Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 54




Chương 54: Lợi dụng  

Lục Khánh Huyền dừng xe xong, liền đi

thẳng về phía Tiền Phong.

Ánh mắt Tiền Phong lạnh lùng, không rời

khỏi cửa tòa cao ốc Nhật Hạ, đợi hai năm,

cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, rất hưng

phấn, hô hấp dồn dập, tay cầm súng khẽ run.

Theo dõi Mạc Du Hải là chuyện quan

trọng nhất của Tiền Phong hai năm nay, cuối

cùng phát hiện ra Mạc Du Hải có một người

phụ nữ bên cạnh, đó là con gái của Hạ Minh

Viễn – một thương nhân giàu có bậc nhất của

thành phố.

“Không thể sai được, tôi thấy hai người

họ ở bên nhau rồi, không thể giết nhầm

người được, Mạc Du Hải, mày phải giống tao,

mày phải nếm trải cảm giác mất đi người

phụ nữ của mày.”

Tiền Phong không ngừng suy nghĩ, cảm

giác như sắp phát điên đến nơi, cậu ta không

chút do dự lao tới cửa cao ốc khi nhìn thấy

một bóng dáng xinh đẹp.

Cậu ta chưa nghĩ đến đường lui cho bản

thân, Tiền Phong vẫn luôn nghĩ đến con

đường chết, có điều Lục Hằng đã đồng ý sẽ

giúp cậu ta, với năng lực của Lục Hằng, có lẽ

sẽ giúp cậu ta tìm được một con đường sống.

Tiền Phong không sợ chết, nhưng cậu ta

cũng không muốn chết, cậu ta không những

phải giết Hạ Nhược Vũ, mà còn phải báo thù

một cách điên cuồng Mạc Du Hải.

Gần đó, có những nhân viên làm việc

trong tòa cao ốc đang lần lượt tan làm về

nhà để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc bận

Khóe mắt của Tiền Phong động đậy, thật

sự rất căng thẳng, trước kia cậu ta đã nghĩ

đến cảnh tượng trước mắt vô số lần, nhưng

giết người không chỉ cần có dũng khí.

Tay càng ngày càng run, Tiền Phong

nắm chặt khẩu súng lục giấy bên trong quần

áo, lòng bàn tay đầy mồ hôi vì căng thẳng.

Con ngươi không ngừng đảo quanh, vào

lúc quan trọng nhất Tiền Phong lại do dự có

bước thêm bước cuối cùng này không.

Một khi nổ súng với Hạ Nhược Vũ, cuộc

đời cậu ta sẽ hoàn toàn thay đổi.

“Mày do dự gì chứ? Tiền Phong, mày đã

quên mất cảm giác đau đến nhói lòng khi

phải mất đi vợ mày hay sao?”

Tiền Phong cắn răng, sắc mặt trở nên dữ

Nay Bác Sĩ Hư Hồng, Em Yêu Anh! hương 54: Lợi dụng

tợn, thù hận, đủ để phá hủy lý trí của cậu ta.

Cậu ta bắt đầu tiến bước về phía toà cao

ốc, đối với cậu ta, việc chờ đợi 2 năm đã là

quá lâu, cậu ta không thể đợi thêm được nữa.

Lúc này, có người vỗ nhẹ một cái vào

lưng cậu ta, dù nhẹ nhưng cũng đủ để làm

cho cậu ta run rẩy, cậu ta rút súng ra theo

bản năng, nhắm vào người đang ở sau lưng

mình.

Cậu ta bị dọa một phen, cậu ta chưa

từng giết người, nên bây giờ thần kinh cực kì

căng thẳng.

“Tiền Phong, anh muốn làm gì vậy?”

Người đứng đằng sau cậu ta là Lục

Khánh Huyền, đối mặt với khẩu súng trong

tay Tiền Phong mà không sợ hãi chút nào,

bình tĩnh hỏi.

