa nói, miệng mấp máy một cái, dáng vẻ không vui cho lắm.

… Trì Trĩ Hàm biết anh muốn nói cái gì, sáu đó là hành vi hơi thái quá của vị đạo diễn kia.

“Em hỏi anh có muốn ăn bánh ngọt không, anh nói với em là không đói cảm ơn.” Sổ sách cần phải tính còn rất nhiều.

“Anh đang tức giận…” Nhất là lúc vị đạo diễn kia nói muốn làm nổi bật bộ ngực của cô.

“Anh còn sửa lại mật mã cửa.” Mắt Trì Trĩ Hàm có hơi đỏ.

“Mật mã cửa được cài đặt ba tháng đổi một lần, anh không đổi, là em cài đặt, sinh nhật của anh.” Tề Trình ngừng một chút: “Tháng trước em mới lấy máy tính của anh để cài đặt.”

Cô quên mất.

“Em phát sốt, 38 độ rưỡi…” Bởi vì sự im lặng như vậy mà Tề Trình có chút luống cuống tay chân: “Lúc anh đi vào, em luôn miệng kêu đau bụng đau đầu.”

“Anh tính ngày thử, chắc là cũng sắp đến ngày…” Tề Trình do dự một chút: “Hạ sốt rồi, nếu bụng còn đau thì đầu giường có thuốc em vẫn hay uống.”

Sức khỏe của cô vốn rất tốt, sau khi tỉnh ngủ thì nhiệt độ cơ thể cũng đã trở lại bình thường rồi.

Trì Trĩ Hàm vẫn cứ im lặng.

“Anh… về bên đối diện.” Tề Trình nới Trì Trĩ Hàm ra rồi ngồi dậy, giúp cô chỉnh lại chăn: “Chăn đôi quá nóng, nếu đêm em lạnh thì có một cái chăn đơn ở bên phải giường em.”

“Ngày mai anh sẽ bảo lái xe đưa em về, anh sẽ gọi điện thoại giải thích với bọn họ.” Tề Trình ngừng lại một chút: “Không sao đâu, anh sẽ không phát bệnh, em cũng đừng thấy khó chịu trong lòng.”

Tề Trình đứng bên cạnh giường, ngừng một hồi lâu.

“Anh đã ăn cơm trưa rồi, em không cần phải lo bữa tối, anh sẽ gọi đồ ăn bên ngoài.”

Lại là một hồi yên tĩnh.

Rốt cuộc anh cũng bị sự yên tĩnh đó làm cho không còn đường lùi.

“Vậy anh đi trước, có việc gì thì có thể gọi cho số điện thoại này, điện thoại của anh… tạm thời không dùng được.” Tề Trình xoay người, đưa cho Trì Trĩ Hàm một tờ giấy nhỏ, muốn sờ thử nhiệt độ trên trán Trì Trĩ Hàm lần nữa, tay giơ ra được một nửa thì lại rụt trở về.

“Trong tủ lạnh có miếng dán hạ sốt, nhưng anh cảm thấy chắc là do đến kỳ nên tâm tình em không được tốt lắm, ngủ một giấc là sẽ không sao nữa, miếng dán hạ sốt rất lạnh, anh sợ em đau đầu, tốt nhất là thuốc giảm đau cũng uống ít thôi, trong ngăn kéo, phía bên phải anh có bỏ mấy túi giữ nhiệt.” Tề Trình đứng thẳng, phát hiện ra cuối cùng cũng không còn chuyện gì để dặn dò nữa: “Anh đi trước, ngày mai sẽ không tiễn em.”

Anh xoay lưng lại, bước đi không do dự.

Trì Trĩ Hàm ngồi dậy, xác định mình thật sự bị cảm, đầu óc choáng váng phải mất một chút thời gian mới có thể tiêu hóa hết những lời Tề Trình vừa nói.

Anh đi rồi.

Khom người nhập mật mã, sau đó mở cửa.

Lúc xoay người đóng cửa thì nhìn thấy Trì Trĩ Hàm đang ngẩn ra nhìn nên động tác ngừng lại.

