Này, Cái Muôi Của Em

Chương 39




Hai lần, đều không phải do cô chủ động.

Lại bị hôn lần nữa, Trì Trĩ Hàm tâm tình phức tạp.

Cô vốn chỉ muốn chơi xấu ép anh nói lời thật lòng.

Kết quả lại biến thành giống như bây giờ, nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy áo len của anh, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

Vẫn chỉ là môi dán môi, dường như trong nháy mắt chạm vào nhau đó Tề Trình liền bắt đầu do dự, dọc theo tay cô mà nới ra, cả người bắt đầu bất an.

Cái loại cảm giác vừa khát vọng lại vừa nỗ lực khắc chế này khiến Trì Trĩ Hàm vốn chẳng hiểu gì nhíu nhíu mày, nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếm đầu môi Tề Trình một chút.

Anh vẫn còn trong tình trạng mất nước, đôi môi khô khốc.

Nhiệt độ cơ thể anh luôn rất thấp, cho nên môi cũng lành lạnh.

Nhưng mà rất mềm, giống như người anh vậy.

Trì Trĩ Hàm nhịn không được lại nhích đến gần hơn một chút, mút bờ môi của anh một cái.

Đây hoàn toàn là hành vi theo bản năng vì xúc cảm trên môi anh quá tốt, sau khi thở lại mới phát hiện người bị đè dưới người đã nín thở không nhúc nhích.

Anh bất đắc dĩ nhìn cô, trong con ngươi màu hổ phách ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, mỗi một loại cảm xúc đều khiến lòng cô mềm nhũn.

“Em thích anh.” Kề mặt sát bên cổ anh như một kẻ lưu manh, lớn giọng tuyên bố lại lần nữa, lần này còn vừa mang theo chút thẹn thùng, vừa mang theo chút hạnh phúc.

Tề Trình không nhúc nhích, bàn tay vẫn cố khắc chế lại nhịn không được vươn tay lên ngăn cô cọ loạn đi xuống.

Nằm, là tư thế mà anh quen thuộc nhất.

Trần nhà đơn điệu đã yên lặng cùng anh vượt qua vô số ngày đêm không thể nào nhúc nhích.

“Thích anh cái gì?” Tề Trình hỏi: “Ngay cả muốn giữ cho em đứng vững mà anh cũng không đủ sức lực, em thích anh cái gì?”

“Lúc phát bệnh, lấy cớ đầu óc không tỉnh táo để chiếm tiện nghi của em, hiện giờ tỉnh táo mà vẫn còn không khống chế nổi muốn chiếm tiện nghi của em, em thích anh cái gì?” Tề Trình lại hỏi, giọng nói càng thêm không có nhịp điệu lên xuống.

“…” Trì Trĩ Hàm nháy mắt mấy cái, mặt cô đang dán vào cổ Tề Trình, chỉ cần há mồm ra là đã có thể cắn vào cổ anh.

Vì vậy cô thật sự cắn, vừa cắn xuống, người bên dưới lại không dám nhúc nhích.

“Nói chuyện cho đàng hoàng! Nếu không em sẽ cắn chết anh!” Cô nhe răng trợn mắt lên uy hiếp anh, nửa thật nửa giả, đôi mắt tròn nheo lại, nhìn qua rất hung dữ.

Chứng sợ giao tiếp, vô cùng bài xích thái độ tiêu cực, muốn tỏ ra hết sức hoàn mỹ trước mặt mọi người, sau đó lại lo lắng sẽ có người không vừa lòng, cứ tới tới lui lui như vậy, lo lắng rồi sẽ biến thành phản ứng căng thẳng của cơ thể.

Mà phản ứng căng thẳng trực quan nhất chính là đổ mồ hôi.

Nhưng đối với vẻ mặt và uy hiếp này của Trì Trĩ Hàm, trên trán anh lại hoàn toàn khô ráo, không hề có mồ hôi, trên người cũng không có bất kỳ biểu hiện nào khác thường do đụng chạm.

Đương nhiên không thể là vì đã khỏi hẳn, chỉ là không biết từ lúc nào thì thân thể anh đã không còn sinh ra phản ứng đối với cô.

Không còn coi cô như người bên ngoài thế giới của anh.

Lần đầu tiên trong vòng mười năm qua.

