Cô vẫn luôn biết Tề Trình rất ngang ngược, nhưng lại không ngờ rằng anh sẽ ngang ngược tới mức ấy, tay cứ túm chặt, cho dù cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh càng ngày càng thấp, run rẩy càng lúc càng kịch liệt, nhưng anh vẫn cứ cắn răng không chịu buông ra.
Sau nhiều lần khuyên bảo không có tác dụng, cô chỉ có thể đi theo Tề Trình ngồi xuống bên cạnh giường, sau đó thương lượng với anh: “Đổi sang tay khác có được không? Tôi muốn dùng tay này để gọi điện thoại kêu đồ ăn bên ngoài…”
“Không được.” Thế mà Tề Trình vẫn còn sức lực trừng lại cô.
Cô cũng biết tại sao anh lại nói không được, bởi vì bàn tay còn lại của cô vừa rồi mới bị dao cắt một nhát.
“Chúng ta cứ ngồi im ở đây như vậy sẽ bị chết đói đấy.” Trì Trĩ Hàm muốn bắt đầu nói rõ đúng sai phải trái.
Tề Trình không lên tiếng, cúi đầu, sau đó khịt khịt mũi.
…
Trì Trĩ Hàm không dám nói tiếp nữa, hôm nay đã đủ kích thích rồi, nếu bây giờ mà anh khóc thì cô thật sự sẽ khóc theo mất.
Nhưng mà tay anh đang càng lúc càng lạnh.
“Tôi đi lấy thuốc cho anh có được không? Nhiệt độ trên tay anh không được ổn lắm.” Cô cau mày nắm bàn tay còn lại của Tề Trình, nhiệt độ trên hai bàn tay chênh lệch rất rõ ràng.
Ảo giác đúng là một chuyện thật đáng sợ, rõ ràng là không nhìn thấy được cái gì, thế nhưng đau đớn trên cơ thể lại là chân thật.
“Ngồi năm phút đi.” Tề Trình vẫn cúi đầu, rất kiên trì.
Anh biết bản thân đang kiên trì cái gì, ảo giác này đã xuất hiện rất nhiều năm, lúc ban đầu chính anh cũng sợ hãi, cho nên đối với bất kỳ sự đụng chạm nào đều sẽ phản ứng vô cùng kịch liệt.
Người trong nhà bị phản ứng của anh làm cho hoảng sợ, chỉ cần vừa chạm vào người anh thì đều sẽ phản xạ có điều kiện mà buông ra, sau đó sắc mặt sẽ tái nhợt.
Chưa từng có ai bị anh túm mà lại không hề dám dùng sức rút tay ra như Trì Trĩ Hàm.
Anh đột nhiên trở nên cố chấp, muốn thử xem cứ nắm như vậy thì rốt cuộc có thể đau tới mức độ nào, cảm giác buốt rát vì ảo giác đau đến nhói xương, anh cắn răng nghĩ, nếu thật sự đau đến gãy lìa, ảo giác sẽ không còn chỗ tồn tại trên cánh tay này nữa, có phải như vậy sẽ không đau nữa không.
Nhưng điều kiện tiên quyết là anh chịu đựng được cơn đau hiện giờ.
Thật sự đã đau đến mức mơ hồ, mơ màng cảm giác được Trì Trĩ Hàm đã nhích lại gần một chút, vươn bàn tay còn lại ra bao trùm lên bàn tay trái đã bị ảo giác gây cảm giác đau đớn như thể tan xương nát thịt của anh, dùng sức chà xát mấy lần, muốn làm nóng bàn tay của anh.
Thấy anh nhìn cô, cô còn cong khóe miệng lên cười cười: “Dù sao anh cũng đau rồi, diện tích lớn nhỏ chắc hẳn không phải là vấn đề chứ?”
Đáy mắt cô rõ ràng là vẻ hoảng loạn, thế nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
Anh lại làm cô sợ rồi…
Quyết tâm muốn chống lại ảo giác vừa rồi đột nhiên bị chặt đứt, Tề Trình chán nản buông tay ra, lại phát hiện Trì Trĩ Hàm vẫn không hề nhúc nhích.
“Không phải anh nói là năm phút sao? Mới chỉ có một phút thôi.” Cô lại còn lấy di động ra bấm giờ…
Bàn tay cô bị nắm gọn trong lòng bàn tay anh, trên tay bị mồ hôi của anh biến thành có chút nhếch nhác, thế nhưng cô không rút tay về, ngược lại còn cười hì hì nhìn anh, nhét tay vào trong lòng bàn tay của anh.