Lúc còn du học ở nước ngoài, Lục Khánh

Huyền không có điều kiện sống ở khu trọ

dành cho học sinh sinh sống nên chỉ đành

uất ức sống ở khu dân nghèo, trật tự ở khu

đó rất kém, xã hội đen xem đó là nơi luyện

bắn súng, chuyện này gặp nhiều như cơm

bữa, hơn nữa, tính cách của cô ta cũng gan

dạ nên không hề sợ hãi khi đối mặt với khẩu

súng trong tay Tiền Phong.

“Cô Huyền, sao lại là cô?”

Tiền Phong thở gấp gáp, tay không

ngừng run rẩy, hai tay cầm súng đều cảm

thấy nặng trĩu.

Lục Khánh Huyền cau mày lại: “Anh rốt

cuộc muốn làm gì, tại sao lại cầm súng xuất

hiện ở đại sảnh của công ty Nhật Hạ?”

“Không liên quan đến cô, cô Huyền, tôi

không muốn tổn thương người vô tội.”

Tiền Phong sợ hãi, trong công ty, Lục

Khánh Huyền được công nhận là người phụ

nữ mạnh mẽ nhất, một khi có người làm việc

không tốt thì sẽ bị cô ta trách măng một

cách nghiêm trọng, vì vậy trong lòng Tiền

Phong có chút sợ hãi cô ta.

“Anh bỏ súng xuống trước đi rồi chúng ta

nói chuyện.”

Lục Khánh Huyền cau mày lại, dùng

giọng ra lệnh nói.

Tay Tiền Phong vẫn đang run rẩy, cậu ta

do dự một lúc, cuối cùng cũng buông súng

xuống.

Cho dù đã quyết tâm, bằng lòng đồng

quy vô tận với Hạ Nhược Vũ, lòng dũng cảm

để trả thù Mạc Du Hải đột nhiên biến mất

sau khi Lục Hân Nhiên xuất hiện.

Không ai có thể ra đi một cách ung dung,

ít nhất cũng phải nếm qua chút đau khổ từ

tận đáy lòng.

“Rất tốt, trả lời câu hỏi của tôi, anh đem

súng đến đây, rốt cục có mục đích gì?”

Lục Hân Nhiên vênh váo hung hăng hỏi,

giống như người cầm súng là cô chứ không

phải Tiên Phong.

Dưới tình huống này, trong lòng Tiền

Phong cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, bị khuất

phục trước Lục Khánh Huyền, cậu ta cúi đầu,

yếu ớt nói: “Tôi muốn giết Hạ Nhược Vũ.”

Lục Khánh Huyền lạnh lùng, không nói

đúng sai với suy nghĩ của Tiền Phong mà lên

tiếng hỏi: “Nhược Vũ không liên quan gì đến

anh tại sao anh lại giết cô ấy?”

Tính cách của Tiền Phong vô cùng thật

thà, trừ phi là mối thù vô cùng sâu nặng thì

cậu ta mới làm ra chuyện điên cuồng này, lúc

này lại bị khí chất của Lục Khánh Huyền chèn

ép lại, cả người cậu ta giống như quả bóng bị

xì hết hơi, không còn chút tỉnh thần nào, lẩm

bẩm trả lời: “Tôi muốn báo thù Mạc Du Hải.”

Sắc mặt Lục Khánh Huyền không hề thay

đổi, nhưng trong lòng lại nổi lên một trận gió

lớn, trực giác quả nhiên không sai, chuyện

này từ đầu đến cuối đều nhắm vào Mạc Du

Hải.

“Tại sao?”

Lục Khánh Huyền lạnh lùng hỏi, cô ta vẫn

giữ thói quen dùng giọng điệu của cấp trên

hỏi cấp dưới để hỏi, dưới kiểu nói chuyện

này, nhất định có thể móc được câu trả lời

của Tiền Phong, vì cô ta rất nhạy bén, cô ta

đã sớm phát hiện ra mặt yếu đuối trong tính

cách của Tiền Phong.

“Mạc Du Hải là bác sĩ phụ trách chính

 

của vợ tôi, nhưng vợ tôi lại chết trong phòng

phẫu thuật, đều do hắn ta hại, tôi phải báo

thù!”

Tiền Phong thần thờ, ánh mắt trở nên

hung bạo, cậu ta cắn răng nghiến lợi, sắc

mặt vô cùng đáng sợ.