Sau nụ hôn tối hôm đó, cảm xúc trong lòng mà anh luôn trốn tránh rốt cuộc cũng phá kén mà chui ra.

Một người mắc chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng lại thêm chứng uất ức, một bệnh nhân triền miên trên giường bệnh mười năm, đã uống vô số loại thuốc không biết sau này sẽ có di chứng gì, thế mà lại thật sự hy vọng hão huyền, muốn yêu đương.

Vào lúc đã sắp xếp ổn thỏa xong xuôi, chỉ muốn chờ đến thời cơ thích hợp để cáo biệt thế giới.

Anh đã hôn cô.

Chủ động, hai lần.

Một người ngay cả cuộc đời của mình cũng không thể chịu trách nhiệm được, thế mà lại còn muốn tham gia vào cuộc đời người khác.

“Thích em là chuyện rất bình thường.” Anh nghe được tiếng mình mở miệng, biết rõ kết cục sau khi nói những lời này, sau khi sinh bệnh, số lần dũng cảm rất nhiều, vì chống lại bệnh tật, vì muốn để bản thân một lần nữa hòa nhập với thế giới mà anh luôn luôn rất nỗ lực, rất dũng cảm.

Nhưng chỉ có một lần dũng cảm này, mỗi một chữ đều được gằn ra từ kẽ răng, nói xong, cả người đều đau nhói.

“Bên cạnh anh ngoài người nhà ra thì không còn người khác phái nào, ở một mình lâu ngày, khát vọng được ấm áp, cho nên, thích em là chuyện rất bình thường.”

Anh tạm dừng lại, cúi xuống, muốn áp xuống cảm giác ngột ngạt trong lòng.

“Đổi thành bất kỳ một cô gái nào khác đến gần anh vào thời điểm này thì đều sẽ có kết cục giống nhau.” Sau khi nói xong những lời này, anh nhắm chặt mắt lại: “Cho nên, em thích anh cái gì?”

Cái người này… thật là…

Biết anh nhất định sẽ nghĩ cách đẩy cô ra, nhưng lại không nghĩ rằng một người dịu dàng như anh sẽ lựa chọn một phương thức tàn nhẫn và trực tiếp như vậy, đến lúc này cô mới thật sự tin chắc rằng anh chắc chắn đã nghiên cứu qua tâm lý học.

Cô nói cô thích anh, anh liền bắt đầu phủ định từ ngọn nguồn, nhổ tận gốc.

Đây là một vấn đề dễ đi vào bế tắc, một khi đã bị lôi ra nói thì trong lòng sẽ bị vướng một ngọn gai.

“Vĩnh viễn sẽ không xuất hiện mệnh đề phản chứng…” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu, hít hít chóp mũi đỏ ửng: “Anh không thể dùng mấy lời kiểu này để từ chối em.”

“Em không phải là một cô gái bất kỳ.” Khóe mắt hơi đỏ ửng lên, nước mắt bắt đầu rưng rưng.

Cô bày ra khuôn mặt vô cùng tủi thân nhìn chằm chằm Tề Trình, lúc nước mắt rơi xuống còn vô cùng bướng bỉnh lấy tay quệt đi, lại khịt khịt mũi.

“Em…” Tề Trình nhíu chặt mày lại.

Phản ứng của cô hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của anh, lại cố tình là kiểu mà anh không có cách nào đối phó được.

Nhà họ Tề đều chỉ có đàn ông, thậm chí ngay cả Tề Ninh, vào những lúc vô cùng khổ sở thì phản ứng lớn nhất cũng chỉ là yên lặng mà thôi.

Không có ai trực tiếp thẳng thắn như vậy, bĩu môi một cái, mắt liền đỏ ửng.

“Anh còn nhíu mày nữa!” Cất lời càng đáng thương: “Hung dữ cái gì mà hung dữ! Bệnh nhân thì giỏi lắm sao!”

“… Anh đâu có hung dữ.” Tề Trình hết đường chối cãi, sau đó há hốc mồm nhìn Trì Trĩ Hàm lại bắt đầu ra sức khịt mũi, rướn cổ lên gào khóc.

“Rõ ràng là anh hôn em trước!” Trì Trĩ Hàm bắt đầu lên án, trong mắt đầy nước, lúc nói chuyện lại nhịn không được bắt đầu túm tay kéo, lại còn túm rất chặt, giơ hai đầu ngón tay lên: “Anh còn hôn hai lần!”