Rất khó giải thích.
Thế nhưng lúc cảm nhận được độ ấm trên da cô ở trong lòng bàn tay mình, ảo giác đã đột nhiên biến mất rồi.
Bởi vì cảm giác chân thật vừa rồi nên bàn tay vẫn còn tê dại, thế nhưng cảm giác đau đớn thật sự đã không còn nữa.
Ngay cả Trì Trĩ Hàm cũng cảm giác được ngón tay anh không còn run lên nữa, mồ hôi vẫn còn trong lòng bàn tay, nhưng nhiệt độ đã dần tăng lên.
“… Không đau nữa sao?” Cô trợn tròn mắt, vẻ mặt còn kinh ngạc và vui mừng hơn cả anh.
Tề Trình lắc đầu, hai bàn tay nắm chặt, quả thật không còn đau nữa.
“Như vậy về sau có thể thoải mái đụng vào phải không?” Trì Trĩ Hàm thốt ra, sau đó vẻ mặt lại giống như người vừa thốt ra câu đó không phải là cô.
…
Gần đây cô thường xuyên lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Tôi… không biết.” Chính anh cũng không rõ tại sao lần này lại không đau.
“Còn ba phút nữa.” Trì Trĩ Hàm không hỏi nữa, vô cùng hưng phấn tiếp tục đếm ngược.
… Thật ra lúc này không cần phải đếm ngược nữa, nhưng mà anh cũng thật sự chỉ muốn ngồi im bất động như vậy. Vừa rồi suýt chút nữa anh đã phát bệnh, mấy lần suýt phát bệnh liên tục đều bị cô dùng đủ loại cách thức mà cắt ngang.
Triệu chứng bị cắt ngang, nhưng cảm giác mất hết sức lực vẫn tồn tại, chỉ là không quá nghiêm trọng.
Hơn nữa cô ngồi bên cạnh anh như vậy, cảm giác, rất tốt.
Cô đã chẳng còn là người xa lạ, các triệu chứng sợ giao tiếp của anh không hề xuất hiện trên người cô, dường như hiện giờ anh cũng không bài xích đối với việc đụng chạm với cô.
Gần đây anh… chuyển biến rõ rệt như uống thuốc kích thích vậy.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà ngược lại trong lòng lại càng thêm bất an.
Nếu như tất cả là nhờ Trì Trĩ Hàm, chắc chắn sẽ có một ngày cô phải rời khỏi đây, anh không thể nào yêu cầu cô ở lại bên cạnh anh cả đời được.
Mặc dù anh cũng cảm giác được, thời gian này quan hệ giữa anh và Trì Trĩ Hàm càng ngày càng tốt, nụ cười vì nhiệm vụ công việc lúc đầu đã càng ngày càng trở nên chân thành.
Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, đây là một hoàn cảnh khép kín, cô lại là một người thân thiện, đương nhiên sẽ càng ngày càng hiểu rõ anh, sau đó sẽ thấy đau lòng cho anh cũng là chuyện dễ hiểu.
Anh rất vui vì có thể có một người bạn như vậy.
Cho nên càng không thể giữ cô lại cả đời.
Huống hồ, chưa chắc anh đã có thể có ‘cả đời’.
***
Rốt cuộc hai người bọn họ cũng không thể ngồi đầy năm phút đồng hồ, bác sĩ Triệu gọi điện thoại tới như thể bùa đòi mạng, Trì Trĩ Hàm luống cuống chân tay, còn chưa kịp nghe máy thì đã bị cắt đứt, ngay sau đó điện thoại của Tề Trình cũng vang lên.
Trong khoảnh khắc Tề Trình tiếp điện thoại đó, tính tình nóng nảy của bác sĩ Triệu lập tức bùng nổ: “Tôi đang trên đường đến, tình hình Tề Trình thế nào rồi?”
“…” Tề Trình vừa rồi đã mở loa ngoài, Trì Trĩ Hàm bị điểm danh thì lập tức lấy di động, bấm tắt loa ngoài: “Anh ấy không có việc gì.”
“Vừa rồi nhịp tim và huyết áp đều đã đạt đến giá trị tới hạn, sao có thể không có việc gì?” Giọng của bác sĩ Triệu rất lớn, cho dù đã tắt loa ngoài nhưng vẫn có thể nghe được rất rõ ràng: “Cô xem xem cậu ấy có còn nhìn thấy không.”