Trì Trĩ Hàm cắn môi, cách hai cánh cửa đã bị đạp đổ, cùng Tề Trình nhìn nhau giữa bóng tối.

Giữa bóng tối, Tề Trình vẫn không nhúc nhích.

Trì Trĩ Hàm cắn môi càng lúc càng mạnh.

Cuối cùng, dường như anh thở dài một hơi, đi trở lại, nhìn cô, lại không biết nên nói cái gì.

Trì Trĩ Hàm cũng không biết nên nói cái gì.

Cô khó chịu cả một ngày, làm hết đủ loại tiết mục của một người bạn gái chịu ấm ức, thậm chí còn phát sốt.

Kết quả, chỉ là vì điện thoại anh hết pin, anh có chút ghen tuông, và đầu óc mau quên của cô.

Xốc chăn lên, ngồi dậy, bắt đầu leo lên người anh, cảm giác được cơ bắp trên người anh căng cứng, nhưng vẫn không dám nâng mông cô lên như trước kia.

“Cửa bị phá như vậy rồi, em ngủ không được.” Mãi cho tới khi đã ôm được cổ Tề Trình, ngửi được mùi thuốc trên người anh, Trì Trĩ Hàm mới yên tâm.

Anh không cúp điện thoại của cô.

Cũng không sửa lại mật mã mở cửa.

Là cô đã gom toàn bộ cảm xúc tiêu cực lại một chỗ rồi giận chó đánh mèo.

“Vậy sang bên đối diện?” Tề Trình do dự một chút: “Buổi đêm anh có thể đi vào phòng vẽ tranh.”

Ý là bọn họ phải chia giường.

Hình như giữa lúc tức giận, cô đã nói ghét anh, còn nói muốn về nhà…

Trong lòng co rút lại một chút, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa, lúc này cũng chỉ có thể rầu rầu rĩ rĩ gật đầu…

Cánh tay mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào, Tề Trình không nâng cô, đi được hai bước cô đã bắt đầu bị trượt xuống.

Cô nhắm chặt mắt, mặc kệ để ngã chết luôn…

Tề Trình dừng lại, đứng im bối rối một lúc, rốt cuộc vẫn vươn tay ra ôm lấy cô, vững vàng xốc cô lên.

“Không có sức sao?” Giọng của anh rất nhẹ.

Trì Trĩ Hàm tiếp tục gật đầu, chôn mặt trong cổ anh quyết định ngày hôm nay không chịu đứng dậy nữa.

“Có đói bụng không?” Vào nhà xong, Tề Trình dùng lưng đóng cửa lại.

Anh vô cùng tức giận.

Cuộc điện thoại đó Trì Trĩ Hàm nói quá nhanh, ngay cả cơ hội xen mồm vào anh cũng không có.

Áp đặt lên đầu anh một đống chuyện anh không hề làm, đùng đùng nói hết một lèo còn tổng kết bằng một câu cô ghét anh.

Trong khoảnh khắc bị cúp điện thoại đó, anh mới biết được trên người mình thật sự có gen nóng nảy của người nhà họ Tề, anh ném vỡ điện thoại di động, sau khi phát hiện cửa đối diện bị khóa trái thì đạp luôn cửa.

Anh muốn hỏi cô xem rốt cuộc là tại sao cô lại có thể ra được kết luận như vậy.

Đang tức đến muốn xịt khói, lại nhìn thấy Trì Trĩ Hàm một mình cuộn tròn trên giường, lòng lập tức mềm nhũn.

Cô đang phát sốt nhẹ.

Mày nhíu rất chặt, mơ mơ màng màng ôm lấy anh, oán trách anh thật đáng ghét.

Vì thế anh thật sự không giận nổi nữa, nhất là đến lúc cô hoàn toàn tỉnh hẳn, sau khi giải thích rõ ràng, cô còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong lòng vẫn có khúc mắc, cho nên vừa rồi dặn dò xong, anh kiên quyết xoay người, muốn cả hai bình tĩnh lại một chút, nhưng rồi lại nhìn thấy ánh mắt bất lực lại ảo não của cô.

