Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 39




Chương 39: Duyên phận trớ trêu “Minh Thư à, cậu là người bạn thân nhất

của mình, sao mình có thể nghĩ nhiều được

chứ, không sao đâu.” Hạ Nhược Vũ nhìn cô

ta bằng ánh mắt tràn đầy tin tưởng.

Lâm Minh Thư trong lòng giống như có

một hòn đá đè nặng, luôn cảm thấy khó chịu

không thoải mái, cô ta vẫn phải cố nặn ra

một nụ cười gượng gạo: “Vậy thì tốt, vậy thì

tốt rồi.”

“Cũng không còn sớm nữa, nếu như

không còn việc gì khác thì mình về trước

đây.” Hạ Nhược Vũ liếc nhìn điện thoại rồi nói.

“Ừ, tới lúc đó mình sẽ thông báo địa điểm

buổi tiệc cho cậu.”

“Qk”

Hai người tạm biệt nhau ở trước cửa, sau

đó mỗi người rẽ đi một hướng riêng.

Lâm Minh Thư nhìn bóng lưng Hạ Nhược

Vũ, sắc mặt càng ngày càng trở nên u ám.

Hạ Nhược Vũ dường như cảm nhận được

ánh mắt đó, cô đột nhiên quay đầu, dọa Lâm

Minh Thư sợ hết hồn, nói năng cũng trở nên

lắp bắp: “Nhược Vũ?”

“Minh Thư; mình quên không nói với cậu,

dây áo của cậu hình như bị tuột rồi.” Hạ

Nhược Vũ nói xong bèn xoay người rời đi, tỏ

ra như không có chuyện gì.

Để lại Lâm Minh Thư đứng một mình

trong gió, cơ thể như hóa đá. Nếu như lại có

một trận gió thổi đến, tưởng chừng như có

thể thổi bay cô ta ngay lập tức. Lâm Minh

Thư cứng nhắc cúi đầu nhìn xuống, quả

nhiên thấy một bên dây áo không biết đã bị

tuột tự bao giờ, lộ ra cả mảng da thịt trắng

nõn nà.

Nghĩ đến việc đã bị không biết bao nhiêu

người nhìn thấy, mặt cô ta ửng hồng rồi lại

chuyển sang trắng bệch, cuối cùng trở thành

màu đen u ám, hai hàm răng nghiến lại, hai

tay nắm chặt, dường như đang cố kiềm nén

một cảm xúc nào đó. Cuối cùng, cô ta cũng

không làm gì khác, bắt một chiếc taxi rồi rời

đi.

Cô ta che đậy cẩn thận như thế, Nhược

Vũ có lẽ là không phát hiện ra, đây có thể chỉ

là trùng hợp mà thôi.

Hạ Nhược Vũ dường như đã biết được

†âm tư của Lâm Minh Thư, chỉ là niệm tình

bạn bè bao nhiêu năm nay, cô cũng không có

ý định vạch trần. Hơn nữa, cô và Hàn Công

Danh đã chia tay, cũng không có lý do gì

 

ngăn cấm Minh Thư thích anh ta.

Mặc dù sự thật là như vậy, nhưng đến khi

xác nhận chắc chắn, trong lòng cô vẫn thấy

hơi khó chịu.

Có lẽ Minh Thư đã thích Hàn Công Danh

từ rất lâu rồi, chỉ là cô không nhận ra mà thôi.

Sau khi chia tay anh ta, ngược lại mọi

suy nghĩ của cô trở nên rõ ràng hơn rất nhiều,

rất nhiều chuyện vừa nhìn đã nhìn thấu.

Ngoại trừ Mạc Du Hải! Đến tận bây giờ

cô vẫn không biết mục đích của anh là gì.

Cô lấy điện thoại ra và gọi một cuộc về

nhà: “Mẹ à, tối nay con về nhà ăn cơm nhé.”

“Vâng, một mình con thôi ạ. Hàn Công

Danh sao? À, anh ấy bận đi làm nên không

có thời gian. Con muốn ăn thịt kho tàu. Vâng,

cứ vậy nhé, con cúp máy đây.”