Lục Khánh Huyền không hỏi tiếp, bây giờ

Tiền Phong rất kích động, nếu tiếp tục hỏi,

chạm đúng vào nỗi đau của cậu ta, sợ rằng

cục diện phía sau cô không thể khống chế

được nữa.

“Báo thù là đúng, nhưng anh có từng

nghĩ, giết Hạ Nhược Vũ thì có thể khiến Mạc

Du Hải đau khổ cả đời sao? Báo thù cũng

cần phải có cách báo thù.”

Lục Khánh Huyền đột nhiên nói, một suy

nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu cô ta.

Vào lúc tâm trạng tuyệt vọng nhất lại có

người nói với cậu ta câu này, khiến cậu ta

cảm nhận được sự đồng cảm, Lục Khánh

Huyền nhanh chóng nắm được tâm lý của

cậu ta.

Tiền Phong ngẩng đầu lên, lộ ra sự cảm

kích, Lục Khánh Huyền vì cậu ta mà suy nghĩ,

thậm chí còn đưa ra cách giúp cậu ta.

“Cô Huyền, ý của cô là?”

Tiền Phong vẫn giữ thói quen bị Lục

Khánh Huyền lãnh đạo, Tiền Phong đầy hi

vọng hỏi lại.

“Bắt cóc Hạ Nhược Vũ, đưa đến một nơi

không có ai, sau đó hẹn Mạc Du Hải đến, hủy

dung nhan của Hạ Nhược Vũ trước mặt anh

†a, tốt nhất là dùng axit, cách trả thù này

không phải sẽ càng hả hê sao, nhớ kỹ, chết,

là giải thoát, chịu đựng, mới là chuyện đau

khổ nhất.”

 

Lục Khánh Huyền bình tĩnh nói, hình như

là nói theo bản năng, bởi vì cảnh tượng này,

trong đầu cô ta đã nghĩ qua vô số lần.

Nhìn vào mắt Lục Khánh Huyền, Tiền

Phong đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng,

cậu ta đột nhiên cảm thấy không quen biết

người phụ nữ trước mặt này, cô ấy thật sự là

Lục Khánh Huyền sao?

Trong ấn tượng của Tiền Phong, mặc dù

Lục Khánh Huyền là người hơi nghiêm khắc

nhưng bên trong vẫn là một người lương

thiện, nhưng tại sao bây giờ cô ấy lại nói ra

những lời ác độc như vậy, hơn nữa, cô ấy với

Hạ Nhược Vũ không phải là bạn bè sao?

Qua một lúc sau Lục Khánh Huyền mới

lấy lại thần chí, nhìn Tiền Phong, nói: “Suy

nghĩ một chút lời của tôi nói.”

“Cô Huyền, tại sao cô lại giúp tôi?”

Tiền Phong không kiềm chế được hỏi lại.

“Anh có lẽ vẫn không biết, trước kia tôi là

bạn gái của Mạc Du Hải, nhưng anh ta lại

cùng với Hạ Nhược Vũ ở bên nhau, cô ta là

bạn tốt nhất của tôi, họ đã phản bội tôi, vì

vậy, tôi phải khiến họ chịu đựng đau khổ.”

Ngữ khí của Lục Khánh Huyền rất bình

tĩnh, nhưng từng câu từng chữ lại lạnh như

một khối băng.

Tiền Phong bừng tỉnh, cậu ta cho rằng

bản thân hiểu được tâm trạng của Lục Khánh

Huyền mất đi, là chuyện đau khổ nhất, vì bản

thân cậu ta đã từng trải qua chuyện này.

“Cô Huyền, tôi nghe theo lời cô.”

Tiền Phong gật đầu nói, quay người nhìn

về toàn cao ốc đó, tiếp tục đợi Hạ Nhược Vũ.

Lục Khánh Huyền đứng đằng sau với ánh

 

mắt đắc ý: “Tên ngốc này còn có giá trị lợi

dụng, lần này, tôi không tin không thể cướp

lại được trái tim của Du Hải.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.