Anh không cách nào cứng rắn nổi với cô.

Cô là Trì Trĩ Hàm, là cô gái anh vẫn thề trong lòng là sẽ cưng chiều cả đời.

“Trong tủ lạnh vẫn còn sủi cảo, có muốn ăn không?” Đặt cô lên giường, đề cử món duy nhất trong tủ lạnh anh có thể đun nóng lên để ăn.

Trì Trĩ Hàm liên tục lắc đầu, ôm lấy cổ anh không chịu buông ra.

“Anh vẫn còn đang tức giận, rất rất giận.” Tề Trình thở dài, không nỡ để cô buông tay, chỉ có thể để mặc cho cô kéo luôn cả anh lên giường.

Trì Trĩ Hàm lại co rụt một chút.

“Em ghét anh.” Cô kiên quyết, vùi đầu trong lòng anh, nhắc lại rất rõ ràng, hai tay nắm lại thành quyền, lại vẫn cứ ôm lấy cổ anh không chịu buông tay.

“… Anh nên trả lời thế nào?” Giọng của Tề Trình đã rất bất đắc dĩ, xoa xoa tóc cô, cúi đầu hôn xuống cái đầu không chịu ngẩng lên của cô.

Không giận nữa rồi…

Cô ấm ức như vậy, cái dáng vẻ ngang ngược không chịu xin lỗi cũng không chịu để anh đi đó khiến anh hoàn toàn không giận nổi nữa.

Cũng chỉ là một chút việc nhỏ.

Giữa trai gái yêu nhau, chút hiểu lầm nho nhỏ thế này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Anh không phải là hoàn toàn không có lỗi, sau khi sạc pin xong cũng không nói cho cô biết anh cúp máy chỉ là vì điện thoại tự động tắt nguồn.

Cô quên trước quên sau, quên mất hôm nay là ngày đổi mật mã cũng là chuyện rất bình thường.

Chỉ là không khéo, tất cả mọi chuyện lại đụng vào nhau, thân thể cô lại không thoải mái.

“Ăn một chút thôi có được không? Em không thể nhịn đói được.” Nghĩ thông suốt xong lại bắt đầu quan tâm cô.

Cũng ấm ức cả ngày rồi.

Sau khi điện thoại tắt nguồn, anh nhìn vẻ mặt cô lúc nói chuyện với người đại diện dường như cũng không được tốt lắm.

Khép kín ở trong căn nhà này hơn nửa năm, sau khi trở lại cuộc sống bình thường, cảm xúc của cô không được tốt lắm.

Vừa rồi lúc nói bảo vệ không để cô đi dạo, mặc dù đang giận nhưng anh vẫn bị sự ấm ức của cô làm cho trong lòng hơi nhói lên.

Đương nhiên anh biết cô không thoải mái.

Chỉ là từ trước tới giờ cô vẫn luôn cười hì hì, lúc ôm anh thì mặt mày đều tràn đầy hạnh phúc, cho nên anh cho rằng, cô ở cùng anh rất vui vẻ.

Cho nên có đôi lúc sẽ quên mất những áp lực mà cô phải gánh vác.

Thỉnh thoảng thân thể anh không thoải mái, cô sẽ tìm một chỗ anh không nhìn thấy, hít hít mũi nghĩ xem phải gọi điện thoại nói với người nhà anh thế nào.

Vì chăm sóc cho anh mà cô đã dần cách xa bạn bè người nhà, ngay cả video mỹ thực này cũng là vì muốn giúp anh tiến hành giải mẫn cảm hệ thống nên mới chuyển thành một cuộc họp ở đây.

Có những thứ mà anh và người nhà đều cho là đương nhiên, thật ra đều là Trì Trĩ Hàm cười cười nhượng bộ.

Chỉ là cô không nói ra mà thôi.

“Thật xin lỗi, anh không nên vì vị đạo diễn kia mà bực bội với em cả ngày.” Thấy cô vẫn không nhúc nhích cái đầu, Tề Trình nhíu mày, càng đau lòng hơn.

Quả thật, anh không nên dỗi cả một ngày.