Hạ Nhược Vũ thấy vẫn còn sớm, cô vẫy

tay bắt một chiếc taxi, nói địa điểm muốn

đến, chiếc xe ngay lập tức phóng thẳng đi.

Khó lắm mới được nghỉ ngơi thư giãn,

đương nhiên là phải đi mua sắm rồi!

Tại trung tâm thành phố, trung tâm

thương mại xa hoa.

Trên tay Hạ Nhược Vũ đang xách biết

bao nhiêu là túi xách:to nhỏ, giá mỗi chiếc

đều không hề rẻ. Nếu như là trước đây, có lẽ

cô phải xót xa đau lòng lâu lắm mới dám

mua một chiếc.

Tiêu tiền của người khác đúng là sướng

thật, không thấy xót tiền chút nào. Chỉ một

chữ thôi: “Sướng”. Nếu như phải dùng hai

chữ thì chắc chắn sẽ là: “Siêu sướng”!

Trong bệnh viện, một bác sĩ phụ khoa

nào đó đang nghỉ ngơi, liên tiếp nhận được

Này Bác Sĩ Hư Hồng, E

mấy tin nhắn thông báo liền.

“Du Hải à, ai mà lại gửi liên tục cho cậu

nhiều tin nhắn thế” Kiều Duy Nam thính giác

nhạy bén, lập tức vươn đầu qua.

Mạc Du Hải mở điện thoại, liếc nhìn số

tiền lớn đã bị rút ra, anh lạnh nhạt cất điện

thoại, bình tĩnh nói: “Vợ tôi nhắn tin quan tâm

hỏi han, cậu có ý kiến à?”

Bỗng dưng lại bị cho ăn cẩu lương, Kiều

Duy Nam không nhịn nổi mà cất giọng mỉa

mai: “Xí, còn lâu tôi mới tin, tôi nghe nói cả

rồi, cậu không phải diễn nữa”

“Nghe nói cái gì?”

“Người đẹp hôm ấy không phải là vợ cậu,

chỉ là một bệnh nhân đang bị thương tới

khám thôi. Cậu thì hay rồi, lợi dụng người ta

xong thì vứt người ta ở đó.”

Kiều Duy Nam xoay xoay chiếc bút trong

†ay, miệng lại lên tiếng tố cáo: “Tôi biết trong

lòng cậu vẫn còn lưu luyến Lục Khánh

Huyền, vậy thì đừng có làm tổn thương

những cô gái khác, ok?”

“Ờ, cậu cứ ở đấy mà tự thủ dâm tinh thần

đi” Mạc Du Hải thu dọn tài liệu trên bàn,

chuẩn bị vào làm.

“Du Hải, đợi đã. Tôi muốn hỏi cậu một

chuyện” Kiều Duy Nam bỗng nhiên thần thần

bí bí tiến lại gần.

Mạc Du Hải lườm anh ta một cái: “Nói.”

“Cậu có biết số điện thoại của cô nàng

xinh đẹp hôm đó không, thực ra tôi thấy em

ấy trông ngon phết.” Kiều Duy Nam xoa xoa

†ay, vẻ mặt vô cùng thô tục vô liêm sỉ.

“Muốn biết à?” Anh lạnh lùng hỏi.

Kiều Duy Nam không hề hay biết tai

ương sắp đến, anh ta gập đầu lia lịa: “Muốn.”

“Đừng có mơi” Mạc Duy Hải sắc mặt

không thay đổi, giẫm vào giày anh ta một cái

rồi thản nhiên rời đi.

“Á..” Kiều Duy Nam ôm chân rồi điên

cuồng nhảy lò cò tại chỗ, đau chết anh rồi,

anh ta chỉ muốn hỏi số điện thoại thôi mà, có

cần phải dã man tới mức này không?

“Hắt xì, hắt xì…” Hạ Nhược Vũ hắt xì liên

tiếp mấy cái, tự lẩm bẩm: “Trời nóng thế này

sao tự nhiên lại bị cảm cúm nhỉ, đừng nói là

cái tên khốn nạn đó đang nói xấu sau lưng

mình đấy nhé.”