“…” Đương nhiên là anh vẫn còn có thể nhìn thấy được, Trì Trĩ Hàm nhìn nhìn vẻ mặt Tề Trình, lại vươn tay ra lau giọt mồ hôi đã sắp nhỏ xuống cằm anh, Tề Trình giật mình, không nhúc nhích: “Anh ấy thấy được, cũng nghe được, không phát bệnh.”
“… Thật kỳ lạ.” Bên kia dường như bác sĩ Triệu cũng đã nhìn thấy các chỉ số đã dần quay lại giá trị bình thường, giọng cũng nhẹ hơn, Trì Trĩ Hàm nghe được tiếng ông ấy dừng xe lại bên đường, sau đó mới cầm điện thoại lên lần nữa: “Sao lại thế này?”
Thuật lại tình huống vừa rồi vẫn cần một chút dũng khí, lúc Trì Trĩ Hàm kể lại, khuôn mặt luôn ửng đỏ, thật ra cô hoàn toàn không ngờ rằng Tề Trình sẽ phát bệnh, mà nguyên nhân phát bệnh lại là cô không chịu gọi đồ ăn bên ngoài…
“Đây có thể xem là một đột phá lớn đấy, tay cậu ấy không đau nữa sao?” Bác sĩ Triệu xúc động, sau đó giọng điệu thay đổi: “Có phải cô đã quá gấp gáp rồi không, tôi đã nói rồi, đột ngột chuyển biến tốt đẹp như vậy chưa hẳn đã là chuyện tốt, tỷ lệ lặp lại sẽ rất cao.”
…
Trì Trĩ Hàm không biết phải nói sao để giải thích rằng cô không hề gấp gáp, người chủ động cũng không phải là cô.
“Tư thế nắm tay của cô như thế nào?” Bác sĩ Triệu lại nhanh chóng thay đổi đề tài, tiến độ của Tề Trình khiến ông vô cùng mừng rỡ, dứt khoát lấy giấy bút ra bắt đầu chẩn bệnh.
Mặt Trì Trĩ Hàm càng đỏ hơn, nhìn nhìn cách hai người đang nắm tay nhau, sau đó nhếch miệng.
Ban đầu là anh túm tay cô, tay cô nắm lại thành quyền, anh nắm trọn cả tay cô, cái này thì dễ giải thích thôi, nhưng mà hiện giờ…
Từ lúc nào thì bọn họ đã biến thành mười ngón tay đan vào nhau rồi…
Thế này phải hình dung ra sao đây…
“Cái đó, lúc đầu là anh ấy nắm trước…” Chẩn bệnh là chuyện lớn, Trì Trĩ Hàm nói ấp a ấp úng, cả khuôn mặt đỏ ửng lên.
Sau đó điện thoại bị Tề Trình lấy đi, Trì Trĩ Hàm chợt nghe anh nói với đầu bên kia điện thoại một câu ‘đây là việc tư’, sau đó dứt khoát cúp máy.
…
Vị thiếu gia này lại giở chứng rồi.
Nhưng mà tối nay dùng email nói rõ sẽ dễ hơn mở miệng kể lại ngay trước mặt anh nhiều…
Hơn nữa dáng vẻ anh cúp điện thoại vừa rồi thật sự rất tuấn tú…
Nếu anh thật sự là một bệnh nhân, vậy thì vẻ ngoài cũng quá ngầu rồi…
“Mua đồ ăn bên ngoài.” Vị bệnh nhân quá ngầu kia rốt cuộc cũng quay trở lại chủ đề chính, tay cũng đã nới ra.
“Cháo tôi cũng đã nấu xong rồi còn kêu mua đồ ăn ngoài cái rắm.” Trì Trĩ Hàm vừa nghĩ tới cái này đã giận, thế mà anh lại vì vậy mà phát bệnh: “Cũng chỉ còn cắt rau cần rồi rắc vào mà thôi, anh có thể đừng có lãng phí được không.”
Cái nắm tay vừa rồi đã vứt hết ý nghĩ muốn bình tĩnh của cô ra xó nào, lúc nói chuyện lại bắt đầu không nể nang gì.
Cho dù như thế nào, mỗi lần cô nói rõ lòng mình thì dường như đều có thể khiến Tề Trình trở nên tốt hơn.
Nói như vậy, cô cần gì phải nghĩ đến chuyện bình tĩnh hay không bình tĩnh nữa.
Cô thật sự không muốn nhìn thấy anh mồ hôi đầm đìa, cả người run lên lần nữa, cũng không muốn anh lại trùm kín ở trong chăn.
Giống như bây giờ, ban ngày có thể kéo rèm ra để ánh mặt trời chiếu vào nhà, thỉnh thoảng sẽ cười lên, phần lớn thời gian dành để vẽ tranh, một phần thời gian nho nhỏ thì theo cô nghiên cứu thực đơn, như thế cũng rất tốt.