Vào lúc cô phiền lòng, nếu anh có thể chịu đựng một chút thì hôm nay cô đã không đến mức không khống chế được như vậy.

Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng ngẩng đầu lên.

Mặt đỏ bừng bừng, môi cắn mạnh tới mức in rõ vết răng.

Con ngươi trong mắt đen láy, nhưng không có hơi nước.

Cô không khóc.

Cô chỉ là sợ hãi sau khi phát hiện ra cả ngày đều chỉ là hiểu lầm.

Cô luôn luôn bày ra cho anh mặt tốt nhất của cô.

Độc lập kiên cường tích cực lạc quan, giữa lúc bệnh tình của anh đi vào ngõ cụt, cô đã kéo anh ra khỏi vũng bùn.

Cô chưa từng cố tình gây sự ở trước mặt anh như vậy, trong khoảnh khắc nhập mật mã mở cửa bị báo sai, trong lòng cô thật sự kích động đến mức muốn nói ra hết những lời độc ác nhất.

Thật ra cô vẫn luôn là như vậy, lúc cảm xúc dâng trào thì sẽ kích động tới mức không còn đầu óc nữa.

Lần đầu tiên không biết bệnh tình của Tề Trình đi tìm anh bắt chuyện là như vậy, sau này biết rõ anh có bệnh lại bởi vì tò mò mà thường xuyên thử nghiệm mức độ đổ mồ hôi lạnh của anh cũng là như thế, thậm chí còn gián tiếp buộc Tề Trình ra khỏi nhà.

Tuy nhiên, tất cả sai lầm phạm phải đều có kết quả tốt.

Khiến trong tiềm thức cô cho rằng, cô cũng không làm sai cái gì.

Sau đó hôm nay, cô chiến tranh lạnh với anh cả một ngày, gào to rống lớn với anh, sau khi phát hiện là hiểu lầm thì chỉ có thể dùng phương thức vô lại túm anh không buông.

Cuối cùng người nói xin lỗi lại biến thành Tề Trình.

“Anh không thể cứ như vậy…” Vẻ ấm ức trong đáy mắt Trì Trĩ Hàm biến thành thật sự đau lòng: “Không thể chuyện gì cũng suy nghĩ từ góc độ của em được.”

“Lúc em không vui, cố tình gây sự tổn thương anh, anh có thể tức giận.”

“Lúc em đáng ăn đòn…” Trì Trĩ Hàm lại cắn môi: “Anh cũng có thể đánh…”

Ví dụ như hôm nay.

Ví dụ như lúc cô nóng giận chỉ hận không thể kéo anh cùng nhau tiến vào vực sâu.

“Anh đã từng thử rồi.” Ngón tay Tề Trình dùng chút lực, muốn tách cánh môi đã sắp bị Trì Trĩ Hàm cắn nứt: “Đời này anh chưa bao giờ tức giận như vậy.”

“Cho nên anh ném vỡ điện thoại di động, không tìm bảo vệ mà dùng ghế phá cửa đối diện, trước khi nhìn thấy em, anh thật sự rất muốn đánh em.”

“Nhưng mà vẫn không nỡ.” Khẽ nhíu mày: “Môi sắp bị cắn nát rồi, em dùng sức như vậy làm gì?”

“Em không phải là người tùy hứng cố ý giận dỗi, em ấm ức chắc chắn là có lý do.”

“Sau này có lẽ chúng ta vẫn sẽ ầm ĩ với nhau, chuyện hiểu lầm như hôm nay có lẽ vẫn sẽ xảy ra.”

“Nhưng đều cố gắng nói rõ ra hết với nhau có được không? Anh nói với em là di động của anh hết pin, em cũng nói cho anh biết là công việc của em không thuận lợi.”

“Anh hay để ý chuyện vụn vặt, cũng hay âm thầm hờn dỗi.”

“Em thì dễ càng lúc càng giận, đến cuối cùng không thể cứu vãn được thì lại bắt đầu nói hươu nói vượn.”

“Chúng ta đều cố gắng để mỗi người lui một bước có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.