“…” Miệng Tề Trình cũng mấp máy.

“Thế mà anh lại còn nói em với bất kỳ cô gái nào khác cũng đều như nhau!” Trì Trĩ Hàm nói xong thì nấc cụt một cái, nắm lấy quần áo của anh mà lau mặt: “Anh không kén chọn phải không? Mẹ chồng của Tề Ninh cũng là nữ đấy! Anh thử xem có được không!”

“…” Đây không chỉ là cố tình gây sự mà đã là nói hươu nói vượn rồi.

Anh nghĩ đề tài này hẳn là phải rất nghiêm túc.

Anh nghĩ, chỉ những lúc cảm xúc rất kích động thì người trưởng thành mới có thể khóc rống lên, việc khóc lóc hẳn là cũng rất nghiêm túc.

Nhưng không khí như bây giờ lại khiến anh hoàn toàn xa lạ.

Anh đang nằm trên mặt đất, trong lòng có một cô gái đang nằm sấp và khóc lóc sướt mướt.

Khóc rất dữ dội, sau đó còn vừa khóc vừa đưa mắt nhìn anh chăm chú, anh liếc cô một cái, cô càng khóc lóc kịch liệt hơn.

Y hệt như đứa bé cùng bàn ở nhà trẻ khóc lóc không chịu đến trường, cô bé đó cũng vừa khóc vừa lén lút nhìn vẻ mặt của mẹ mình như thế này.

Bởi vì biết mẹ chắc chắn sẽ không bỏ mặc mình, cho nên khóc lóc chẳng cần kiêng nể gì, rõ ràng là đang khóc rống lên, thế nhưng lại khiến một đứa bé ngoan ngoãn đến trường như anh cảm nhận được hương vị hạnh phúc, khi đó anh đã nghĩ, nếu như có mẹ, anh cũng có thể khóc không cần kiêng nể gì như vậy, không cần sợ bị ba nhốt vào trong phòng cho tới lúc nhận sai.

Cô gái ở trong lòng anh này hiếm có lúc không chịu phân rõ phải trái như vậy, chỉ cần anh định mở miệng là cô sẽ lập tức khóc rống lên, hẳn cũng bởi vì biết rõ rằng, anh thích cô.

Biết rõ hai người thích nhau, cho nên anh nói mấy lời muốn đẩy cô ra, cô đều sẽ không cho là thật.

Nói quá đáng, cô không muốn nghe thì liền gào khóc, tiện thể cọ lên quần áo anh, cắn vào cổ anh.

Giữa bọn họ…

Đã thân mật như vậy, tin tưởng nhau như vậy sao…

Anh có tài đức gì mà khiến cô tin tưởng anh như vậy?

“Trì Trĩ Hàm, em hiểu rõ tình huống của anh mà, anh là bệnh nhân.” Tề Trình khó nhọc mở miệng, phương pháp vừa rồi không thực hiện được, anh chỉ có thể sử dụng cách thức mà Trì Trĩ Hàm có thể tiếp nhận được, cô thích thẳng thắn, cho nên anh không để ý việc tự xé miệng vết thương để cô thấy rõ: “Anh có khuynh hướng tự sát, cho dù người bên ngoài nói gì với anh, làm gì với anh, đã gần một năm nay chỉ số này không hề có biến chuyển, em cũng biết điều này có nghĩa là gì mà.”

“Anh sẽ tự sát, sớm hoặc muộn.” Bảy chữ, một câu trần thuật vô cùng đơn giản, không có chỗ để thương lượng.

Trì Trĩ Hàm vốn đang khóc lóc om sòm đến mức không dừng lại được bỗng sững ra một chút.

“Chuyện của ba em, đến bây giờ em còn chưa được giải thoát, nếu bắt đầu chuyện tình cảm với anh rồi lại bị tổn thương một lần nữa thì em phải làm sao bây giờ?” Tề Trình vuốt vuốt tóc của Trì Trĩ Hàm, sau khi ý thức được bản thân đang làm cái gì thì lại chán nản buông tay.

“Tại sao nhất định phải tự sát?” Trì Trĩ Hàm buồn bực, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Anh mệt rồi.” Tề Trình nhìn lên trần nhà: “Rất mệt rồi.”