Hoặc là giống như lúc này, nhìn anh lạnh mặt, vô cùng không quen tay rửa sạch rau cần, đặt lên thớt, cau mày nhìn cô dùng bàn tay lành lặn biểu diễn màn thái rau bằng một tay.
“Tôi bắt ông chủ rửa rau thì sẽ bị trừ lương.” Bị ép không được dùng bàn tay bị thương kia, Trì Trĩ Hàm bày ra cái vẻ mặt đau khổ tội nghiệp.
“Tôi không phải là ông chủ của cô.” Cơn giận do bản hợp đồng trước đó còn chưa hết, giọng của Tề Trình lại trở nên không được tốt lắm.
Trì Trĩ Hàm hít hít cái mũi, biết điều ngậm miệng lại.
“Nếu trừ tôi sẽ trợ cấp cho cô.” Anh nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là câu nói kia, sau đó lại cau mày nhìn cô bỏ gia vị vào cháo, rắc rau cần lên, bưng ra cho mỗi người một bát.
Của cô còn có thêm củ cải muối chua.
“Anh đang uống thuốc, không thể ăn củ cải muối được.” Trì Trĩ Hàm giữ chặt đĩa củ cải muối.
Tề Trình ngồi yên, mặt không biểu cảm bắt đầu ăn cháo, thuận tiện nhìn củ cải muối của cô một cái.
“… Cho anh hai con tôm.” Trì Trĩ Hàm bị nhìn cho áy náy, gắp từ trong bát hai con tôm đưa cho anh.
Sau đó yên lặng nhìn phản ứng của anh.
Trước đây cô chưa từng gắp thứ gì ở trong bát mình sang cho anh như thế này, thế nhưng cô vẫn làm hết sức tự nhiên.
Hôm nay nắm tay thành công khiến cô có thêm dũng khí để thử cái khác.
Động tác ăn cháo của Tề Trình dừng lại, nhìn chằm chằm hai con tôm trong bát.
Cô hoàn toàn không hề ngần ngại, dùng chiếc đũa vừa rồi cô đã ăn qua, gắp tôm cho anh.
Anh tiếp tục ăn cháo như thể chưa có việc gì xảy ra, cúi đầu ăn sạch hai con tôm này.
Sau đó yên tĩnh nhìn người đang nheo mắt cười ở đối diện.
“Về sau đồ ăn của anh phải càng ít mỡ càng tốt, đồ muối cũng phải ăn ít thôi.” Trì Trĩ Hàm cắn một ngụm củ cải muối giòn tan, dáng vẻ rất đáng ăn đòn: “Dạo trước tôi ở bên đối diện có muối mấy hũ đồ chua, với sức ăn của hai người chúng ta thì đoán chừng đủ để ăn một năm…”
Tề Trình ngẩng đầu.
“Sao thế?” Trì Trĩ Hàm vẫn đang ăn củ cải.
“Một năm?” Anh hỏi cực kỳ chậm: “Hợp đồng của cô chỉ còn lại có mười tháng.”
…
Trì Trĩ Hàm nuốt củ cải trong miệng xuống, bị ánh mắt nghiêm túc của Tề Trình làm cho mơ màng: “Lại gia hạn tiếp là được mà.”
“Tại sao lại muốn gia hạn?” Tề Trình truy hỏi, anh rất ít khi truy hỏi, bình thường một đề tài nào đó có kết thúc hay không đều là do Trì Trĩ Hàm định đoạt, như hôm nay là một trường hợp đặc biệt.
“… Anh không muốn tôi gia hạn?” Trì Trĩ Hàm hỏi lại.
Tề Trình cúi đầu, dùng đũa khuấy cháo trong bát, không lên tiếng nữa.
Trì Trĩ Hàm cắn đũa, rối rắm một lúc, sau đó lại nhanh chóng bị cái cách ăn cháo của Tề Trình làm lệch hướng chú ý, gắp một ít rau cần bỏ vào trong bát anh.
“Đừng có kén ăn.” Nói rất lớn tiếng.
Trong phòng tràn ngập mùi cháo, Tề Trình vẫn luôn cúi đầu, triệu chứng phát bệnh đột ngột không báo trước vừa rồi khiến tay chân anh vẫn còn có chút mệt mỏi.
Anh vẫn cho rằng chỉ còn mười tháng.
Nếu cô lại gia hạn, vậy anh nên làm cái gì bây giờ?