Cô nhất thời không để ý nên đã đụng

phải một người, cô vội vàng nói: “Thật xin lỗi,

tôi không để ý đường.”

“Cô Vũ”

“Lục Khánh Huyền…” Duyên phận trớ trêu

gì thế này, lại để cô đụng phải bạn gái của

Mạc Du Hải.

Hạ Nhược Vũ cười khan hai tiếng: “Thật

không ngờ lại gặp cô ở đây.”

“Ừm, đúng vậy, không ngờ lại gặp cô ở

đây, vết thương của cô thế nào rồi.” Lục

Khánh Huyền cũng nhìn Hạ Nhược Vũ bằng

ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, nhưng thực tế

là cô ta cố tình để Hạ Nhược Vũ va vào mình.

Hạ Nhược Vũ cảm nhận được ánh mắt

Lục Khánh Huyền đang nhìn chăm chú đống

chiến lợi phẩm trên tay cô, cô hơi chột dạ lùi

về sau vài bước. Nói sao đây nhỉ, dù sao thì

tiêu tiền của bạn trai người khác vẫn thấy hơi

xấu hổ.

“Cảm ơn cô đã quan tâm, vết thương của

tôi đã khỏi hẳn rồi.Vậy không làm phiền cô

dạo phố nữa, tôi đi trước đây.”

€ô còn chưa chuẩn bị tâm lý để đụng

mặt bạn gái Mạc Du Hải.

Có điều dường như đối phương không hề

có ý định kết thúc cuộc gặp cẩu huyết này:

“Không sao đâu, tôi cũng đang đi có một

mình, ở đây có một tiệm cà phê rất ngon,

không biết tôi có vinh hạnh được mời cô một

ly không.”

“Cô khách khí quá rồi, là do tôi bất cẩn

đâm vào cô, vẫn nên để tôi mời.” Cô đã uống

đầy bụng cà phê rồi, hiện tại thực sự không

muốn uống thêm chút nào nữa. Thế nhưng

người ta đã mở lời, mà cô cũng là người sai

trước, không đi cũng không được, nên cô chỉ

đành nhận lời.

“Được”

Hai người đi tới quán cà phê mà Lục

Khánh Huyền nói, cô chỉ gọi một cốc nước

lọc làm màu mà thôi, nụ cười trên mặt muốn

có bao nhiêu giả thì có bấy nhiêu giả.

“Cô Vũ đừng giữ kế quá như thế, là do tôi

mời đường đột quá hay sao?” Lục Khánh

Huyền có chút bất an.

“Đâu có, đâu có, dù sao tôi cũng đi một

mình, cô không cần khách khí, cứ gọi tôi là

Hạ Nhược Vũ là được rồi.”

“Cô cũng gọi tôi là Khánh Huyền là được

rồi” Ngừng một lát, cô ta dịu dàng hỏi: “Tôi

có thể gọi cô là Nhược Vũ không?”

“Được chứ.” Cô vốn muốn trả lời là không

được, nhưng rõ ràng Lục Khánh Huyền

không cho cô cơ hội từ chối.

Nhân viên phục vụ rất nhanh đã bưng cà

phê và nước ấm lên.

 

Hạ Nhược Vũ nhìn động tác Lục Khánh

Huyền uống cà phê, trong lòng không khỏi

cảm thán. Cùng là phụ nữ như nhau, tại sao

người ta uống cà phê thì nhẹ nhàng từ tốn

thế, còn cô thì ăn uống suồng sã như thuồng

luồng.

Không thể không nói một câu, Mạc Du

Hải quả thực là tốt số, có được một cô người

yêu vừa xinh đẹp lịa vừa dịu dàng nữ tính, ấy

thế mà anh ta còn không biết đủ, lại còn đi

đăng ký kết hôn với cô. Đúng là tên đàn ông

cầm thú cặn bã!

Cô không khỏi đau lòng thay cho người

phụ nữ xinh đẹp trước mặt.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.