Quá trình điều trị dài bất tận, những chuyển biến xấu nhiều vô kể, thân thể không còn là của mình, dần dần, ngay cả tinh thần cũng không còn là của mình nữa.

“Thuốc trị chứng uất ức thật ra là điều trị não bộ.” Đây là lần đầu tiên anh nhắc với cô về chuyện này: “Nói đơn giản một chút thì nó khiến tâm tình em vốn đang hậm hực sẽ nhanh chóng xoay chuyển thành bình thường.”

“Anh rất may mắn, trong nhà có tiền nên có rất nhiều loại phương pháp thử nghiệm, uống rất nhiều loại thuốc, mỗi loại đều có ít tác dụng phụ nhất, nhưng dù sao thì đây cũng là thuốc.”

“Những loại thuốc đó có đủ loại tác dụng phụ, đi tả, mệt mỏi, buồn nôn, mất ngủ, thậm chí nhịp tim mất ổn định, dị ứng thuốc, còn có chướng ngại về năng lực tình dục.” Lúc Tề Trình nói đến những điều này thì có chút xa lạ, giống như đang nói về chuyện của một người khác: “Nhưng anh biết tất cả những điều này chỉ là tạm thời, chờ đến lúc khôi phục thì những bệnh trạng này đều sẽ biến mất, anh sẽ biến thành một người bình thường, sau đó, anh đã chờ tới mười năm.”

“Mười năm này, bởi vì bệnh của anh mà ba anh và ông nội càng ngày càng xa cách, cuối cùng ba đã lựa chọn rời khỏi đây để đến Nga, anh cả thì đi học tâm lý học, bởi vì giữa người thân với nhau không thể trực tiếp tham gia vào điều trị tâm lý nên lúc học tiến sĩ đã chuyển thành nghiên cứu toán học, nguyên nhân là vợ của người thầy lôi kéo anh ấy học lên tiến sĩ là một nhà tâm lý học lừng danh.”

Tề Trình lại còn cười cười: “Ước mơ lúc trước của anh ấy vốn là họa sĩ truyện tranh…”

“Còn có Tề Ninh, bởi vì bệnh của anh mà toàn bộ đàn ông trong nhà đều phủi tay mặc kệ chuyện làm ăn trong nhà, tự chị ấy phải bắt đầu lại từ đầu, từng chút từng chút một leo lên vị trí hiện giờ, lúc gả cho người ta thì đã yêu cầu đối phương phải ở rể, mới sinh con, còn chưa hết tháng cữ đã bay đi công tác.”

“Em có biết chuyên ngành đại học của chị ấy là gì không?” Khóe miệng Tề Trình luôn chứa ý cười nhợt nhạt.

Trì Trĩ Hàm đã không dám khóc tiếp nữa, ý cười trên mặt anh rất xa cách, giống như không khí xung quanh, lúc nào cũng có thể tan thành mây khói.

“Chị ấy học khảo cổ.” Nụ cười trên khóe miệng Tề Trình lại càng sâu hơn.

“Trong nhà chỉ có một mình anh là được yên ổn nhất, ở nơi này một mình chẳng phải lo ăn lo mặc.” Rốt cuộ Tề Trình cũng cúi đầu, đối diện với Trì Trĩ Hàm: “Nhưng mà bọn họ sẽ già đi, sẽ trưởng thành, sẽ có cuộc sống riêng của mình.”

Anh hy vọng họ có cuộc sống riêng của mình, không phải là tất cả mọi người đều vây quanh anh.

Hy sinh ước mơ vốn có của chính mình, thế nhưng lại không đổi lấy được sự khỏe mạnh của anh.

“Thân thể anh càng lúc càng kém, đã uống rất nhiều loại thuốc, thân thể sinh ra nhờn thuốc, rất nhiều loại không có tác dụng gì với anh nữa, thuốc trị hậm hực có thể thay đổi tính cách con người, tính cách hiện giờ của anh, cũng đã… trở nên mơ hồ.”

“Anh không còn nhớ rõ tại sao lại phải khôi phục nữa.” Sau khi nói xong, Tề Trình nhắm nghiền mắt, rốt cuộc nụ cười trên khóe miệng cũng biến mất: “Cho nên, em thích anh cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.